Cô thư ký n.óng b.ỏng bước ra từ nhà tắm và nói ‘Vợ anh có đẹp bằng em không?’
Trước khi lắng nghe được câu nói ấy, tôi cũng đã nghĩ đến “ tình một đêm” cháy bỏng nhưng mọi thứ dường như biến mất.
Ảnh minh họa
Tôi là trai tỉnh, vợ tôi là gái phố. Chúng tôi cũng kết hôn được gần 10 năm và có 2 nhóc tỳ nếp, tẻ đủ cả. Ngày đưa em về ra mắt, mẹ tôi có khuyên rằng gia cảnh khác nhau sẽ rất khó dung hòa. Thực sự thì tôi cũng đắn đo nhưng em quá quyết liệt nên chúng tôi vẫn kết hôn.
Tôi chứng minh khả năng của mình bằng việc tự lực làm mọi thứ mà không dùng đến bất cứ sự trợ giúp nào từ nhà vợ. Vợ tôi rất hiểu tôi nên cô ấy rũ bỏ hoàn toàn hình ảnh tiểu thư khuê các, ăn vận và sống giản dị, đồng thời cũng tuyệt nhiên không nhận thứ gì từ nhà.
Rồi cuộc sống dần ổn định, tôi có công ty riêng, mức thu nhập ổn lên, chúng tôi có con, cuộc sống vô cùng mĩ mãn. Người ta nói tôi có tài, nói vợ tôi khéo nhìn người nhưng tôi hiểu, nếu không có sự hậu thuẫn của vợ, chắc chắn tôi sẽ không có được như ngày hôm nay.
Rồi công ty tôi tuyển về một cô thư ký mới. Em còn là sinh viên năm cuối, hiện đại nóng bỏng và có vẻ rất chịu chơi. Em liên tục liếc mắt đưa tình với tôi trong suốt ngày đầu tiên làm việc. Nhưng phải đến ngày thứ ba tôi mới chủ động hẹn em đi ăn tối và em đồng ý. Ngay cả khi tôi có nhã hứng rủ em đi khách sạn, em cũng e lệ mà cúi đầu chấp nhận. Đột nhiên nghĩ, con gái bây giờ dễ dãi đến thế sao.
Tôi đang mường tượng đến viễn cảnh một đêm mặn nồng, thực ra chuyện tình một đêm nơi công sở nó chẳng có gì to tát. Đúng lúc đó, em bước ra từ cửa nhà tắm, vóc dáng n.óng b.ỏng, khuôn mặt dù qua làn nước vẫn khá tinh tế do được trang điểm kỹ càng, tôi nghĩ em là một cô gái rất biết cách làm đẹp, bầu ngực căng tròn lấp ló dưới lớp khăn tắm.
Video đang HOT
Khí thế trong tôi hừng hực dâng cao. Rồi em châm thuốc, em vừa hút vừa phả hơi vào mặt tôi rồi hỏi “ Vợ anh có đẹp bằng em không?”. Tôi như chẫng lại. Bao nhiêu ham muốn khi nãy đột nhiên biến mất.
Đúng, vợ tôi sau 2 lần sinh vóc dáng đã khác xưa rất nhiều, không rắn chắc, không n.óng b.ỏng và trẻ trung như em nhưng làm sao có thể so sánh vợ tôi với em. Như thế đâu có xứng. Tôi tránh sự nhiệt tình của em và nói “Vợ anh không đẹp bằng em nhưng…”. Rồi tôi lấy áo khoác rời khỏi khách sạn. Đồng thời cũng nhắn cho phòng nhân sự một tin nhắn. Em không xứng làm việc ở công ty tôi.
Trên đường về, đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ, bây giờ mới hơn 8h tối. Có lẽ vợ và các con tôi vẫn chưa dùng cơm. Trước đây, lần nào cô ấy cũng nhắn tôi về ăn tối, riết các bữa ăn ở nhà của tôi thưa hơn, đã lâu rồi tôi không thưởng thức cơm nhà. Tự nhiên tôi lại thấy nhớ vợ. Có thể vợ tôi không đẹp nhưng cô ấy có nhiều thứ mà bao cô gái khác không thể có.
Ngày mới cưới tôi đã hứa sẽ cho cô ấy một cuộc sống đầy đủ. Cô ấy chỉ cười và nói rằng “em không cần mấy thứ phù phiếm đó, em chỉ muốn chúng ta mãi bên nhau”. Gần 10 năm qua, cô ấy chưa một ngày được thảnh thơi, tôi lại nỡ đi phản bội cô ấy chỉ một phút yếu lòng thì quả thật rất có lỗi.
Đ.ánh xe vào sân, 2 đ.ứa t.rẻ thấy tôi ùa ra như “mẹ về chợ”. Tôi vẫn thường khâm phục cách dạy giỗ con của vợ tôi vì dù ít ở cạnh các con nhưng chúng luôn dành cho tôi tình yêu đặc biệt.
