Cô vợ sát thủ
Dù gọi “anh” – “em” từ ngày mới quen nhưng thật ra nàng hơn tôi đúng một giáp. Ngày gặp nhau, nàng bước sang tuổi 34, tôi mới 22. Lúc ấy tôi đang nằm dưới vực sâu của sự đau khổ vì người yêu đầu đời đột ngột bỏ đi lấy chồng.
Tôi thấy bầu trời trước mắt như sụp đổ, niềm tin tan vỡ, chỉ một mong muốn duy nhất tồn tại là được chết. Tất nhiên tôi chưa kịp chết, mới vào quán bar ngồi nhậu cho bí tỉ để định sau đó sẽ thực hiện điều mong muốn này thì tôi gặp nàng.
Hôm ấy nàng ngồi một mình ở chiếc bàn bên cạnh. Thấy tôi uống nhiều quá, nàng đem luôn cả đồ của mình sang uống cùng. Ngay lần đầu tiên tôi và nàng đã gọi nhau là “anh”, “em”, dù nàng chẳng hề giấu tuổi của mình. Chúng tôi đã bộc lộ tâm sự với nhau, dường như tất cả. Nàng tên Nga, xưng là “Nga sát thủ”. Nàng kể: “Bây giờ em chẳng còn gì để mất, trẻ trung đã, xinh đẹp đã, trong sáng đã, tin yêu đã, nhưng bị “quỵt” sạch rồi. Các cụ quan niệm cứ hơn tuổi là anh là chị, nhưng xưa rồi! Với em thì ai tốt, ai thật em tôn là anh là chị tất. Lũ chúng nó hơn em vài ba tuổi, có thằng hơn cả chục tuổi nhưng mở miệng là hàng đống xảo ngữ y Cuội thì còn tôn trọng gì mà gọi là anh”. Tôi tán thành. Từ đó, lúc thì tôi gọi nàng em, khi là “chị”, tuỳ hứng.
Ngay lần đầu nàng đã trần tình rằng yêu đến cả hơn chục mối mà vẫn chưa lấy nổi chồng, huống hồ tôi mới một mối. Giờ, nàng chẳng còn hy vọng yêu chứ nói gì tới chuyện cưới. Nhưng thà không yêu, không cưới, hoặc có chết đi nữa còn hơn là chịu sự chui lủi, giả dối, phụ bạc. Đã yêu là phải chung tình đến chết. Tôi càng tán thành.
Nàng khá trẻ so với tuổi của mình. Đôi mắt xếch có ánh nhìn quyết liệt kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng của nàng khi cười thì rạng rỡ, tít mít như không còn thấy ai, nhưng khi điên lên thì đến con muỗi cũng phải chạy xa, chẳng dám đốt. Tôi thì thấy nàng hiền, dễ chịu và đáng thương. Còn dường như tất cả mọi người lại thấy nàng dữ dằn, đáng gờm.
Nàng hút thuốc như nghiện, uống rượu như nước lã, nhảy nhót giống chuyên nghiệp, ăn mặc sexy, mái tóc vàng rực lên, móng chân móng tay dài và vẽ hoa văn nhằng nhịt, sau gáy điểm xuyết hình xăm có hoạ tiết con rắn bắt mắt. Ai gặp nàng cũng phải ngoái nhìn, hoặc để mắt rất lâu ở từng chi tiết của nàng, nhưng xem ra chẳng mấy ai đánh giá cao sự kỳ công trang trí đó. Nàng biết, chỉ cười bảo “đời thế mới vui, mình là số một”!
Ngay lần đầu tiên đó, tôi đã biết rõ nghề nghiệp của nàng. Nàng bảo “ Học hành mãi rồi, mòn đũng quần trên ghế nhà trường, bằng cấp đủ các kiểu từ phổ thông đến đại học, nhưng có ai thèm dùng mình cho tử tế đâu. Chỗ nào cũng thử việc. Thử tới năm cơ quan, làm tốt đến hơn cả giám đốc người ta cũng chỉ hứa cho mình cái hợp đồng thời vụ, hoặc cộng tác ít lâu. Bố ai mà cống hiến mãi như thế được. Lang thang cũng chẳng chết đói, vậy thì việc gì không lang thang cho đã”. Thế là nàng thành sát thủ, chuyên nghề đi đòi nợ.
