Cô vợ sát thủ
Dù gọi “anh” – “em” từ ngày mới quen nhưng thật ra nàng hơn tôi đúng một giáp. Ngày gặp nhau, nàng bước sang tuổ.i 34, tôi mới 22. Lúc ấy tôi đang nằm dưới vực sâu của sự đau khổ vì người yêu đầu đời đột ngột bỏ đi lấy chồng.
Tôi thấy bầu trời trước mắt như sụp đổ, niềm tin tan vỡ, chỉ một mong muốn duy nhất tồn tại là được chế.t. Tất nhiên tôi chưa kịp chế.t, mới vào quán bar ngồi nhậu cho bí tỉ để định sau đó sẽ thực hiện điều mong muốn này thì tôi gặp nàng.
Hôm ấy nàng ngồi một mình ở chiếc bàn bên cạnh. Thấy tôi uống nhiều quá, nàng đem luôn cả đồ của mình sang uống cùng. Ngay lần đầu tiên tôi và nàng đã gọi nhau là “anh”, “em”, dù nàng chẳng hề giấu tuổ.i của mình. Chúng tôi đã bộc lộ tâm sự với nhau, dường như tất cả. Nàng tên Nga, xưng là “Nga sát thủ”. Nàng kể: “Bây giờ em chẳng còn gì để mất, trẻ trung đã, xinh đẹp đã, trong sáng đã, tin yêu đã, nhưng bị “quỵt” sạch rồi. Các cụ quan niệm cứ hơn tuổ.i là anh là chị, nhưng xưa rồi! Với em thì ai tốt, ai thật em tôn là anh là chị tất. Lũ chúng nó hơn em vài ba tuổ.i, có thằng hơn cả chục tuổ.i nhưng mở miệng là hàng đống xảo ngữ y Cuội thì còn tôn trọng gì mà gọi là anh”. Tôi tán thành. Từ đó, lúc thì tôi gọi nàng em, khi là “chị”, tuỳ hứng.
Ngay lần đầu nàng đã trần tình rằng yêu đến cả hơn chục mối mà vẫn chưa lấy nổi chồng, huống hồ tôi mới một mối. Giờ, nàng chẳng còn hy vọng yêu chứ nói gì tới chuyện cưới. Nhưng thà không yêu, không cưới, hoặc có chế.t đi nữa còn hơn là chịu sự chui lủi, giả dối, phụ bạc. Đã yêu là phải chung tình đến chế.t. Tôi càng tán thành.
Nàng khá trẻ so với tuổ.i của mình. Đôi mắt xếch có ánh nhìn quyết liệt kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng của nàng khi cười thì rạng rỡ, tít mít như không còn thấy ai, nhưng khi điên lên thì đến con muỗi cũng phải chạy xa, chẳng dám đốt. Tôi thì thấy nàng hiền, dễ chịu và đáng thương. Còn dường như tất cả mọi người lại thấy nàng dữ dằn, đáng gờm.
Nàng hút thuố.c như nghiệ.n, uống rượu như nước lã, nhảy nhót giống chuyên nghiệp, ăn mặc sexy, mái tóc vàng rực lên, móng chân móng tay dài và vẽ hoa văn nhằng nhịt, sau gáy điểm xuyết hình xăm có hoạ tiết con rắn bắt mắt. Ai gặp nàng cũng phải ngoái nhìn, hoặc để mắt rất lâu ở từng chi tiết của nàng, nhưng xem ra chẳng mấy ai đán.h giá cao sự kỳ công trang trí đó. Nàng biết, chỉ cười bảo “đời thế mới vui, mình là số một”!
Ngay lần đầu tiên đó, tôi đã biết rõ nghề nghiệp của nàng. Nàng bảo “ Học hành mãi rồi, mòn đũng quần trên ghế nhà trường, bằng cấp đủ các kiểu từ phổ thông đến đại học, nhưng có ai thèm dùng mình cho tử tế đâu. Chỗ nào cũng thử việc. Thử tới năm cơ quan, làm tốt đến hơn cả giám đốc người ta cũng chỉ hứa cho mình cái hợp đồng thời vụ, hoặc cộng tác ít lâu. Bố ai mà cống hiến mãi như thế được. Lang thang cũng chẳng chế.t đói, vậy thì việc gì không lang thang cho đã”. Thế là nàng thành sát thủ, chuyên nghề đi đòi nợ.
Con nhà võ sư nên nàng giỏi võ từ trong trứng, cơ mà cái thần khí và ánh mắt đầy uy lực của nàng mới là yếu tố tiên quyết khiến hầu hết con nợ phải tìm cách xì tiề.n trả khi chủ nợ thuê nàng kéo bọn đàn em đến “làm việc”. Thế nhưng nàng cũng chỉ đòi được nợ bằng tiề.n cho người ta, còn biết bao khoản mà một số đàn ông nợ nàng thì nàng lại dễ dàng cho chúng quỵt.
