Cô tiểu thư và đêm động phòng đẫm nước mắt
Tôi dù không ở Hà Nội, nhưng là tiểu thư vì gia đình rất có điều kiện, nhưng tôi lại không tiểu thư chút nào, còn anh thì ít ai chê được về ngoại hình cũng như sự giỏi giang.
Hôn nhân làm cho người ta thay đổi?
Tôi và chồng mới cưới của mình học cùng trường, anh hơn tôi 3 tuổi. Nhưng vì đi học muộn nên anh chỉ học trên tôi một lớp, tôi quen anh ngay ngày đầu đi nhập học và duyên số anh là người hướng dẫn tôi tới lớp của mình, lại cùng khoa, tôi là người năng động, có nhiều tài năng nên tham gia rất nhiệt tình các hoạt động và được anh chú ý tới.
Rồi anh chính thức theo đuổi tôi ngay khi vừa vào năm học, chỉ đơn giản với những tin nhắn hỏi thăm, chia sẻ và giúp đỡ một số chuyện học hành… Rồi tôi yêu lúc nào không hay. Chúng tôi được xem là đôi trai tài gái sắc. Tôi dù nhà không ở Hà Nội, nhưng là tiểu thư vì gia đình rất có điều kiện, nhưng tính tôi lại không tiểu thư chút nào, còn anh thì ít ai chê được về ngoại hình cũng như sự giỏi giang.
Tôi yêu anh nhiều lắm. Có dịp tôi cũng về nhà anh chơi, bởi anh quê ở Hà Tây, tôi ở Hải Dương mà lại học Hà Nội nên có thể về nhà mỗi tuần. Yêu anh nhưng sau mỗi lần về nhà anh tôi lại hoảng sợ khi nghĩ tới sau này về làm dâu, vì mẹ anh khó tính còn bố anh rất gia trưởng, và dần nhận ra anh cũng thế.
Anh luôn quyết định mọi chuyện theo ý của mình và áp đặt cho người khác. Có lần tôi về cùng và vô tình nghe thấy anh cãi lời mẹ, dù mẹ anh có sai nhưng nói thật, cách anh nói với mẹ khiến tôi ngỡ ngàng, tôi không nhận ra đó là anh bí thư gương mẫu, nhiệt tình và thân thiện thường ngày.
Video đang HOT
Nhưng tôi cũng không nói gì, sau mỗi lần như vậy, tôi hoang mang hơn, chúng tôi có cãi nhau, chia tay vài lần. Nhất là khi tới nhà tôi chơi, bố mẹ tôi biết và kịch liệt phản đối. Mẹ tôi bảo nhìn anh không tốt, anh có tướng vũ phu… Có lần tôi nói với anh, anh chỉ im lặng không nói gì.
Nhưng rồi tôi yêu anh nên quyết định cưới khi mới học năm thứ 4, vì mọi người nói đẹp tuổi, nếu không phải chờ 2 năm nữa. Bố mẹ vì tôi nhất quyết đòi cưới nên chiều lòng. Vậy là đám cưới của tôi diễn ra, tôi rất vui vẻ và hạnh phúc dù đã có lúc muốn chia tay, nhưng tôi luôn nghĩ không ai hoàn hảo và anh sẽ thay đổi.
Đêm tân hôn, khi mọi người đã về, anh có tí men rượu, anh quay sang chửi tôi không ngớt.
- Tao nói cho mày biết, mày tưởng nhà mày có tí của là danh giá lắm đấy, còn bố mẹ mày nữa, biết cái đếch gì mà nói với tao cái giọng như thế? Tao khinh!!!Mẹ kiếp, ức chế.
-Anh, anh…tôi bật khóc nức nở.
- Tao làm sao? cưới về rồi tao sẽ cho con mẹ mày thấy thế nào là vũ phu, cuộc sống này là do mày tự chuốc lấy… và rồi anh mang chăn gối đi ngủ riêng.
Tôi khóc cả đêm đó. Vậy mà sáng mai anh vẫn im lặng, không nói gì. Cả bố mẹ anh cũng vậy, tôi biết bố mẹ chồng cũng ít nói nhưng sống trong không khí ngột ngạt như vậy, tôi không chịu nổi.
