Có tiền, có con phụ nữ không cần chồng
Ngày nay, rất nhiều phụ nữ trí thức, xinh đẹp lại chọn lối sống độc thân hoặc đơn thân nuôi con mà không cần lấy chồng.
Mỗi khi nhắc đến chuyện chồng con – chị Ngọc Hằng, 32 tuổi, nhà ở đường Hai Bà Trưng, quận 3, TP HCM – lại cười: “Đeo gông vào người chi cho khổ. Tôi thấy cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, vui vẻ”.Hiện nay, rất nhiều cô gái trẻ và kể cả những phụ nữ không còn trẻ nữa có cùng suy nghĩ như chị Hằng, thích tự do, tự tại, không muốn vướng bận chuyện gia đình.
Không phải phục vụ ai
Chị Hằng cho biết mỗi ngày lên mạng, đọc báo thấy bao vụ bạo hành trong gia đình, thậm chí chồng giết vợ, cha đốt con mà ngán ngẩm. “Nói đâu xa, ông hàng xóm nhà tôi vô công rỗi nghề, sống bám vào vợ, vậy mà còn sinh tật nhậu nhẹt. Hễ đi nhậu thì thôi, còn về nhà là ông ấy đánh vợ, chửi con. Dân lao động bạo hành vợ con không nói, đến người trí thức cũng chẳng khá hơn. Ông anh họ của tôi chẳng hạn, đi làm về là quăng cặp, ngồi đọc báo, xem tivi, mặc cho vợ thở không ra hơi khi chạy từ cơ quan về đón con, đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa… Hôm nào vợ lỡ nấu cơm nhão, canh mặn thì anh ấy chê bai, mặt nặng mày nhẹ. Thấy mấy cảnh này, tôi quyết định sống độc thân cho khỏe, không phải phục vụ ai” – chị Hằng giải thích.
Trong nhóm chị Hằng, 5 người thì chỉ một phụ nữ lập gia đình. Song, chị này cũng vừa ly hôn vì bị nhà chồng ức hiếp, trong khi anh chồng thì nhu nhược, nghe lời mẹ bỏ mặc vợ. “Đàn ông bây giờ sao tệ quá! Người nào không độc đoán, bạo hành thì cũng nhu nhược, yếu mềm. Bốn đứa còn lại hạ quyết tâm chẳng lấy chồng làm gì. Thích thì vác ba lô lên và đi đến những nơi mình thích mà không cần phải lo lắng. Đi làm về cứ tha hồ tụ tập, la cà, chẳng sợ ai than phiền” – chị Linh, bạn của chị Hằng, hùng hồn.
Nhiều chị còn quả quyết nếu thích, họ sẽ sinh con mà không cần chồng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có tiền, có con, cần gì chồng?
Không cần đàn ông là lối sống hiện được nhiều phụ nữ lựa chọn. Nhiều người cho rằng họ có học, có công việc, có tiền thì cần chi một người đàn ông! Nhiều chị còn quả quyết nếu thích, họ sẽ sinh con mà không cần chồng.
Mấy ngày nay, nhiều người bàn tán xôn xao chuyện chị M. – trưởng phòng của một công ty thực phẩm tại quận 10, TP HCM – có thai: “Hình như M. yêu nhầm người đã có gia đình”, “Sinh một đứa con thì ai dám cưới nữa?”, “M. dại quá, sinh con, nuôi con một mình đâu phải dễ”…
Để dẹp hết những lời bàn tán, chị M. cập nhật một ảnh của mình trên Facebook với chiếc bụng lùm lùm cùng nụ cười hạnh phúc và lời chú thích: “Tôi muốn có một đứa con và tôi đã có”. Bức ảnh này đã nhận mấy trăm like và cả trăm lời chúc mừng.
Cũng như M., chị B. – nhân viên truyền thông tại quận Tân Bình, TP HCM – xin nghỉ một thời gian rồi xuất hiện với một chú nhóc bụ bẫm, xinh xắn và khoe: “Con mình”. Trước sự ngạc nhiên của nhiều người, B. phân trần: “Tôi muốn có con với người mình yêu thì tôi sinh, chẳng cần anh ta có trách nhiệm gì. Tôi thấy mình đủ khả năng, kiến thức để nuôi con”.