Video đang HOT
Tôi thắc mắc: “ Sao em không “làm việc” bọn họ luôn?”; “Yêu mà. Trước đây em nghĩ tình yêu là bao dung. Nhưng sau mối tình thứ 18 này thì em hiểu, tình yêu còn là sự ích kỉ, là sự chiếm hữu và phải bằng mọi cách bảo vệ nó. Nếu lần này có thể yêu lại được nữa thì nhất định em sẽ làm mọi cách xử lý kẻ phụ bạc em”; “Em vẫn hy vọng một tình yêu cuối cùng à?”; Nàng cười tràn xua tay: “Đùa đấy, không có đâu.”; “Có thì sao? Anh muốn em tin là có. Và anh cũng muốn tin như vậy thêm một lần nữa trước khi chế.t”. “Bằng cách nào? Cưới chăng?”; “Phải. Chúng ta sẽ cưới nhau. Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em, ngay lập tức”. “Nếu không làm được như thế thì sao?”; “Thì em giế.t anh. Em là sát thủ mà”. “Ô kê. Thử xem sao”. “Yêu là thật, cưới cũng thật. Không thử”. “Thì cưới đi. Chúng ta có được những thứ đang thiếu mà chẳng phải mất gì, cũng hay”
Thế là tôi gặp và tìm hiểu trong một buổi, ngỏ lời cầu hôn trong buổi hôm đó, và dành một tuần để chuẩn bị đám cưới, bất chấp mọi lời can ngăn của mọi người. Chẳng ai tin vào tình yêu của chúng tôi, chẳng ai tin là có người nào chịu nổi nàng. Họ suy đoán đủ kiểu, nào là nàng bẫy tôi, là tôi mù quáng, là bị bùa mê thuố.c lú, v.v… Bố mẹ không đứng ra tổ chức. Nàng sẵn sàng bỏ tiề.n để thuê người làm bố mẹ chồng tới nhà hỏi cưới nàng để bố mẹ, họ mạc nàng được mát mặt. Và chúng tôi nhanh chóng về sống với nhau.
Hạnh phúc chẳng tày gang thì vài ngày sau nàng bị công an “rước” vào tù vì tội hàn.h hun.g người khác gây thương tích. Sau khi lĩnh án ba năm tù giam, Nga khóc và nói với tôi rằng: “Anh phải đợi em ra tù bằng được. Nếu anh đi với đứa khác, phụ tình em, em sẽ giế.t”. Tôi hứa với nàng rằng không bao giờ có chuyện đó. “Em hãy yên tâm cải tạo thật tốt. Anh sẽ thường xuyên vào thăm em và đợi ngày đón em trở về”.
Nhưng mỗi lần tôi vào tù thăm nàng thì nàng đều từ chối gặp mặt. Tôi chỉ biết Nga bị đầu gấu đán.h và bị ốm liên miên qua lời kể vắn tắt của người quản giáo. Ba năm nhanh chóng kết thúc, tôi vui mừng tới đón vợ mình. Dường như Nga đã trở thành một người hoàn toàn khác. Chắc không ai còn có thể nhận ra Nga sát thủ ngày trước nữa. Mái tóc dài vàng rực được thay bằng mái tóc ngắn đen xơ xác. Nàng gầy đi, gương mặt lạnh lùng trở nên vô cảm, ánh mắt thiếu vắng ngọn lửa ngày nào.
Tôi ôm nàng vào lòng bật khóc không nói nên lời, còn nàng thì cứ đứng trơ lặng. Người quản giáo cho biết “Sau lần tai biến mạch má.u não, Nga bị ngọng, sức khoẻ không còn được như trước nữa. Chúng tôi nhiều lần tạo điều kiện cho hưởng ân xá để cô ấy được ra tù sớm nhưng Nga không chịu. Cô ấy đặc biệt là không gặp bất kì người thân nào”.
Về đến nhà, Nga cố gắng phát âm từng lời một cách khó nhọc: “Em ngải ngóng ngó. Anh ghìm người ngác đi. Em ngông ngống ngới anh nữa. (Em giải phóng đó. Anh tìm người khác đi. Em không sống với anh nữa)”
“Không, chúng mình đã là vợ chồng, có hoạ cùng chịu, có phúc cùng hưởng”. “Ngông zợ, em ngông giế.t nứa. (Không sợ, em không giế.t nữa)”.
“Anh không sợ. Anh thương em.”; “Ngông cần khương hại gâu. (Không cần thương hại đâu)”; “Không phải thương hại, mà là thương yêu”.
