Cô vợ ngoạ.i tìn.h (Phần 6)
My nằm vội lên giường mà không kịp tẩy trang, khoảng mười phút cô đã bắt đầu lim dim ngủ. Đột nhiên chỗ trống bên cạnh khẽ động, cô mặc yên ngủ. Cô đã nói dù bên cạnh không phải là chồng cô thì cô cũng chẳng thể để ý được trong lúc này.
NTP là nhà thiết kế cũng khá nổi tiếng trong giới thượng lưu, anh không quảng bá thương hiệu, cũng không có cửa hàng riêng biệt nào. Anh nhận thiết kế riêng cho những người giàu có, và chỉ nhận thiết kế cho những ai mà anh cảm thấy nó hợp với mẫu thiết kế của mình. Người giàu thì thường ham của lạ, họ thích chinh phục những thứ mà họ không thể dùng tiề.n để chinh phục. Cho nên dù NTP có chảnh cỡ nào thì anh vẫn được lòng bọn họ.
Song, My vừa mới bước vào phòng thiết kế thì NTP đã hô lên:
- Oh My God!!!!
Bà Lan và My nhất thời không hiểu được sự xúc động của anh ta. NTP bước đến nắm lấy tay My và kéo lên, anh ta xoay cô một vòng, chép miệng:
- Cô… cô rất hợp với nó.
Lần đầu tiên My gặp một người mà anh ta có thể nói chuyện như những người thân thiết với mình. Anh ta không giải thích gì, sau đó mở một cái tủ kính, bên trong có một chiếc váy dạ hội màu hồng phấn. Dễ thương nhưng hơi trẻ con. Anh ta chỉ vào đó, cao giọng:
- Nó thuộc về cô, nó sinh ra để thuộc về cô.
- Sao cơ? – My nhìn NTP rồi lại nhìn bà Lan.
Bà Lan nhếch miệng:
- Đừng có tin tưởng con bé này quá, nó không hiểu gì về nghệ thuật đâu.
NTP lắc đầu:
- Nghệ thuật không nhất định phải dành cho người biết cảm thụ. Nghệ thuật là dành cho tất cả, cô xứng đáng nhận được nó.
My nhìn bộ váy, cô cảm thấy không thích nó cho lắm nhưng vì người ta đã nhiệt tình như vậy nên cô đành phải nhận. Đến lúc bước ra khỏi phòng thay đồ thì cô mới hiểu tại sao anh ta nói nó sinh ra để dành cho cô. Mọi thứ đều vừa vặn, ngay cả cái màu hồng phấn này cũng rất hợp với nước da trắng của cô. Trước váy rất đơn giản, nó giống như một mảnh vải được quấn hờ trên cơ thể, tạo ra vẻ quyến rũ như hình ảnh của một Lolita.
Nghệ thuật không nhất định phải dành cho người biết cảm thụ. Nghệ thuật là dành cho tất cả, cô xứng đáng nhận được nó. (Ảnh minh hoạ)
My nhìn mình trong gương, lúc đó cô chợt nghĩ không biết Viễn có thích cô như thế này không nhỉ? Liệu anh thấy cô mặc bộ váy này, anh có ngỡ ngàng không? Đôi khi My không thể nào biết được chồng cô có phải là một người dễ dàng bị đán.h gục bởi một nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành không. Cô tự nhận mình chỉ dừng ở mức khá, nên cũng không thể trả lời cho câu hỏi của bản thân được.
- Cô đang nghĩ cái gì mà thần người ra thế hả? – Bà Lan đi tới hỏi. Lúc này bà đã mặc một chiếc váy khác màu đen, nhưng trông cũng không quá tệ so với thân hình đã phát tướng của bà.
NTP xoa cằm nhìn hai mẹ con, anh ta hài lòng nói:
- Nếu tôi biết cô sớm hơn, tôi nhất định sẽ mời cô tham dự những show diễn kín của tôi.
- Cậu có show diễn nữa sao? – Bà Lan hào hứng – Sao tôi chưa bao giờ thấy cậu nói.
- Thế mới gọi là show diễn kín. Bà thì đương nhiên không được mời, tôi chỉ mời những người như con dâu bà thôi.
Bà Lan tức trợn mắt, tuy nhiên ai cũng biết tính của NTP, anh chẳng sợ nói thẳng mất lòng anh bao giờ. Anh ta cũng là người không sợ khách hàng không ưa sản phẩm của mình, nhưng người như vậy không xứng đáng được mặc đồ của anh.