Không chỉ xinh đẹp, B. còn rất giỏi giang khi một mình mua được một căn hộ chung cư. Hằng ngày, B. đưa con đi nhà trẻ rồi đi làm. Tối về, 2 mẹ con đi siêu thị mua sắm, ăn uống rất vui vẻ mà không cần người thứ 3…
Theo VNE
Hạnh phúc khi yêu gái "mất zin"
Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi yêu.
Chắc mới chỉ nghe điều này nhiều người nghĩ tôi bị... hâm. Ở đời, làm gì có người đàn ông nào lại "chê" những cô trinh nữ. Ấy vậy mà tôi lại sợ. Bây giờ, nếu cho tôi lựa chọn yêu một trong hai người, cả hai đều tốt, đều tử tế nhưng cô "còn", cô "mất", có lẽ tôi sẽ lui về chọn cô đã là "đàn bà". Tôi sợ cái trách nhiệm tày trời khi yêu một cô gái còn trinh nguyên.
Hiện tại, tôi đang tìm hiểu và yêu một cô gái. Cô ấy đã từng yêu và đánh mất cái ngàn vàng với người tình cũ. Có thể với nhiều người khi biết điều đó họ sẽ cảm thấy sốc, cảm thấy không chấp nhận được vì bạn gái không còn trong trắng khi đến với mình. Nhưng với tôi, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi biết điều đó. Vì tôi hiểu rằng, quan trọng là con người của cô ấy hiện tại, còn quá khứ đã qua rồi. Và tôi cũng không còn phải trăn trở về những áp lực, về cái trách nhiệm của một người đàn ông tử tế khi yêu một cô gái... còn trinh.
Tôi trân trọng bạn gái mình, tôi thấy cô ấy tốt và tôi hài lòng về mọi điều. Mấy người bạn của tôi thường nói tôi ngốc khi từ chối những cô gái mới lớn, chưa mảnh tình vắt vai để gắn bó với một cô đã từng "yêu sâu đậm". Nhưng chỉ có tôi mới hiểu vì sao tôi làm thế. Tôi thực sự cảm thấy sợ và mệt mỏi nếu như tôi yêu một người con gái còn trinh. Vì nếu cuộc tình đó không thành, tôi sẽ bị ám ảnh cả đời về việc đã "cướp đi cái ngàn vàng" của cô ấy.
Cách đây 7 năm, tôi đã từng yêu một cô gái. Đó là mối tình đầu của cả hai chúng tôi. Hai đứa lớn lên cùng nhau, học cùng lớp. Có thể nói đó là một tình yêu đẹp, đầy đam mê và rực lửa. Tất nhiên, cũng giống như nhiều đôi trai gái khác, khi cảm xúc dâng trào, chúng tôi đã không kiềm chế được bản thân mình. Hai đứa đã đi quá giới hạn. Lúc đó, tôi cũng xác định sẽ cưới cô ấy vì tôi hiểu hành động của mình có nghĩa là như thế nào.
Nhưng rồi chúng tôi bắt đầu cãi nhau, giận dỗi và mâu thuẫn. Những trận cãi vã nhiều tới mức chúng tôi sợ phải gặp nhau. Mỗi lần cãi nhau, cô ấy đều trách cứ tôi nếu tôi không chịu làm lành. Cô ấy gọi tôi là gã Sở Khanh chỉ vì tôi đã cướp mất đời con gái của cô ấy để rồi bây giờ không coi cô ấy ra gì. Thực sự trong lòng tôi hoàn toàn không nghĩ vậy. Chính sự khác biệt trong tính cách làm chúng tôi bất đồng chứ không chuyện giờ cô ấy đã không còn gì.
Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ lòng khi yêu (Ảnh minh họa)
Tôi đã bị khủng hoảng vì cô ấy luôn đặt lên tôi những áp lực mà tôi không dám thoát ra. Tôi biết chúng tôi không hợp nhau trong tính cách và khó lòng mà hạnh phúc nếu cưới nhau. Nhưng tôi không dám chia tay vì tôi sợ cô ấy sẽ đau khổ, tôi sợ cái từ khắc nghiệt mà người ta sẽ gán cho tôi: "Thằng Sở Khanh" khi tôi đã là người hưởng cái quý giá nhất của cô ấy mà không biến cô ấy thành cô dâu của cuộc đời tôi.
Chưa bao giờ tôi hối hận vì mình đã cướp đi đời con gái của cô ấy như vậy. Tôi chỉ ước giá chúng tôi yêu nhau bình thường thì giờ đây trước những điểm không hợp này, chúng tôi có thể thoái mái đường ai nấy đi. Nhưng vì tôi đã lấy đi tất cả nên giờ tôi phải có trách nhiệm với việc đó. Cô ấy sẽ ra sao khi lấy chồng mà không còn trong trắng? Tôi không còn yêu nhưng tôi cần phải có trách nhiệm... Những thứ trách nhiệm đó kinh khủng vô cùng.
Thế rồi cuối cùng chính cô ấy là người quyết định chia tay. Tôi đã cho cô ấy quyền tự quyết và cô ấy vẫn lựa chọn như thế. Chia tay cô ấy rồi, được giải thoát khỏi những áp lực và trách nhiệm nhưng tôi vẫn thấy rất khổ tâm, cảm thấy mình có lỗi. Đặc biệt khi cô ấy lấy chồng, cô ấy bị chồng đánh đập chỉ vì không còn trong trắng là lúc tôi bị khủng hoảng cực độ. Tôi có cảm giác mình như một gã tội đồ, một kẻ gây ra tội với đời một cô gái.
Phải rất lâu sau, khi cô ấy ly hôn chồng và tái hôn với một người đàn ông chết vợ khác, gia đình được coi là tạm ổn tôi mới có thể bình tâm lại. Nhưng suốt những năm tháng qua, cuộc tình đó chưa lúc nào thôi nhắc nhở tôi về cái trách nhiệm yêu một cô gái còn trinh. Vì thế mà tôi sợ.
Yêu nhau, khó mà tránh được cảm xúc thăng hoa, không kiểm soát được mình. Khi ấy, hai người hòa vào làm một. Nhưng chẳng có gì chắc chắn là sự gắn bó đó sẽ đi tới cùng. Cuộc sống với nhiều biến động và nếu như có gì bất trắc xảy ra, hoặc hai người không hợp nhau thì việc chia tay một cô gái mà mình từng lấy đi thứ quý giá nhất của cô ấy khó khăn hơn rất nhiều. Tôi sợ phải đối diện với điều đó. Vì vậy mà ngày hôm nay, tôi lựa chọn cho mình một người đã là đàn bà. Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ lòng khi yêu.
Nếu một ngày nào đó vì lí do nào đó chúng tôi không hợp mà chia tay, tôi cũng không bị dằn vặt khi đã có những phút giây "thân mật" với cô ấy. Nói như vậy không có nghĩa là tôi chỉ cần yêu cô gái đã "mất" vì không xác định cưới họ. Đó là tôi chỉ dự phòng khi có tình huống xấu xảy ra mà thôi.
Quả thực, sau một lần yêu cô gái còn trong trắng, lấy đi của cô ấy cái "ngàn vàng", giờ đây, tôi hạnh phúc khi yêu một cô gái đã "mất zin".
Theo VNE
Mẹ đừng buồn vì chồng con Dạo này để ý thấy mẹ chồng tôi có vẻ buồn, bà ít nói và ít khi vào phòng tôi thăm cháu nếu có chồng tôi trong đó. Bố mất sớm, mẹ ở vậy nuôi anh khi anh mới 6 tuổi và mẹ bước sang 26. Anh kể mẹ yêu anh bằng tình yêu của cả bố và mẹ cộng lại. Mẹ không...