Có thứ tình yêu gọi là… chia tay
Em đến với anh khi anh đã có cho mình một tình yêu, em chỉ đóng vai trò là người đến sau. Nhưng em không lấy làm hối hận về điều đó. Vì chỉ bên anh, em mới cảm nhận thế nào là hạnh phúc.
Anh là người ít nói, nhưng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, anh lại có một trái tim nóng hổi. Em yêu anh vì điều đó, buồn vì thế và yêu anh cũng vì thế. Nhiều người nói em sao khờ quá và chính anh cũng nói với em như vậy. Nhưng em không thấy mình khờ đâu, vì em đã lựa chọn con đường đó mà. Không thể không yêu một người có nụ cười hiền thế… em đã tự nói với lòng mình ngay lần đầu tiên gặp anh. May mắn cho em, tình cảm ấy đã được anh tiếp nhận.
Dạo này em hay giật mình tỉnh giấc giữa khuya, vì theo thói quen đó là lúc anh hay nhắn tin và chúc em ngủ ngon mà. Dù em có ngủ say cỡ nào, khi có tin nhắn của anh là em sẽ thức ngay. Có lẽ đó là thần giao cách cảm anh nhỉ? Anh đã không còn nhắn tin cho em nữa. Nhìn cơn mưa rào rào bên cửa sổ căn phòng trọ, em biết rằng lúc này anh đang ngủ thật say sau một ngày làm việc vất vả. Trên gương mặt anh hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, dường như mọi lo toan, vất vả đã không còn hiện hữu. Lòng em chợt dịu lại như sự ấm áp của tia nắng vào sớm mai. Anh biết sao lúc nào có dịp bên anh, em cũng đều thức không? Đó là em muốn được ngắm nhìn khuôn mặt anh khi anh đang ngủ. Chỉ thế thôi là mọi chờ đợi, đau khổ nơi em đều tan biến. Em thấy mình thật sự là mình khi đắm chìm trong giấc ngủ của anh. Vì anh đã cho em biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc.
Bây giờ, chỉ nghĩ anh đang ngủ thật say thì dù có xảy ra chuyện gì em cũng thấy lòng mình bình yên hơn. Có lẽ anh cũng đang mỉm cười, giấc ngủ luôn đi kèm với mộng mị nhưng em biết với anh nó sẽ là những giấc mơ đẹp, vì anh là người luôn có niềm tin vào cuộc sống. Chính anh đã vực em dậy, cuộc sống em dần có định hướng hơn kể từ khi gặp anh. Anh cứ gõ vào trán em và nói rằng “cô bé cứ nói quá”. Nhưng anh đâu biết rằng, quả thật là như thế. Thực tại đôi khi cũng buồn bã nhưng không ngăn được những ước mơ phải không anh, cuộc sống cho dù có bon chen và hỗn độn nhưng những giấc mơ của anh và em sẽ vẫn mãi yên bình. Mỗi tối em đều cầu chúc cho anh điều đó và bây giờ em… vẫn thế.
Em là cô bé quá yếu đuối, có lẽ vì thế mà anh đang tập cho em phải tự lập và mạnh mẽ hơn, khi anh không nhắn tin cho em, em nghĩ thế. Anh muốn chia tay. Anh nói em không được khóc, vì anh không thích người yếu đuối và không muốn thấy những giọt nước mắt. Em lấy tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài. Em hứa với anh nhưng em không làm được. Tự kiềm nén những giọt nước mắt và thôi không nghĩ về anh thì em là kẻ dối trá. Như lúc này, em nói em nhớ anh cũng là nói dối vì em đang nhớ anh rất nhiều. Nói em buồn cũng là nói dối, mà vì em đang đau đến quặn thắt tim gan.
Nhưng em khóc rồi em sẽ tự lau những giọt nước mắt, vì anh. Em đứng lại khóc để chuẩn bị bước những bước dài hơn, mạnh mẽ hơn. Em biết dù anh không bên cạnh em, nhưng anh vẫn đồng hành cùng những bước chân của em phải không? Em nghĩ về anh để biết rằng mình không phải là người bất hạnh nhất, ít ra em còn một người để em yêu thương. Để rồi em sẽ lại tiếp tục sống, một cuộc sống tốt hơn những ngày hạnh phúc vừa qua.
Đôi lúc em muốn thôi không nghĩ về anh nữa để em được bình yên nhưng thật sự em không thể làm thế. Có lẽ em sẽ âm thầm bước đi cùng anh trên suốt cuộc đời này. Có lẽ anh và em sẽ không chung một đường nhưng đến một lúc nào đó, ở một khúc quanh nào đó em sẽ được gặp anh phải không. Có thứ tình yêu nào gọi là… chia tay?
Theo VNE
Video đang HOT
Bởi con tim cũng có thể lầm đường lạc lối...
Mù quáng một chút, khờ dại một chút phải chăng là điều kiện của tình yêu?
"Con tim không có tuổi
Con tim có bao giờ già
Nhưng con tim cũng có thể nhầm đường lạc lối
Có ai trách mình yêu..."
Câu thơ của một tác giả nào đó mà tôi rất xin lỗi rằng không nhớ tên, chẳng hiểu sao cứ thích lẩn khuất trong đầu suốt mấy ngày thu nắng rơi lơ đễnh bên khung cửa sổ. Mùa thu đẹp thật! Nắng và gió mọng ngọt như mơn trớn, như lơi lả, thích hợp biết mấy để nói chuyện yêu đương.
Nhưng tình yêu viên mãn tròn đầy có lẽ chẳng có gì để nói nhiều. Hồi xưa đọc truyện cổ tích, bạn tôi thường đùa: "...rồi hoàng tử và công chúa cưới nhau. Mọi chuyện từ đó là kết thúc".