Con nhà võ sư nên nàng giỏi võ từ trong trứng, cơ mà cái thần khí và ánh mắt đầy uy lực của nàng mới là yếu tố tiên quyết khiến hầu hết con nợ phải tìm cách xì tiền trả khi chủ nợ thuê nàng kéo bọn đàn em đến “làm việc”. Thế nhưng nàng cũng chỉ đòi được nợ bằng tiền cho người ta, còn biết bao khoản mà một số đàn ông nợ nàng thì nàng lại dễ dàng cho chúng quỵt.
Tôi thắc mắc: “ Sao em không “làm việc” bọn họ luôn?”; “Yêu mà. Trước đây em nghĩ tình yêu là bao dung. Nhưng sau mối tình thứ 18 này thì em hiểu, tình yêu còn là sự ích kỉ, là sự chiếm hữu và phải bằng mọi cách bảo vệ nó. Nếu lần này có thể yêu lại được nữa thì nhất định em sẽ làm mọi cách xử lý kẻ phụ bạc em”; “Em vẫn hy vọng một tình yêu cuối cùng à?”; Nàng cười tràn xua tay: “Đùa đấy, không có đâu.”; “Có thì sao? Anh muốn em tin là có. Và anh cũng muốn tin như vậy thêm một lần nữa trước khi chết”. “Bằng cách nào? Cưới chăng?”; “Phải. Chúng ta sẽ cưới nhau. Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em, ngay lập tức”. “Nếu không làm được như thế thì sao?”; “Thì em giết anh. Em là sát thủ mà”. “Ô kê. Thử xem sao”. “Yêu là thật, cưới cũng thật. Không thử”. “Thì cưới đi. Chúng ta có được những thứ đang thiếu mà chẳng phải mất gì, cũng hay”
Thế là tôi gặp và tìm hiểu trong một buổi, ngỏ lời cầu hôn trong buổi hôm đó, và dành một tuần để chuẩn bị đám cưới, bất chấp mọi lời can ngăn của mọi người. Chẳng ai tin vào tình yêu của chúng tôi, chẳng ai tin là có người nào chịu nổi nàng. Họ suy đoán đủ kiểu, nào là nàng bẫy tôi, là tôi mù quáng, là bị bùa mê thuốc lú, v.v… Bố mẹ không đứng ra tổ chức. Nàng sẵn sàng bỏ tiền để thuê người làm bố mẹ chồng tới nhà hỏi cưới nàng để bố mẹ, họ mạc nàng được mát mặt. Và chúng tôi nhanh chóng về sống với nhau.
Hạnh phúc chẳng tày gang thì vài ngày sau nàng bị công an “rước” vào tù vì tội hành hung người khác gây thương tích. Sau khi lĩnh án ba năm tù giam, Nga khóc và nói với tôi rằng: “Anh phải đợi em ra tù bằng được. Nếu anh đi với đứa khác, phụ tình em, em sẽ giết”. Tôi hứa với nàng rằng không bao giờ có chuyện đó. “Em hãy yên tâm cải tạo thật tốt. Anh sẽ thường xuyên vào thăm em và đợi ngày đón em trở về”.
Nhưng mỗi lần tôi vào tù thăm nàng thì nàng đều từ chối gặp mặt. Tôi chỉ biết Nga bị đầu gấu đánh và bị ốm liên miên qua lời kể vắn tắt của người quản giáo. Ba năm nhanh chóng kết thúc, tôi vui mừng tới đón vợ mình. Dường như Nga đã trở thành một người hoàn toàn khác. Chắc không ai còn có thể nhận ra Nga sát thủ ngày trước nữa. Mái tóc dài vàng rực được thay bằng mái tóc ngắn đen xơ xác. Nàng gầy đi, gương mặt lạnh lùng trở nên vô cảm, ánh mắt thiếu vắng ngọn lửa ngày nào.
