Có thương vợ cũ cũng chỉ để trong lòng
Tôi bước nhanh vào lấy bản vẽ, định gõ cửa phòng ngủ chào vợ rồi đi. Nhưng… cửa phòng ngủ khép hờ, và những âm thanh chỉ dành cho vợ chồng phát ra từ đó. Sau hôm ấy bốn tháng, em đã là vợ cũ của tôi.
Tôi ngồi trên xe với con gái bỗng dưng nhận được tin nhắn “Ba ơi con nhớ ba quá!”. Tôi bật cười, tin nhắn gửi từ Facebook của con gái, nhưng vợ cũ tôi dùng. Có lẽ cô ấy không biết tôi đang đưa con về “trả”, vì theo kế hoạch là chú của bé sẽ đưa bé về nhà mẹ sau mấy ngày về nhà ba chơi hè.
Chẳng lẽ nhắn lại: “Ba cũng nhớ em lắm!” thì… tan nhà nát cửa, vì vợ mới của tôi đang ngồi cạnh bên. Nhưng quả thật tôi thấy thương vợ cũ, bởi em đang phải sống trong giày vò ân hận vì những lầm lạc.
Chúng tôi mất nhau cũng có phần lỗi của tôi. Hình minh họa
Mùa hè cách đây sáu năm, khi con gái của chúng tôi lên bốn, công việc của một kỹ sư xây dựng cuốn tôi đi xa nhà sau mấy ngày nghỉ lễ ngắn ngủi. Em sụt sùi tiễn chồng vì biết rằng mỗi chuyến đi của tôi sẽ mất ít nhất vài tháng.
Tôi cũng lưu luyến vợ không kém, nhưng vẫn an ủi em rằng công việc của anh là vậy. Anh hứa sau công trình này, anh sẽ không nhận việc ở xa nữa. Để mỗi chiều được về bên em, cùng con vui đùa trong tổ ấm bé nhỏ của mình.
Công bằng mà nói, tuy tôi đi làm xa, ít khi ở bên vợ để chăm sóc, nhưng kinh tế chúng tôi chẳng tệ. Cưới nhau năm năm mà đã có nhà lầu xe hơi cho vợ thì tôi không phải là thằng đàn ông “dở ẹc” rồi.
Thế mà chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, xe đi suốt bốn tiếng tôi mới phát hiện mình quên bản vẽ. Mà công trình xây dựng thì làm sao thiếu bản vẽ được. Vậy là đành hộc tốc trở về với mong mỏi không bị kẹt xe để kịp tới công trình trước khi trời chạng vạng.
Thế mà… cửa nhà tôi đóng im ỉm, gọi điện thì vợ không nghe máy. Người tôi mệt phờ, cơm trưa còn chưa kịp ăn nên chỉ ước vào nhà húp tô mì vợ nấu kèm chút rau thơm nhà trồng là xem như tuyệt cú mèo. Gọi lần nữa, vợ cũng không nghe máy. À… tôi cũng có chìa khóa nhà mà quên mất.
Video đang HOT
Cửa mở, đập vào mắt tôi là đôi giày đàn ông lạ hoắc đang ngự trên giá giày nhà tôi, cái giá mà tôi tự tay đóng tặng vợ ngày sinh nhật. Nhưng tôi vẫn nghĩ có thể giày của vị khách nào đó để lại, vì bạn bè trong công ty vợ cũng đâu hiếm đàn ông. Tôi bước nhanh vào phòng làm việc để lấy tờ bản vẽ, định lấy xong sẽ gõ cửa phòng ngủ chào vợ rồi đi. Nhưng… cửa phòng ngủ của chúng tôi khép hờ, và những âm thanh chỉ dành cho vợ chồng phát ra từ đó.
Có lẽ là tôi đá cánh cửa rất mạnh, sau này khi ngồi trên xe tôi mới nghe gót chân rất đau. Nhưng lúc đó tôi chẳng biết gì nữa cả, đến khi hai kẻ kia nghe tiếng động và hốt hoảng nhìn tôi.
May mà thằng em đi chung còn ngồi ở ngoài xe. Chứ nếu nó thấy nỗi nhục này của tôi thì tôi biết trốn vào đâu? Tôi chỉ còn có thể nói “anh sẽ cho em toại nguyện”, rồi quày quả xuống xe bảo lái xe đi thật nhanh.
