Cô trợ lý vác bụng bầu đến gặp mẹ và vợ tôi
Tôi là tác giả bài “Sợ mất vợ khi trót qua đêm với cô trợ lý”. Cô trợ lý đã đến quỳ dưới chân mẹ tôi khóc lóc. Vợ tôi ngồi cạnh, mặt tái mét, không nói lời nào.
Giờ tôi buồn và đau khổ lắm, xin cảm ơn mọi người đã chia sẻ trong bài trước và cũng xin lỗi vì đã không làm theo sự góp ý của số đông các bạn. Tôi biết rất nhiều người không tin tôi không ngoại tình với cô trợ lý trước đó. Tại sao tôi phải ngoại tình khi luôn yêu vợ và cảm thấy hạnh phúc bên em? Có người cho rằng tôi cố tình tâng bốc vợ để vợ đọc được mà tha thứ. Không phải vậy, tôi biết chắc em không bao giờ đọc báo mạng, tuy khá giỏi về tin học nhưng em không tham gia bất cứ mạng xã hội nào, không lang thang trên internet như tôi, chỉ thích đọc báo giấy và sách (em rất mê sách).
Sai lầm lớn nhất của tôi là quá coi thường người đàn bà kia. Chỉ vài tháng sau khi vào làm, cô ta bắt đầu tỏ tình với tôi, sẵn sàng “cho không biếu không”. Tôi tỏ rõ thái độ, nói thẳng mình không bao giờ phản bội vợ. Cô ta đã xin lỗi và từ đấy luôn giữ thái độ nghiêm túc với tôi, dù luôn “đưa đẩy” với các nhân viên và khách hàng.
Ba năm qua tôi hoàn toàn không ngờ rằng cô ta vẫn còn giữ ý định tán tỉnh nên không đề phòng gì. Tôi không hút thuốc, uống rượu rất ít, vì thế luôn có người “đỡ” rượu giúp khi đi tiếp khách. Hôm đó là buổi tiệc mừng chúng tôi mở một showroom mới ở tỉnh, chỉ toàn nhân viên quen thuộc và vui vì thành công sau thời gian vất vả, bởi thế tôi uống hơi nhiều. Cô ta đưa tôi về phòng và tấn công quyết liệt. Tôi đã để phần con thắng phần người nên cũng không chối tội của mình. Tôi phạm tội nhưng không ngoại tình, không có chút tình cảm nào với cô ta.
Sau bài viết hôm trước tôi đã đọc kỹ từng comment, quyết định không nói với vợ vì như thế là quá bất công với em. Tôi đã gặp cô ta, nói thẳng mình không có tình cảm và không tin cái thai là của tôi. Để đền bù đêm hôm đó, tôi sẽ cho cô ta một số tiền lớn, cô ta phải viết ra giấy kể lại toàn bộ kế hoạch của mình để tôi giữ làm bằng chứng. Nếu cô ta không chịu mà để cho vợ tôi biết, cô ta sẽ không có một xu. Nếu sinh em bé ra và đi kiện, cùng lắm cô ta chỉ có được một ít tiền trợ cấp mỗi tháng thôi.
Lúc đầu cô ta khóc lóc, van xin, sau là mắng chửi, cuối cùng đồng ý nhận tiền. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ hôm sau đang đi làm thì mẹ tôi gọi về gấp. Vừa bước vào nhà đã thấy cô ta đang quỳ dưới chân mẹ tôi khóc lóc, kể rằng tôi và cô ta quan hệ với nhau hơn một năm nay, cô ta đã vì tôi mà phá thai một lần, nay muốn giữ lại đứa con này vì sợ không sinh được nữa. Cô ta còn xin bà hãy khuyên tôi đừng bắt cô phá thai nữa, cũng không cần danh phận gì, chỉ cần bà nhận cháu. Cô ta còn đưa ra giấy của bệnh viện lần phá thai trước.
Video đang HOT
Cô ta dựng chuyện một cách trơ trẽn đến mức ấy. Vợ tôi ngồi cạnh, mặt tái mét, không nói một tiếng nào. Tôi lôi người phụ nữ đó ra khỏi nhà nhưng cô ta nằm vạ, chỉ đến khi mẹ tôi bảo về, sẽ nói chuyện sau thì mới chịu đi. Tôi kể mọi chuyện cho vợ và xin em tha thứ. Em nghe xong, ngồi lặng đến hơn nửa giờ rồi đứng dậy bỏ về phòng. Tôi chạy theo, kéo tay em lại, em nhìn tôi và chỉ nói đúng một câu: “Anh ác lắm”. Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt đau đớn của em lúc đó. Em ở trong phòng cả buổi rồi dọn quần áo đi đón hai con đang chơi ở nhà ngoại và chở thẳng ra biển (theo kế hoạch thì chiều hôm đó cả nhà sẽ đi chơi biển).