Video đang HOT
My ra xe trước, cô gặp Hải đang đứng dựa người vào xe hút thuố.c. Cô không nói gì với anh mà mở cửa vào luôn. Nhưng chế.t tiệt thay cái cửa không mở. My nhìn Hải đang nén cười, cô chỉ tay vào xe nói:
- Mở ra cho tôi.
Hải ấn nút mở. Anh ta vứt điếu thuố.c và ngồi vào xe cùng với cô.
- Nếu không mở điều hoà thì em sẽ chế.t ngạt trong đây đấy.
My không trả lời anh ta. Cô tin rằng chồng cô đang nghi ngờ giữa cô và Hải có gian tình nên mới để anh ta lại.
- Từ giờ anh đừng đứng quá gần tôi hay bắt chuyện với tôi. Tôi không ưa anh, tôi nói rồi đấy, tôi không muốn thấy anh ở trước mặt tôi nữa. Anh có thể ngoạ.i tìn.h với ai cũng được, nhưng tôi thì không.
Hải im lặng, anh nhìn ra bên ngoài trời. Những người đàn ông chú ý đến My đều là những kẻ khó hiểu như thế này sao?
- Có phải em lo sợ chồng em đã nghi ngờ? – Hải biết được những điều mà cô đang nghĩ.
My ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, sao anh ta luôn thấu hiểu cô một cách đáng sợ như vậy?
Hải nhìn cô qua gương chiếu hậu:
- Nhưng nếu em nói cho em biết chồng em không nghi ngờ chúng ta thì sao? Mà thôi, cứ cho là anh ta nghi ngờ đi, nhưng anh ta không quan tâm thì sao?
- Anh đừng có làm tôi buồn nữa. Tôi biết anh chỉ đang muốn chia rẽ chúng tôi.
Hải cười nhạt:
- Chia rẽ ư? Anh chỉ không muốn để em phải đau khổ mà thôi. Chồng em…
Hải còn chưa kịp nói hết câu thì bà Lan đã mở cửa vào ngồi vào xe. Bà vừa thở vừa nói với My:
- Cô đang công khai nói cho cả thiên hạ biết là cô không muốn đi với tôi đấy à? Con dâu gì mà để mẹ chồng xách đồ, trả tiề.n rồi đi ra xe ngồi một mình.
Nhưng không phải là bà ta rủ cô đi sao? Cô không muốn đi thật mà.
- Mau đến tiệm làm tóc đi.
Câu chuyện giữa Hải và My không thể tiếp tục được nữa. Đột nhiên My thấy sợ quá chừng, nếu như mẹ chồng cô biết được người đàn ông này đang tấ.n côn.g tình cảm cô thì bà chắc chắn sẽ làm loạn lên. Bà sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô và đuổi cô ra khỏi nhà.
Phải đến chập tối My mới được buông tha. Bà mẹ chồng khó chiều của cô cuối cùng đã quyết định không để cô tham gia sự kiện dành cho các quý bà nữa. Vì bà ta lo sợ cô sẽ làm bà xấu hổ. Nhưng My dần nhận ra mọi chuyện không phải như thế, mà là ở trong sự kiện đó, có người đàn ông mà bà thích. Viễn đã từng nói cho cô biết mẹ của anh là một người đa tình. Bà không đi thêm bước nữa là vì bà có quá nhiều lựa chọn. Anh cũng nói rằng mẹ anh không chỉ có mình anh. Những đứa con của bà là ai thì anh không nói. My cảm nhận được trong anh có một sự đố kỵ và ghen ghét.
Hải đưa cô về đến sân nhà. Suốt cả đường đi anh không nói chuyện gì quá thân mật. My cũng không nói gì, cô chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài. Năm nay cô mới hai mươi hai tuổ.i, quá trẻ để lấy chồng và quá trẻ để dừng lại mọi thứ bản thân đang mơ mộng. Nhưng Viễn là người đã chặn hết tất cả mọi điều đó. Anh khiến cô phải nhận ra quá nhiều điều.
My lên phòng trên, cô không ăn cơm tối dù bà Yến đã nài nỉ. Cô nói nếu đói thì đêm cô sẽ tự ăn. Có những ngày cô chẳng muốn ăn gì cả, cô chỉ muốn đi ngủ, mãi mãi. My đang sống một cuộc đời tẻ nhạt. Ngoài chồng và mẹ chồng ra, không có ai đủ lực để kéo cô ra khỏi ngôi nhà này.