Video đang HOT
Tôi ôm nàng vào lòng bật khóc không nói nên lời, còn nàng thì cứ đứng trơ lặng. Người quản giáo cho biết “Sau lần tai biến mạch máu não, Nga bị ngọng, sức khoẻ không còn được như trước nữa. Chúng tôi nhiều lần tạo điều kiện cho hưởng ân xá để cô ấy được ra tù sớm nhưng Nga không chịu. Cô ấy đặc biệt là không gặp bất kì người thân nào”.
Về đến nhà, Nga cố gắng phát âm từng lời một cách khó nhọc: “Em ngải ngóng ngó. Anh ghìm người ngác đi. Em ngông ngống ngới anh nữa. (Em giải phóng đó. Anh tìm người khác đi. Em không sống với anh nữa)”
“Không, chúng mình đã là vợ chồng, có hoạ cùng chịu, có phúc cùng hưởng”. “Ngông zợ, em ngông giết nứa. (Không sợ, em không giết nữa)”.
“Anh không sợ. Anh thương em.”; “Ngông cần khương hại gâu. (Không cần thương hại đâu)”; “Không phải thương hại, mà là thương yêu”.
Nàng lắc đầu cố gắng lùi xa tôi, ánh mắt đầy cách biệt. Tôi vẫn ôm nàng vào lòng và nhẹ nhàng an ủi: “Chúng ta đã xa nhau lâu quá rồi. Hãy để anh được chăm sóc vợ. Đừng ép anh trở thành kẻ phản bội, là kẻ không có tình yêu. Dù em như thế nào thì em vẫn là em và anh cũng vậy. Mình đã yêu, đã cưới, đã là một, tách ra chỉ đau đớn, mất mát mà thôi. Anh mừng là em trở về rồi. Chúng ta sẽ xây dựng lại từ đầu. Em vẫn là Nga sát thủ, nhưng không sát người nào nữa, chỉ sát bệnh tật, sát hoàn cảnh khắc nghiệt, sát mọi đau đớn, bi quan thôi, có được không?”.
Nàng ứa nước mắt gục vào vai tôi, nghẹn lời.
Ba tháng sau, nàng đã cắm được cơm, làm được việc nhà và nói đỡ khó nhọc hơn.
Một năm sau, nàng hồi phục về cơ bản. Nghe theo sự khích lệ của tôi, Nga mở quán nước ở đầu đường gần nhà. Quán phục vụ tầng lớp bình dân và ngày một đông khách.
Ba năm sau, nàng sinh cho tôi một nàng “công chúa” giống nàng như đúc. Trở về quê thăm bố mẹ, họ hàng, mọi người đã có thiện cảm với sát thủ của tôi hơn. Nhiều người khuyên chúng tôi nên tổ chức lại đám cưới. Nàng lặng lẽ lau những giọt nước mắt vì hạnh phúc đến muộn.
Theo PNVN
Tâm sự nhói lòng của người đàn bà vừa ngoại tình
Tôi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo ở góc phòng, hai kẻ kia đang tay trong tay, tay ôm hoa tươi cười mãn nguyện. Mười năm trước chắc hẳn cả tôi và chồng tôi đều nghĩ, được cùng nhau sống dưới một mái nhà là niềm hạnh phúc nhất thế gian. Thực ra thì cũng đã có những ngày như vậy.
Cho đến khi áo cơm đè nặng, và những đứa con lần lượt ra đời...
Thỉnh thoảng tôi vẫn có cảm giác không hiểu nổi mình, không hiểu bản thân mình đang thực sự muốn gì. Tôi có còn yêu chồng tôi nữa không? Tại sao vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm, rồi một ngày nhận ra chẳng còn niềm hứng khởi, yêu thích và rung động nào nữa.