Bốn tháng sau chúng tôi ly hôn. Mặc cô ấy van xin nài nỉ bằng đủ thứ lý do, nhưng sĩ diện đàn ông đã không cho phép tôi chấp nhận. Trong đơn ly hôn tôi ghi lý do “không hợp nhau” nên hầu như người ngoài chẳng biết gì.
Tôi càng mải miết với các công trình xa để quên nỗi hận này nên ít khi về thăm con gái. Sau đó tôi quen cô chủ doanh nghiệp vật tư xây dựng và nên vợ nên chồng. Nhờ vợ mới khéo ăn nói nên cha con tôi gặp nhau thường xuyên hơn.
Thế nhưng… qua những lời tỉ tê của vợ mới, tôi chợt thấy thương vợ cũ. Cô ấy lạc lòng cũng có một phần lỗi của tôi. Vợ mới của tôi bảo rằng, đàn bà vốn rất yếu lòng, chẳng ai muốn xa chồng cả. Những đêm nhớ nhung sẽ dài thăm thẳm; mấy lúc cần một bờ vai để tâm sự cũng chẳng có ai; những khi con ốm đau cũng cần một bàn tay chia sẻ… Tiền do chồng mang về có thể nhiều đấy, nhưng tiền không biết nói, không ấm áp bằng người chồng nằm cạnh bên.
Vợ mới nói đàn bà ai cũng yếu lòng. Hình minh họa.
Tôi hiểu lời vợ mới. Đó không chỉ là tấm lòng mà còn là lời nhắn nhủ, nên hơn một năm qua tôi không nhận công trình xa nữa. Nhờ vậy mà có thời gian thăm nom con gái riêng nhiều hơn, tình cha con khắng khít hơn.
Khi tôi hân hoan với tình yêu mới thì vợ cũ tôi vẫn chưa lấy chồng. Cái gã đàn ông ngày đó của vợ đã cao chạy xa bay vì sợ “đòn thù” của tôi. Cô ấy vẫn làm việc chỗ cũ, vẫn ở ngôi nhà cũ do tôi tự nguyện để lại cho con gái để con không bị sốc vì thay đổi chỗ ở. Nhưng cô ấy tâm sự với vài chị em họ rằng, chính vì ở lại căn nhà cũ nên cô càng nhớ tôi hơn, cô biết mình có lỗi vì đã phá tan một gia đình nhưng chẳng biết làm sao.
Dòng tin nhắn còn rành rành trên màn hình điện thoại. Tôi biết ngày sum họp thế này vợ cũ cô đơn lắm nên mới “muối mặt” nhắn như vậy. Nhưng để giữ ấm êm cho gia đình mới, tôi phải xóa tin thôi. Có thương cũng chỉ để trong lòng.
Theo PNO
Bàng hoàng trước âm mưu mất nhân tính của vợ cũ với vợ mới
Tôi va Mai - ngươi vơ đâu tiên - kêt hôn do giơi thiêu. Nhưng sau đo vi tinh cach không hơp nhau nên chúng tôi đa chia tay. Thế rồi tôi quen biêt Ha - vơ tôi bây giơ.
Chung tôi noi chuyên rât hơp, tinh cach cung có nhiều điểm tương đồng nên ơ bên Hà, tôi cam thây rât thoai mai.
Du biêt tôi đa tưng qua môt lân đo nhưng em vân châp nhân tôi va đon nhân tinh cam cua tôi. Thê la, môt năm sau, tôi quyêt đinh câu hôn em. Em đông y lây tôi, đo la điêu khiên tôi cam thây vô cung hanh phuc va tư dăn minh phai biêt trân trong em. Em la môt ngươi phu nư đam đang, môt ngươi vơ yêu chông, luôn cư xư đung mưc, phai đao, không đê me tôi phai phan nan điêu gi. Tôi rât hai long vê em.