My nằm vội lên giường mà không kịp tẩy trang, khoảng mười phút cô đã bắt đầu lim dim ngủ. Đột nhiên chỗ trống bên cạnh khẽ động, cô mặc yên ngủ. Cô đã nói dù bên cạnh không phải là chồng cô thì cô cũng chẳng thể để ý được trong lúc này.
Nhưng bên cạnh đúng là không phải chồng cô thật, khi anh ta cất tiếng nói:
- Lẽ ra em nên chốt cửa lại. Em đang ngầm đợi anh à?
Em không nên chống cự, vì như thế sẽ càng làm anh ham muốn em hơn. Nhưng anh là một thằng đàn ông, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em hết. (Ảnh minh hoạ)
Thì cô vội vàng mở choàng mắt. My định hét lên nhưng Hải đã bịt miệng cô lại. Anh nói:
- Đừng hét, anh sẽ không làm gì em cả.
My sợ hãi gật đầu. Những lúc như thế này, chỉ cần cô ngoan ngoãn là được.
- Tại sao anh lại vào được đây?
- Vào bằng cửa chính. Căn nhà quá rộng để có thể kiểm soát ai vào hoặc không.
- Nhưng anh không được vào đây. Nếu có ai nhìn thấy họ sẽ hiểu lầm.
- Như vậy có gì không hay?
My định vùng ra, Hải giữ chặt cô lại. Anh nói:
- Em không nên chống cự, vì như thế sẽ càng làm anh ham muốn em hơn. Nhưng anh là một thằng đàn ông, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em hết.
- Vậy anh làm cái quái gì ở đây? – My nói trong sự giận giữ. Cô muốn giế.t chế.t anh ta ngay lúc này.
Hải buông cô ra, anh nằm chống tay, nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý:
- Tại sao em lại xinh đẹp như vậy? Lúc giận dữ lại càng đẹp hơn.
- Anh mau đi ra khỏi đây.
- Em không t.ố cá.o anh với Viễn hẳn là có lý do. Bởi nếu như bình thường, nếu em thực sự toàn tâm toàn ý yêu chồng mình thì em đã sẵn sàng khai báo ra tay thư ký này đang làm những trò bậy bạ với em rồi.
My nhìn Hải, cô phát hiện ra là mình đang run sợ. Tại sao cô phải sợ hãi như vậy chứ? Lần nào cô cũng như đang nằm trong bàn tay của anh ta vậy.
- Liệu có phải em cũng có tình cảm với anh không?
- Không có – My trả lời rất nhanh.
Hải lập tức vồ lấy cổ tay cô khiến cô kêu lên nho nhỏ, điều ấy làm anh ta thích thú:
- Anh sẽ không làm gì em cho đến khi em chấp nhận. Nhưng anh sẽ nói nốt chuyện của chúng ta hôm nay.
- Chuyện…chuyện gì?
Hải đặt vào tay cô một cái usb rất nhỏ, anh đứng dậy, bước đến gương và chỉnh lại quần áo. Sau đó anh cầm một tập tài liệu lên:
- Chuyện lần công tác này của chồng em. Em không nghĩ rằng chồng em cũng có thể ngoạ.i tìn.h sao?
Hải chỉ nói có thế rồi bước xuống nhà. My nghe thấy giọng của bà Yến hỏi, và anh ta trả lời anh ta lên lấy một số giấy tờ cho Viễn. My ngồi trên giường, cô nhìn chăm chú vào usb mà Hải vừa mới đưa. Bên trong là gì? Cô có nên xem nó hay không? Cô đang sống một cuộc sống tạm gọi là không có gì đáng nói. Một người chồng lạnh lùng và không bao giờ quan tâm đến cảm giác của cô. Nếu cô mở cái usb này ra, liệu rằng tất cả sẽ bị thay đổi?
Nghĩ thế rồi My đứng dậy, bước vào phòng làm việc của Viễn – nơi duy nhất trong nhà cô không bao giờ nghĩ sẽ được bước chân vào.
Theo Lanvy/Eva
Không có người đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của họ không hướng đến bạn
Nếu bạn trót yêu hoặc lấy một người đàn ông vô tâm, bạn luôn dằn vặt mình bởi câu hỏi: "Sao anh ấy lạnh lùng với mình đến vậy?". Thực ra, chẳng có người đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của họ không hướng đến bạn mà thôi.