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng năm như thế, bận rộn mưu sinh và lơ là yêu thương, hiểu nhau rõ đến mức nhàm chán. Tôi dù sao đi nữa cũng chỉ là đàn bà, có thể mạnh mẽ ngoài đời nhưng trong tình yêu vẫn cần những lời âu yếm.
Nhưng chồng tôi thì cho rằng: lãng mạn chỉ dành cho những kẻ yêu nhau chưa vướng bận gia đình. Có nhiều lúc tôi thèm một vòng tay ôm, thèm một nụ hôn cho ngày kỉ niệm nào đó mà anh đã quên vì cho rằng nó vẽ vời. Và giờ tôi cũng không nhớ, lần cuối cùng chúng tôi hôn nhau là khi nào nữa.
Ảnh minh họa
Tôi gặp người đàn ông ấy trong một bữa tiệc nhỏ. Người đàn ông ấy cũng như tôi, đã có gia đình. Vậy mà cái cách anh ta nhìn tôi, hỏi han quan tâm tôi khiến tim tôi loạn nhịp. Người đàn bà dễ bị khuất phục nhất là khi họ cô đơn.
Có lẽ anh ta xuất hiện vào lúc tôi cảm thấy mình cô đơn và chống chếnh. Tối đó anh đưa tôi về, dừng cách xa nhà một đoạn vơí lí do "sợ chồng em thấy hiểu nhầm lại khổ em".
Tôi bước vào nhà, thấy chồng đang kéo chăn đắp lại cho con, miệng phàn nàn với tôi về việc thằng lớn học hành chểnh mảng, còn con bé con thì bướng bỉnh cứng đầu.
Rồi anh hỏi tôi vài câu trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm bên cạnh anh, xấu hổ nhận ra lòng mình đang nghĩ về một người đàn ông khác.
Chuyện gì cũng thế, đã có sự khởi đầu thì mọi chuyện tiếp theo chẳng có gì là khó khăn. Tôi và anh ta từ vài tin nhắn, vài cuộc gọi rồi gặp gỡ nhau, ăn tối, cà phê, hẹn hò.
Mỗi ngày trôi qua đều nhớ nhau đến cuồng dại. Cảm giác đó không phải tôi chưa từng có với chồng tôi, chỉ có điều nó quá xa rồi. Người đàn ông này đang làm cho tôi nhận ra tôi không phải là một phụ nữ hai con tẻ nhạt và đơn điệu. Mỗi lời anh ta nói, mỗi việc anh ta làm đều khiến tôi hài lòng và xúc động.
Một lần sau cuộc hẹn, anh ta đề nghị cả hai vào khách sạn. Đúng là tôi si mê anh ta thật, nhưng lên giường cùng anh ta tôi lại thấy phân vân. Tôi không phải là kẻ độc thân, đi đến giới hạn cuối cùng của tình yêu rồi sẽ nhận được gì?
Cuối cùng tôi đành làm một phép thử. Chúng tôi đi thuê một phòng nghỉ nhỏ, cảm giác như anh ta cũng không quá vồ vập, vội vàng. Bởi có lẽ trong đầu anh ta đang nghĩ: Tôi trước sau gì chả là của anh ta. Tôi cởi một vài nút áo rồi hỏi:
- Vì sao anh yêu em?
- Vì em đáng được yêu mà.
- Chúng ta có thể mãi ở bên nhau không?
- Cả hai chúng ta đã có gia đình rồi mà. Như thế này chẳng tốt hơn sao?
- Vậy thì anh bỏ vợ, còn em bỏ chồng. Chẳng lẽ mình cứ mãi thế này?
Người ta thường nói trong tình yêu, đàn ông và đàn bà là hai sự khác biệt. Đàn ông có thể lên giường với cả những phụ nữ họ không có tình cảm. Còn đàn bà chỉ ngủ với người mà họ yêu. Đàn ông ngoại tình rồi sẽ trở về với vợ con. Đàn bà khi đã ngoại tình thì chẳng muốn về nhà nữa.