Gần một tuần rồi anh vẫn ngủ riêng, cuộc sống sau hôn nhân của tôi khiến tôi đau khổ tột cùng. Giờ đây tôi phải làm gì, xin độc giả hãy cho tôi lời khuyên??
Theo PNT
Những kí ức về anh!
Nếu kí ức là một viên sỏi, em sẽ cố gắng ném nó thật mạnh xuống sông, để nó mãi mãi nằm yên dưới đáy.
Nếu kí ức là một bức tranh, em sẽ tô đen tất cả để không nhìn thấy hình dáng của anh trong đó.
... Nhưng thật đáng tiếc khi mà những kí ức về anh trong em lại được đựng trong chiếc bình pha lê quá đẹp. Vì thế mà em không đủ tàn nhẫn để xóa bỏ tất cả bằng cách đập tan chiếc bình ấy.
Dù em đã cố gắng quên đi tất cả... nhưng đêm đêm, kí ức về anh vẫn vây lấy em, chập chờn trong cả lúc mơ, lúc tỉnh. Vậy thì... em biết xóa bỏ tất cả những kí ức ấy bằng cách nào đây? Em không biết... vì chiếc bình pha lê ấy đã được em giấu kĩ một góc trong tâm hồn mình.
Nhiều đêm thức giấc, em muốn đập tan đi tất cả... nhưng rồi em lại sợ! Em để lòng mình nhớ về anh như một thói quen và tập cho mình một thói quen khác lạ: "Nhớ để mà quên".
Có những đêm em nhớ anh đến thắt lòng... nước mắt em đã khô cạn nên nỗi đau cứ xộc thẳng vào tim, đau nhói. Rồi em cũng đã quen... không phải quen với việc quên anh, mà quen với nỗi đau gặm nhấm trái tim em từng đêm...
Em đang cố gắng tìm cho mình một con đường khác, một cánh cửa khác và một người đàn ông khác... (Ảnh minh họa)
Có những người đi qua cuộc đời em. Dừng lại. Rồi lại dang tay ra đón lấy em, săn đón em, chờ đợi em... nhưng trái tim em không biết từ lúc nào đã mất hết cảm giác, giờ đây, nó cứ trơ lì, chai sạn, không một chút rung động trước người đàn ông khác. Phải chăng em mất hết cảm giác từ khi em mất anh chăng?
Có người đã hỏi em: "Làm thế nào để anh có được trái tim em đây?". Em cười buồn. Im lặng. Em biết cánh cửa duy nhất vào tim em đã bị anh khóa chặt rồi. Một năm, hai năm hay thời gian nhiều hơn thế nữa... liệu hình bóng anh có mờ nhạt trong trái tim em? Em kiệt sức, mất phương hướng... và em không thể tìm được câu trả lời nữa rồi.
Em biết cánh cửa duy nhất để vào tim em đã bị hình bóng anh khóa chặt. Em đang cố gắng tìm cho mình một con đường khác, một cánh cửa khác và một người đàn ông khác...
Có lẽ thế! Người ấy sẽ bước vào tim em, yêu em như anh đã từng yêu em vậy! Nhưng còn em, em sẽ làm sao đây nếu trái tim mình vẫn đập một nhịp khác, vẫn hướng về một hình bóng nào khác? Vì dù có trái tim khác, chọn một cánh cửa khác, để người khác bước vào cuộc sống của em thì anh vẫn tồn tại trong em như một vùng kí ức được đựng trong chiếc bình pha lê xinh đẹp.
Theo VNE
Thèm được hôn nên tôi mới ngoại tình Gia như tôi không qua khao khat đê cam nhân thê nao la "hôn", thi co le hôm nay tôi vân thây man nguyên bên chông, bên con va la môt ngươi vơ tron ven trong măt chông. Nghe kể về những nụ hôn yêu thương, tôi thấy hờn tủi và tò mò. Chông tôi la môt ngươi đan ông tôt, tôi tưng...