Không có người đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của họ không hướng đến bạn mà thôi. (Ảnh minh họa)
Khi bạn bảo bạn cần một bờ vai vững tựa, một cái ôm an ủi, một người ở bên gần gũi, một tấm lưng dựa vào che chở nhưng người đàn ông của bạn không ở cạnh bên, hoặc họ ngồi ngay bên cạnh mà chỉ cười coi những tâm tư trong lòng bạn là điều không đáng để quan tâm. Họ chê cười vì cho rằng bạn khờ khạo và ảo tưởng. Họ không biết rằng từ sâu trong những cô độc, bạn rất cần được ai đó ở cạnh yêu thương.
Nếu bạn hàng ngày mong mỏi những lời có cánh, những tin nhắn yêu thương từ họ những đợi mãi chẳng thấy đâu.
Nếu bạn mong một ngày người đàn ông của bạn hiểu thấu những gì bạn nghĩ, nhận ra sự quan tâm, nỗi cô đơn của bạn và vì tình yêu mà thay đổi.
Nhưng cuối cùng, thứ mà bạn nhận được vẫn chỉ là sự lạnh lùng, vô tâm tăng dần theo thời gian.
Thì phụ nữ ơi! bạn cần biết rằng, thực ra tâm của người đàn ông đó không hề đặt nơi bạn, và cách tốt nhất là bạn hãy rời xa họ.
Đừng lo, vì nhất định dù bạn có một mình bao lâu, thì đến một lúc nào đó, sẽ có một người đủ chân tâm, chờ bạn ở phía cuối đoạn đường.
Có thể bạn sẽ mất rất lâu để đi tìm, bởi vì duyên của mình chưa tới. Nhưng biết đâu chừng ngày mai bất ngờ họ sẽ đến, để bạn biết thế nào là bình yên.
Cho dù ngày cũ, người đàn ông đó có nói yêu bạn bao nhiêu, hứa hẹn với bạn đủ điều, nhưng nếu một ngày, vị trí của bạn trong lòng họ đã chẳng còn là duy nhất hay trước nhất, thì tốt nhất bạn phải rời bỏ nhanh thôi.
Tuổ.i trẻ là vậy, có những kẻ chỉ ghé ngang đời mình vài giây, rồi loay hoay tìm cách rời bỏ. Nhưng vẫn chẳng đáng sợ bằng ai đó ở cạnh mình qua nhiều năm tháng, rồi cũng chẳng thể trở về làm bè bạn, mà đành rời đi.
Để có lúc trưởng thành vẫn không ngừng tự hỏi, đối với những người kia, mình là gì? Lắm khi mình chỉ là một món đồ cũ kĩ, họ bỏ lỡ ở góc đường, ngõ phố nào đó một cách vô tình hay cố ý, rồi quên. Lắm khi mình chỉ là một trong những cái tên, mà dường như trôi qua quá lâu, họ cũng chẳng còn muốn nhắc đến.
Chẳng có ai thật lòng, mà cứ để người mình yêu phải đợi chờ và trông ngóng. Chẳng có ai thật tâm, mà cứ để người mình yêu phải thất vọng và buồn tủi. Đàn ông khi yêu, nhất định sẽ vì lo cho bạn mà chủ động. Còn nếu bạn đã chẳng đủ quan trọng, dù bạn không trở thành người thay thế, thì cũng chỉ như người thừa...
Đôi khi sống cho bản thân, không phải là ích kỷ, chỉ bởi nếu hôm nay mình cứ dốc hết lòng vì người khác, cũng chưa chắc ngày mai họ sẽ toàn tâm toàn ý lo lắng lại cho mình.
Đừng nghĩ đem hết yêu thương cho một kẻ vô tình, thì sẽ có ngày đón nhận chân ái. Đừng nghĩ cứ phận phụ nữ, con gái, thì phải hi sinh hết thảy những thứ có thể để giữ lấy một kẻ chẳng muốn ở cạnh mình.
Phụ nữ muốn bình yên là phải biết đủ. Đủ yêu thì giữ, đủ buồn thì buông. Cuộc sống ngắn lắm, đừng vì những thứ không đáng, mà tiếp tục va vấp và đau lòng.
Theo Huynhkhaive/Eva
Hết lòng vì gia đình mà vẫn bị chồng chử.i Mỗi lần tôi nhắc việc phụ tôi chăm con là y như rằng anh văng tục, chử.i không chừa một ai, từ ông bà tới cha mẹ tôi. Ảnh minh họa. Tôi lấy chồng gần 10 năm và có 2 con, đủ nếp tẻ. Chồng tôi thích nhậu nhẹt và đàn đúm bạn bè, không cần quan tâm gia đình hay con cái....