Trước khi đi em nói cần yên tĩnh một thời gian, cấm tôi không được đi theo. Mẹ tôi sốt ruột nên hôm sau chạy ra biển với em. Em đã ở đó ba ngày rồi, tôi gọi điện em không bắt máy, nhắn tin cả trăm lần em không trả lời. Phải chi em khóc lóc, mắng chửi, giận dữ… đằng này em chỉ im lặng. Mẹ tôi nói mấy ngày nay em vẫn chơi với con bình thường, mẹ có khuyên gì thì không cãi lại nhưng cũng không trả lời. Em cứ ra bãi biển ngồi như tượng.
Ba hôm nay em chẳng ăn được, thường bị nôn ói. Em vốn bị viêm dạ dày nặng, mấy năm trước có lần bị nôn ra máu, ngất trong toilet, phải mổ cấp cứu cầm máu. Từ đó em ăn uống phải rất cẩn thận, uống thuốc thường xuyên, giờ như thế này không biết có bị lại không. Tôi lo quá! Con trai vô tư chơi đùa nhưng con gái chín tuổi đã biết cảm nhận.
Sáng nay, con gọi cho tôi: “Ba làm xong việc cho nhanh rồi ra đây với mẹ. Đêm qua con dậy di toilet thấy mẹ đang ngồi khóc. Con hỏi thì mẹ nói bị đau bao tử, uống thuốc chút là hết. Mấy lần trước con thấy mẹ đau thì chỉ ôm bụng nằm trên giường thôi, lần này mẹ khóc, chắc là đau nhiều lắm”. Tôi nghe lời con mà chịu không nổi. Em nói đúng, tôi ác lắm. Tôi biết em đau đớn nhưng em lại không muốn cho các con sợ. Em còn dặn trước mắt không được cho ba mẹ em biết, em không muốn họ buồn vì em. Em là thế, lúc nào cũng nghĩ cho người ta.
Mấy hôm nay, không biết bao lần tôi muốn chạy ngay ra ngoài đó, van xin em, nếu không được thì bắt em mang về để tôi chăm sóc, đền bù nhưng bản thân không dám, tính em hiền lành nhưng đã quyết thì khó đổi. Tôi cũng muốn nói cho ba mẹ em, bạn thân của em để mong họ an ủi em mà lại chẳng dám vì em nói cần yên tĩnh. Tôi không còn tự tin vào mình nữa khi đã sai hết lần này đến lần khác. Không biết em có tin tôi chút nào không? Phải chi tôi thú nhận với em ngay từ đầu, phải chi tôi đánh giá đúng lòng tham của người đàn bà kia. Cô ta không muốn một lần tiền, cô ta muốn nhìn vào sản nghiệp nhà tôi, biết mẹ và vợ tôi là người nhân hậu, đem cái thai ra cược. Tôi là một người ngu ngốc. Làm sao vợ tôi bước qua nỗi đau này?
Mấy ngày nay tôi nhớ lại từng kỷ niệm chúng tôi đã trải qua trong 12 năm. Em đặc biệt lắm, lúc nào cũng nhìn ra điểm tốt của người khác. Tôi còn nhớ chuyện chị giúp việc lúc chị mới vào làm, rất chậm chạp và liên tục làm sai. Mẹ tôi la hoài không được nên quyết định cho nghỉ. Em kéo mẹ và tôi vào phòng rồi nhỏ nhẹ khuyên mẹ một lát, cuối cùng kết luận một câu: “Mẹ à! Chị ấy thật thà và chịu làm là được rồi. Tại vì chị đầu óc chậm chạp mới phải đi là osin vất vả, nếu chị đầu óc sáng sủa thì đã đi làm bác sĩ như con rồi còn gì”. Mẹ tôi ngớ ra một lúc rồi bật cười. Thế là chị ấy sống với chúng tôi đến giờ đã tám năm.
Chuyện em sinh con cũng vậy. Bé đầu em sinh rất khó khăn, bác sĩ đỡ đẻ chính là mẹ và dì em. Em đau đớn, vật vã đến 12 tiếng vẫn chưa được, mọi người căng thẳng như dây đàn. Sau khi cơn đau dịu xuống em quay sang nói giọng hài hước: “Mẹ với dì à, truyền thuyết nói Tây Thi khi xưa đau tim nhăn mặt cũng đẹp, nhưng con nghĩ cô ta mà đau đẻ chắc cũng xấu như con bây giờ thôi”. Mọi người cười ầm, em nói tiếp: “Phải vậy chứ, nãy giờ con thấy hai người căng thẳng quá, con sợ hai người mà lên huyết áp thì con bận đẻ, không rảnh cấp cứu cho mẹ và dì đâu” (vợ tôi là bác sĩ chuyên khoa tim mạch). Có ai như em không? Đang đau đến chết mà còn lo trấn an người khác.