Nàng lắc đầu cố gắng lùi xa tôi, ánh mắt đầy cách biệt. Tôi vẫn ôm nàng vào lòng và nhẹ nhàng an ủi: “Chúng ta đã xa nhau lâu quá rồi. Hãy để anh được chăm sóc vợ. Đừng ép anh trở thành kẻ phản bội, là kẻ không có tình yêu. Dù em như thế nào thì em vẫn là em và anh cũng vậy. Mình đã yêu, đã cưới, đã là một, tách ra chỉ đa.u đớ.n, mất mát mà thôi. Anh mừng là em trở về rồi. Chúng ta sẽ xây dựng lại từ đầu. Em vẫn là Nga sát thủ, nhưng không sát người nào nữa, chỉ sát bệnh tật, sát hoàn cảnh khắc nghiệt, sát mọi đa.u đớ.n, bi quan thôi, có được không?”.
Nàng ứa nước mắt gục vào vai tôi, nghẹn lời.
Ba tháng sau, nàng đã cắm được cơm, làm được việc nhà và nói đỡ khó nhọc hơn.
Một năm sau, nàng hồi phục về cơ bản. Nghe theo sự khích lệ của tôi, Nga mở quán nước ở đầu đường gần nhà. Quán phục vụ tầng lớp bình dân và ngày một đông khách.
Ba năm sau, nàng sinh cho tôi một nàng “công chúa” giống nàng như đúc. Trở về quê thăm bố mẹ, họ hàng, mọi người đã có thiện cảm với sát thủ của tôi hơn. Nhiều người khuyên chúng tôi nên tổ chức lại đám cưới. Nàng lặng lẽ lau những giọt nước mắt vì hạnh phúc đến muộn.
Theo PNVN
Quá 'kẹt': Sát thủ của tình yêu!
Đêm hôm qua, lúc 10 giờ đêm, từ công ty về tới nhà, tắm rửa và lên giường chuẩn bị ngủ, em nhận được tin nhắn của anh: Mình chia tay nhau đi. Bao nhiêu mệt mỏi của một ngày việc, giấc ngủ đang chờ đợi trên mi mắt... tất cả bỗng biến mất.
Em bần thần nhìn tin nhắn của anh, không hiểu đó là sự thật hay lời đùa vui. Không, em biết anh không thể nào đùa như vậy, bởi đùa thế... có gì là vui đâu. Vậy có nghĩa là anh nói thật. Em cầm điện thoại lên, muốn gọi cho anh, muốn hỏi anh, muốn ... cãi nhau với anh. Nhưng em mệt quá, mệt đến đứt cả hơi. Một ngày làm việc căng thẳng với 3 cuộc họp, hàng đống email, giấy tờ, hợp đồng, thiết kế đã nhấn chìm mọi cảm xúc của em. Em nhận ra là chỉ lý trí mình đang muốn gọi cho anh, còn cảm xúc thì ... không. Em không thấy buồn, giận, lo lắng hay đa.u đớ.n gì hết. Và chưa kịp suy nghĩ cho kỹ mình nên làm gì, em đã chìm vào giấc ngủ.
Sau mối tình đầu tan vỡ, em, một cô gái được mọi người thường xuyên khen ngợi là xinh đẹp, quyến rũ, tự tin..., tự dưng khép chặt lòng mình. Em không thể nào rung động với ai, mở lòng với ai được nữa. 7 năm trôi qua như gỗ đá khiến em có lúc đã thấy hốt hoảng vì bản thân mình: không bao giờ yêu ai được nữa. Thế nhưng rồi em đã quen anh và lập tức yêu anh. Em trở lại là em, hồn nhiên, tươi tắn, hạnh phúc. Thời gian đó em còn đang làm công việc tự do. Thu nhập không cao lắm, nhưng em có nhiều thì giờ, sự thảnh thơi chăm sóc chính bản thân mình sau vài lần stress ở chỗ làm cũ, trong công cuộc cạnh tranh giành giật một chiếc ghế.
Tình yêu của em và anh đã khiến em lại tràn đấy sức sống. Chúng mình ở cách xa nhau vài trăm cây số. Tuần nào em cũng bay đến với anh. Hơn một năm yêu nhau, chúng mình đã bắt đầu bàn đến một ngôi nhà và những đứ.a tr.ẻ. Chính lúc đó, em nhận được một cơ hội lớn cho sự nghiệp của mình: vị trí giám đốc maketring của một hãng thời trang - công việc hoàn toàn phù hợp với em. Với tất cả sự nhiệt tình và sức sống mới có từ tình yêu với anh, em lao vào công việc. Em không ngờ rằng chính công việc đó đã giế.t chế.t tình yêu của em và anh.