Mà ngoài đời thực, hoàng tử và công chúa mấy khi cưới được nhau, có khi còn yêu nhầm phù thủy hoặc quái vật. Bởi vậy mà mới có nhiều chuyện để nói, nhiều tiểu thuyết, thơ ca, nhạc họa đẫm nước mắt cho chúng ta thưởng thức bây giờ.
Bi kịch của tình yêu thì nhiều lắm, tựu trung lại, người ta hay bảo: yêu nhầm. Nhưng thế nào là nhầm, thì cũng lại có trăm phương ngàn kiểu.
Khi sa vào lưới tình, trái tim luôn đi trước lý trí một nhịp. Nhiều khi, lý trí của ta còn đang mải mê phân tích ngoại hình, đánh giá điều kiện thì trái tim đã đập rộn ràng trước người ấy tự bao giờ. "Chẳng có ai có thể vừa yêu vừa thông thái".
Mù quáng một chút, khờ dại một chút phải chăng là điều kiện của tình yêu? Thần thoại Hy Lạp có lẽ có lý khi để thần tình yêu Cupid là một đứa trẻ có đôi cánh bay lượn như chim. Phải chăng tình yêu luôn đặt nền tảng trên sự ngây thơ, bay bổng?
Cupid lại thường chơi trò bịt mắt khi bắn mũi tên tình ái mang tên người này vào tim người khác, một cách mặc định tình yêu thường là mù quáng, lý trí đóng lại nhưng cảm xúc của trái tim thì mở ra vô tận.
Mỗi ngày, có biết bao người hăm hở bước vào một cuộc tình, và cũng có bấy nhiêu người bước ra khỏi một cuộc tình với trái tim tan vỡ. Con đường tình là vậy, khi nhắm mắt để trái tim dẫn lối, chúng ta đã chấp nhận bước đi trên sợi dây cheo leo mạo hiểm nhất trên đời. Nhưng lỡ sảy chân ngã xuống, liệu có nên vội vàng trách cứ con tim đã "nhầm đường lạc lối"?
Giả sử được quay trở lại nơi tình yêu bắt đầu, bạn có chắc mình sẽ chọn đi một con đường khác? Ngay giây phút trao đi yêu thương, trái tim bạn đã chỉ nhìn về một hướng. Khi hai đôi mắt bạn nhắm khép lại, hiển hiện lên trong giấc mơ phải là hình bóng ấy, con người ấy. Trong khoảng khắc đó, cảm xúc trong tim không thể có lựa chọn nào khác. Vậy thì cớ sao ta lại trách nó nhầm đường.
Bước ra khỏi một cuộc tình, người không hối tiếc mới là kẻ bình yên nhất. Trái tim chẳng thể yêu nhầm được, nhưng... nó lại có thể nhầm đó là yêu.
Đâu là yêu? Khoảnh khắc mọi thế giới xung quanh dường như nhòe vỡ khi trước mắt bạn chỉ còn một bóng hình duy nhất? Khoảnh khắc bạn muốn buông tay tất cả chỉ mong níu giữ một bàn tay? Khoảnh khắc đất trời điên loạn ngả nghiêng say khi hai hơi thở gần nhau, gần nhau hơn nữa... Đó có thể là yêu, mà đó... có thể cũng chưa phải là yêu.
Khi yêu, sự nhạy cảm của tâm hồn con người bỗng tăng lên mạnh mẽ. Dường như mọi tần số rung động của cảm xúc đều được khuếch đại lên gấp bội. Chúng ta tưởng rằng mình nghe được hơi thở, đọc được nụ cười, nhìn thấu mọi điều bằng cảm giác của mình, nhưng chính lúc đó, cảm giác lại là thứ nguy hiểm bội phần.
Vì ta yêu, mọi ánh mắt người dành cho ta bỗng nhiên đều phủ sắc nồng nàn, mọi lời nói bỗng chứa đầy tình ý. Là bởi trái tim ta đang ướp rượu, tâm hồn ta đang chứa đầy mật ngọt, đôi khi không kiểm soát nổi mà bung tỏa nó ra che mờ tâm trí, xô lệch mọi giác quan. Trái tim mạnh mẽ, trái tim yếu đuối, đôi khi cứ nhầm đó là yêu...
Trong một cuộc đời, chẳng đếm được bao khoảnh khắc ta lầm lẫn. Có những cái kết mà thần Cupid phải đợi cả chục năm trời đằng đẵng mới có thể xe duyên. Tôi bỗng nhớ đến một truyện ngắn Cupid ơi, đừng khóc của một cây bút trẻ Phương Trinh và ám ảnh mãi hình ảnh thần Cupid xếp lại cung, đeo túi đựng tên lên vai sau mũi tên kết xe hạnh phúc cho kẻ khác.
"Đã mấy ngàn năm đi qua cuộc đời thần, vậy mà thần mãi ở trong hình dáng một đứa bé. Ai sẽ là người bắn mũi tên Cupid vào trái tim mà thần hằng yêu dấu? Cupid ơi, đừng khóc! - Cupid tự nói với mình và lặng lẽ bay đi..."
Theo VNE
Yêu tôi nhưng anh luôn giữ nhiều bí mật riêng Chúng tôi đã quan hệ với nhau nhưng anh không bao giờ chia sẻ với tôi về công việc, khi tôi hỏi thì anh lảng sang chuyện khác. Tôi năm nay 20 tuổi, còn anh thì 24 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng. Tôi yêu anh rất nhiều và muốn tạo dựng một gia đình bé nhỏ với anh. Tôi chán...