Em thương bệnh nhân lắm, cùng các bạn học cũ có một quỹ từ thiện nhỏ, mọi người hàng tháng trích một ít lương bỏ vào đó. Khi có bệnh nhân nào nghèo, không đủ tiền điều trị, em sẽ lấy ra giúp đỡ. Số tiền tuy ít nhưng đúng người, đúng việc. Em chẳng biết một tí gì về kinh doanh nhưng khi có gì khó khăn tôi hay kể với em, em im lặng nghe hết rồi bắt đầu phân tích với cái giọng bông lơn, cuối cùng vấn đề khó khăn của tôi trở nên nhẹ nhàng, có chút hài hước. Tôi cười cho đã rồi cũng phải tự mình giải quyết nhưng thấy nhẹ hẳn.
Em như thế làm sao tôi không yêu. Em vừa là vợ vừa là người yêu, người thân và là bạn của tôi. Làm sao tôi sống thiếu em được? Tôi biết phải làm gì ngoài chờ em quyết định. Từ hôm đó tôi đã tự hứa không bao giờ uống rượu nữa nên không biết làm sao để giải toả. Mong mọi người đừng trách.
Theo VNE
Sợ mất vợ vì trót qua đêm với cô trợ lý
"Trâu không uống nước đố ai đè được đầu trâu", giờ chỉ biết tự trách mình. Tính vợ tôi hiểu, hiền lành, vị tha nhưng lại rất cực đoan trong chuyện tình cảm.
Tôi là một doanh nhân, 37 tuổi, vợ nhỏ hơn tôi một tuổi, là bác sĩ, đang công tác tại một bệnh viện lớn của thành phố. Chúng tôi cưới nhau được 10 năm, có hai con: một gái 9 tuổi và một trai 7 tuổi, cuộc sống rất hạnh phúc. Vợ tôi không đẹp rực rỡ nhưng xinh xắn, dịu dàng, lúc nào cũng nhỏ nhẹ. Em ít nói nhưng khi đã thân thiết rồi sẽ phát hiện ra em rất dí dỏm, chỉ vài câu nói có thể làm mọi người "cười té ghế".
Em rất lạc quan và tràn đầy lòng thương người, lúc nào cũng biết suy nghĩ cho người khác. Em không phải người quá khéo léo trong giao tiếp (vì quá thật thà) nhưng mọi người luôn bị thu hút vì sự chân thật và hiền lành. Em là bác sĩ giỏi (cựu nội trú, thạc sĩ y khoa), rất chăm chỉ học hỏi. Bệnh nhân rất quý em, họ thường đến nhà tôi sau khi khỏi bệnh, cám ơn rối rít và tặng quà, đôi khi chỉ là những đặc sản quê nhà hay con gà, con cá... Nói thật, thu nhập của em chỉ bằng 1/20 tôi nhưng tôi rất hãnh diện vì có người vợ như em.
Mẹ tôi nổi tiếng khó tính, lại chỉ có mình tôi, vậy mà em về làm dâu chỉ một thời gian ngắn mẹ tôi "mê" em ngay, đi đâu cũng khoe con dâu. Bây giờ em đi công tác vài ngày là mẹ trông đứng trông ngồi. Em chăm sóc và dạy con rất tuyệt, chúng ngoan ngoãn, học giỏi, tự lập, lúc nào cũng vui tươi và bắt đầu có nét hài hước giống em. Nhà tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Em là chỗ dựa tinh thần cho tôi trong cuộc sống hỗn tạp, trong thương trường như chiến trường này. Bên em tôi thấy bình yên và thanh thản.
Tôi rất yêu em, nể em và tự hào khi có em là vợ. Vậy mà giờ một tay tôi sắp sửa phá hỏng mọi thứ. Cách đây hai tuần, trong một lần đi công tác, sau khi uống rượu say tôi đã lên giường với cô trợ lý. Cô ấy bằng tuổi vợ tôi, đẹp, đã ly dị chồng và khá thoáng. Cô này đã làm việc với tôi ba năm nay, rất giỏi giao tiếp, uống rượu không biết say, luôn là người hỗ trợ tôi khi tiếp khách. Tôi không hề có chút tình cảm nào với cô ấy, thậm chí còn hơi coi thường.