Trong phút giây, tôi nhận thấy ánh nhìn anh ta có chút sửng sốt. Anh ta bắt đầu nói năng không còn được mạch lạc với muôn vàn lý do. Và tôi trong cơn mê sảng vì yêu vẫn còn đủ thông minh để nhận ra anh ta không muốn vứt bỏ gia đình của mình.
Anh ta cũng ngoại tình, tôi cũng ngoại tình, nhưng xét cho cùng là tôi thua hẳn anh ta. Tôi đi ra khỏi nhà nghỉ, không thèm nói một câu từ biệt.
Tôi về nhà mẹ đẻ hai ngày để đầu óc mình tỉnh táo lại. Tôi kể chuyện mình cho mẹ nghe. Mẹ buồn bã nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ vừa thất vọng, vừa thương xót.
Mẹ nói: "Cuộc đời có phải là tiểu thuyết ngôn tình đâu mà con đòi hỏi nhiều thế. Chồng con yêu con là muốn bên con cả đời. Còn người đàn ông kia yêu con vì muốn cùng con đi một đoạn đường ngắn ngủi.
Chồng con không dùng quá nhiều sức lực và thời gian cho con, bởi nó còn phải để dành sức lực chăm lo cho gia đình, cuộc sống. Còn người đàn ông kia yêu con tưởng như chết đi sống lại bởi anh ta chỉ cần yêu con một vài hôm, ngủ với con một vài đêm rồi sẽ vứt bỏ con.
Chồng con chăm sóc cho cuộc sống của con. Còn người đàn ông kia chỉ chăm sóc cho tình cảm của con thôi. Con sẽ chẳng thể tìm đâu ra, một người vừa làm tròn trách nhiệm người chồng người cha lại cuồng nhiệt yêu đương và lãng mạn như một người tình. Đừng có tự làm khó mình như thế. Ngôi nhà hôn nhân, bước ra thì dễ, muốn về rất khó, con hãy cẩn trọng từng bước đi".
Tôi ngồi nghe từng lời của mẹ, cảm giác miệng mình khô khốc không nói thành lời. Giá như mẹ tát cho tôi vài cái, có lẽ tôi đỡ đau hơn những lời mà mẹ vừa nói. Bởi vì càng nghe tôi càng nhận ra tôi là một người đàn bà không ra gì, cảm thấy ghét chính mình, khinh bỉ chính mình.
Làm người ai cũng có lúc đúng lúc sai. Và khi sai, người ta có thể ngụy biện bằng muôn vàn lí do, nhưng ngoại tình thì chỉ có sai chứ không bao giờ đúng. Mẹ tôi nói: "Lạc đường không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết mình muốn đi đâu".
Tôi muốn trở về nhà.
Tôi mở mắt khi mặt trời đã chói lòa qua khung cửa sổ. Không gian im ắng lạ thường, không có tiếng léo nhéo mè nheo của lũ trẻ, một lúc mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật.
Có tờ giấy nhỏ đặt ở đầu giường, trong đó là nét chữ nguệch ngoạc của chồng tôi: "Thấy mẹ ngủ ngon, ba bố con không muốn đánh thức. Bố con anh đi sang ông bà nội, mẹ dậy rồi sang sau nhé".
Bật mình ngồi dậy, nắng chói hắt vào mặt. Đúng mà, phải đi qua đêm tối, mới thấy được sự rực rỡ của ánh vầng dương. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa, cớ sao cứ mệt nhoài đi đâu tìm kiếm.
Theo Dân trí
Quá 'kẹt': Sát thủ của tình yêu! Đêm hôm qua, lúc 10 giờ đêm, từ công ty về tới nhà, tắm rửa và lên giường chuẩn bị ngủ, em nhận được tin nhắn của anh: Mình chia tay nhau đi. Bao nhiêu mệt mỏi của một ngày việc, giấc ngủ đang chờ đợi trên mi mắt... tất cả bỗng biến mất. Em bần thần nhìn tin nhắn của anh, không...