Ngày em nhận việc, anh đã không mấy hài lòng. Anh vẫn quen nhìn em thảnh thơi, lúc nào cũng có thể thu xếp bay đến với anh, lúc nào cũng có thể nói chuyện điện thoại với anh hàng tiếng đồng hồ, khi anh cần. Giờ đây em khóa máy trong giờ làm việc. Em bận rộn từ sáng đến tối mịt. Em chỉ có thể trò chuyện với anh vào đêm khuya, sau khi em đi làm về. Mà nhiều khi, tắm xong, em ngủ quên mất, anh có gọi, em cũng không thể nói chuyện vì quá mệt. Em chỉ có thể bay tới với anh trong những ngày nghỉ hết sức hiếm hoi và vội vã, vì em làm việc cả ngày thứ 7, Chủ nhật. Tất cả những điều đó khiến anh không vui lòng. Nhưng em không quan tâm đến điều đó. Em nghĩ anh ích kỷ.
Đã nhiều lần anh hỏi em về công việc của em, khi em đưa cho anh xem danh sách dài công việc, anh kinh hoàng nói em: Em nghỉ đi. Mình cưới nhau. Anh đủ sức nuôi em. Em chỉ cười. Em coi đó là lời đùa vui của anh. Em nói với anh rằng em thích làm việc. Rằng em muốn có một vị trí trong cuộc sống của em, của tương lai. Anh im lặng. Và em nghĩ là anh đã hiểu, anh phải chấp nhận.
Thế nhưng 9 tháng sau khi em đi làm và khi em đang có những thành công trong công việc mới mẻ và đầy áp lực của mình, anh bất ngờ nhắn tin yêu cầu chia tay. Em sợ mất anh, tình yêu em đã khó khăn mới có được sau một khoảng thời gian dài trái tim hóa đá. Em nhắn tin cho anh rằng em sẽ bay đến nói chuyện với anh. Anh trả lời: "Em đừng đến, anh có người khác rồi". Em không tin vào lời anh nói. Mới chỉ hai tuần trước, anh còn gửi cho em một mẫu áo cưới rất đẹp và anh nói chiếc áo đó sẽ rất hợp với em. Mới hai tuần trước, anh còn nói với em rằng anh chuẩn bị mua một ngôi nhà cho em và anh. Làm sao anh có thể có người khác? Chẳng lẽ chỉ vì em cười, không trả lời anh về mẫu áo cưới, về căn nhà... mà anh đã quyết định?
Em bay đến để gặp anh. Anh nói chuyện với em đúng 15 phút và từ biệt, nói rằng anh phải đi đón người con gái của anh. Anh nói em đừng đến nữa, anh không muốn làm tổn thương cô ấy. Em tìm đến mẹ anh, đến ngôi nhà bao lần em vào ra, người em đã gọi là mẹ. Bà đón em lịch sự, ân cần, nhưng xa cách. Bà thậm chí không hỏi em đến lúc nào, khi nào bay về trở lại, tối nay ngủ đâu.
Em ra khỏi n hà anh lòng ngơ ngác và hoang vắng. Nhưng em phải trở về thành phố vì em còn vài cuộc họp, vài hợp đồng. Em không có thời gian để theo anh, năn nỉ anh hay làm rõ điều gì. Và điều kinh khủng nhất là em không thấy buồn. Công việc, vẫn chỉ là công việc. Em không còn sức để buồn. Em không còn sức để cảm nhận rằng em đã mất anh. Giữa những cuộc họp, em gọi anh không trả lời, sau những ngày làm việc mệt nhoài, em nhắn tin anh nhắn lại: "Đừng làm phiền anh nữa. Chúc em thành công trong công việc".
Đêm nay, sau cuộc họp nặng nề, với những lời chê trách, mắng chử.i rất thiếu văn hóa của người sếp lớn nhất dành cho những nỗ lực của em, em trở về nhà và bỗng chợt nhận ra: Em mất anh! Bạn em bảo: Mày mất anh ấy vì công việc. Em nhớ lại lời chúc thành công của anh. Và em bỗng hoảng hốt: Có phải chăng đó là sự thật? Có phải chăng anh đã chờ em lựa chọn?
Liệu em còn có thể lựa chọn lại, có thể níu kéo được tình yêu của anh? Bởi em không thể nào chờ thêm 7 năm nữa để lại mở lòng với ai đó. Em đã làm gì đó rất sai với cuộc đời mình, phải không?
Theo Phunuonline
Chiếc cúc áo hớ hênh của cô ấy đã t.ố cá.o hết rồi, em đi đây! Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh éo le này. Có chế.t tôi cũng không nghĩ mình bị phản bội bởi những người mà mình luôn trân trọng yêu thương như thế. Tôi và Mai là bạn từ thời đại học, hai đứa quen biết nhau khi học cùng lớp và sau đó chúng tôi thuê phòng trọ ở...