Tôi va vơ cu co môt đưa con trai. Thăng be ơ vơi me, cach nha tôi chi co 1 km. Môi thang tôi đêu chu câp nuôi con riêng cho vơ cu va thăm thăng be môi tuân môt lân. Thinh thoang tôi cung đon chau vê chơi. Ha đôi xư rât tôt, con mua rât nhiêu đô chơi, qua cho thăng be. Thăng be cung co ve quy cô ấy. Ngay ca khi chung tôi sinh con, Ha vân đôi xư vơi thăng be tôt như ban đâu. Tôi rât biêt ơn vợ mình.
Tôi đã tìm lại được cô ấy - Ảnh minh họa
Môt biên cô đên vơi chung tôi, Ha bi tai nan rât năng va bi liêt hai chân. Tư đo, tinh cach cua em cung thay đôi, trơ nên hay cau găt va không muôn tôi chăm soc. Môt ngay đi lam vê, tôi đau đơn, hut hâng vi la đơn ly hôn Ha viêt săn trên ban, con em va con thi tuyêt nhiên không môt tung tich. Tôi măc sưc tim kiêm nhưng không thây.
Khoang thơi gian ây, Mai lây li do con trai muôn găp bô nên cô ây thương xuyên goi điên bao tôi tơi hoăc cô ây đưa con tơi nha tôi, cung nhiêu lân ngot nhat, muôn han găn đê con trai không bi thiêt thoi. Nhưng tôi vân nhơ đên Ha va con, du sao, chung tôi đên vơi nhau cung tư tinh yêu chư không phai do mai môi như vơi Mai. Bơi vây, tôi không đông y han găn vơi Mai.
Môt ngay, tôi vô tinh phat hiên môt bi mât đông trơi khi đương đôt tơi nha Mai thăm con riêng. Tôi nghe đươc cuôc noi chuyên cua Mai vơi môt ngươi đan ông la hoăc:
- Anh con muôn đoi tôi thêm bao nhiêu tiên va bao nhiêu lân nưa đây?
- Cô đưng đê tôi cho Hung - tên tôi - biêt viêc lam mât nhân tinh cua cô. Nêu không vi âm mưu cua cô thi Hung va cô ây vân đang hanh phuc bên nhau.
- Anh im đi, câm lây rôi biên nhanh cho tôi.
- Tôi con lam phiên cô dai dai...
Luc nay, tôi xông thăng vao, tra hoi mơi biêt chinh Mai đa thuê ngươi đan ông nay cô tinh va cham vơi Ha, khiên Ha ra nông nôi ây. Mai hoang sơ, quy xuông van xin tôi tha thư, răng vi cô ây không thê chiu đươc khi Ha qua tôt, tôt vơi tôi, ca vơi con riêng cua chông, răng cô ây không thê chiu đươc khi thây chung tôi hanh phuc bên nhau nên mơi pha đam. Tôi bo đi và lao đi tim Ha.
Thây tôi kiên quyêt, môt ngươi thân đa chi cho tôi đia chi me con Ha đang sông. Tôi vô cung ngac nhiên khi thây Ha đi lai binh thương, hoan toan không co biêu hiên gi la cua môt ngươi bi liêt. Nhin thây tôi, Ha oa khoc. Hoa ra, Mai đa găp cô ấy và yêu câu phai rơi xa tôi đê Mai vê vơi tôi, đê con trai cô ây co bô, nêu không se không đê yên cho hai mẹ con Hà. Khi Hà bị tai nan, cô đanh nhơ bac si noi răng minh bi liêt chân không đi lai đươc đê co li do hơp li chia tay tôi. Tôi đau đơn, thương Ha bao nhiêu, tôi hân vơ cu bây nhiêu. Khoang thơi gian không co tôi, em va con tôi đa chiu bao nhiêu thiêt thoi. Tôi phai bu đăp cho Ha va con. Du co thê nao thi tôi cung không đê mât em môt lân nưa.
Linh An
Theo phunuvietnam.vn
Bồ thông báo có thai, chồng liền lập tức về ly hôn vợ để rồi ba năm sau gặp cảnh phải rơi nước mắt Nghe chồng nói thế, Khánh mỉm cười đáp lại: "Không được đâu anh, em quen với công việc của mình rồi. Giờ không chạy chợ nữa, em thấy mình như người thừa". Từ lâu rồi, mỗi khi có người hỏi Kiên là vợ làm nghề gì, anh đều đánh lảng đi chuyện khác để không phải trả lời, hoặc có nhắc tới vợ,...