Hôm đó, tôi không thể đổ là say rượu không biết gì nhưng thật sự không hiểu nổi tại sao lại để cô ấy đưa về phòng và không kiềm chế như thế. Sáng hôm sau, khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi muốn phát điên. Từ khi yêu và cưới vợ đến nay, tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất là vợ. Tuy vợ tôi rất rụt rè, không hề có chút "kỹ thuật" gì nhưng tôi hoàn toàn thỏa mãn với vợ. Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, tôi đã gặp nhiều cô trẻ đẹp hơn, quyến rũ hơn vợ nhưng không hề xao lòng. Vậy mà lần này tôi lại sa ngã...
Sáng nay cô ấy báo là đã hai vạch, quá sớm để đi bệnh viện siêu âm nhưng chắc chắn có thai vì đã cố tình canh ngày. Cô ấy nói yêu tôi từ lâu, muốn có con với tôi, không cần tiền bạc, không cần tôi bỏ vợ, không để vợ tôi biết, chỉ cần ở bên cạnh tôi và có con là đủ. Cô ấy tuyệt đối không phá thai, cũng không nghỉ làm. Nếu tôi ép, cô ấy sẽ đi gặp vợ tôi. Nếu tôi nghi ngờ, sinh ra sẽ cho em bé đi thử DNA. Lúc này tôi biết mình đã sập bẫy.
"Trâu không uống nước đố ai đè được đầu trâu", giờ chỉ biết tự trách mình. Tôi không sợ tai tiếng nhưng rất sợ mất vợ. Tính em tôi rất rõ, hiền lành, vị tha nhưng lại rất cực đoan trong chuyện tình cảm. Trước tôi, em đã có người yêu, hai người đính hôn chờ em ra trường sẽ cưới. Khi phát hiện ra anh chàng bác sĩ đó có quan hệ với một cô trình dược viên, em lập tức cắt đứt mặc cho anh ta khóc lóc van xin, gia đình hai bên khuyên nhủ (mẹ của hai người là bạn học). Lúc đó tôi là bạn của anh họ em, chứng kiến em đau đớn, gầy sọp đi nhưng vẫn cương quyết. Tôi thấy mà xót xa cho em.
Sau này khi yêu em, tôi luôn hứa với lòng sẽ không bao giờ làm em khổ nữa. Vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này. Em đến với tôi trinh nguyên trong đêm tân hôn và đến giờ vẫn quan niệm chuyện ấy là thiêng liêng, chỉ có thể xảy ra giữa vợ chồng yêu thương nhau. Em đã vài lần nhắc nhở: "Em tin tưởng anh, không bao giờ quản lý hay ghen tuông. Đừng bao giờ để em phát hiện ra anh làm chuyện có lỗi với em dù chỉ một lần, em sẽ không bao giờ tha thứ". Bình thường em rất nhẹ nhàng, ít khi tuyên bố điều gì nhưng đã nói là như đinh đóng cột.
Giờ em mà biết chuyện tôi đã làm, lại thêm cái thai thì sẽ ra sao? Tôi không tin lắm cái thai là của mình nhưng nếu đúng thì sao? Làm sao giải thích với em? Làm sao em tin tôi không hề có quan hệ tình cảm và chỉ có một đêm đó? Nói tôi bị gài ư? Giống trong tiểu thuyết hơn là thực. Tôi, một người đàn ông 38 tuổi đời, luôn tự tin vào bản lĩnh, sự thành đạt và từng trải của mình, giờ quay cuồng trong hối hận và lo sợ mới thấy mình kém cỏi đến mức nào.
Nói thật, từ hôm xảy ra chuyện đến nay tôi không dám gần gũi vợ, phần cảm giác tội lỗi, phần sợ lây bệnh cho vợ. Tôi không biết mình có sạch sẽ không, nếu lây bệnh cho em thì tội lỗi tôi càng chồng chất. Em là người cực kỳ thông minh và nhạy cảm, tôi biết khó giấu được lâu nhưng thú nhận là đồng nghĩa với "đâm" em một dao, là làm em đau khổ, là tôi sẽ mất em... Cuộc sống không có em và các con, tôi sống làm sao? Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Chồng liên tục bỏ nhà đi qua đêm Cứ cãi nhau hay có chuyện gì là anh lại đi, bỏ mặc em ở nhà một mình. Em không ngủ được, khóc nhiều dù đang có bầu. ảnh minh họa Em và chồng yêu nhau 4 năm, đăng ký kết hôn được hai năm và từng sống chung trước khi làm đám cưới đã 40 ngày. Chúng em lúc ở nhà chồng...