Vợ tôi đeo tạp dề từ trong bếp đi ra cười nói “em tưởng anh không về ăn tối nên nấu đơn giản lắm. Anh có muốn ăn thêm không em nấu”. Cô ấy cười vẫn đẹp như ngày nào, dù phía đuôi mắt đã hiện rõ những dấu ấn của thời gian.
Theo Phunutoday
“Vợ anh có đẹp bằng em không?”
Tôi vừa dập tắt điếu thuốc thì cô nàng bé bỏng từ phòng tắm bước ra. Trên người nàng, chiếc khăn quấn hững hờ trễ nải. Tôi nhổm người dậy định kéo nàng ngồi xuống, bất ngờ nàng lùi lại rồi xoay người trước mặt tôi nũng nịu hỏi: "Anh nói đi, vợ anh có đẹp bằng em không?" Bao nhiêu hừng hực như lửa trong tôi lòng bỗng như bị một cơn gió ùa qua thổi tắt lịm.
Ảnh minh họa
Hai mươi lăm t.uổi tôi cưới vợ. Ngày tôi đưa người yêu về ra mắt, mẹ tôi thì thầm bảo: "Con nên suy nghĩ thật kĩ. Mẹ thấy nó liễu yếu đào tơ, con nhà giàu có, sợ lấy con rồi không quen chịu khổ, rồi được ba bảy hai mốt ngày thôi". Giàu - nghèo chính là khoảng cách duy nhất làm tôi e ngại. Nhưng cuối cùng chính sự mạnh mẽ và quyết liệt của em tiếp cho tôi động lực để tiến tới. Chúng tôi thành vợ chồng trong sự lo lắng, dèm pha và cả những đố kị.
Không muốn mang tiếng cậy nhờ nhà vợ, tôi bắt đầu mọi thứ bằng hai bàn tay trắng và nghị lực của mình. Vợ tôi vì không muốn chồng mình tự ái cũng từ chối sự trợ giúp của gia đình. Em, từ một tiểu thư quen lụa là nhung gấm sau khi lấy chồng bỗng như lột xác thành một con người khác, giản dị và chịu khó như bao nhiêu cô gái lấy chồng nghèo khổ.
Kinh tế dần ổn định, rồi chúng tôi có con. Cuộc sống dần phất lên như diều gặp gió. Tôi đã trở thành một ông chủ. Ai cũng nói vợ tôi "có mắt nhìn người", nhưng tôi biết rằng không có vợ tôi tin tưởng, không có vợ tôi đồng tâm, tôi chắc chắn đã không có được một ngày hôm nay rạng rỡ.
...Cho đến ngày tôi gặp nàng. Nàng hai mươi t.uổi, đang là sinh viên, rất xinh đẹp, quyến rũ và năng động. Nàng làm thêm cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng. Hôm đó, trong sự kiện ra mắt dòng xe mới, nàng chủ động làm quen với tôi. Tôi mời nàng cùng ăn tối. Nàng không từ chối. Không gì tuyệt vời bằng một kẻ có t.iền, người ta nói không sai "có t.iền mua tiên cũng được".
Sau bữa tối ở khách sạn, tôi đặt phòng nghỉ, nàng nhìn tôi e lệ cười không phản đối. Thực ra tôi luôn biết trước phản ứng của đối thủ khi đưa ra quyết định có nên tiến tới hay dừng lại. Những cô gái trẻ và xinh đẹp, họ chỉ muốn thỏa nỗi khát khao hiếu thắng tức thời. Rất ít người có ý muốn tiến xa hơn tới một mối quan hệ lâu dài. Tình một đêm, thực ra cũng có cái gì đó rất hấp dẫn và thú vị. Và đây không phải là lần đầu tiên.
Tôi vừa dập tắt điếu thuốc thì cô nàng bé bỏng từ phòng tắm bước ra. Trên người nàng, chiếc khăn quấn hững hờ trễ nải. Tôi nhổm người dậy định kéo nàng ngồi xuống, bất ngờ nàng lùi lại rồi xoay người rồi nũng nịu hỏi: "Anh nói đi, vợ anh có đẹp bằng em không?". Bao nhiêu hừng hực như lửa trong lòng tôi bỗng như bị một cơn gió ùa qua thổi tắt lịm.
Tôi ngắm nhìn nàng: Gương mặt điểm trang tỉ mỉ rất sắc nét, dáng người đầy đặn nhưng thon thả với những đường cong gợi cảm, bầu ngực săn chắc hững hờ trong tấm khăn mỏng như mời gọi. Những ngón tay dài và thon mềm đang đưa đưa vuốt những lọn tóc chưa kịp khô.
Tôi bảo: "Vợ anh, cô ấy tất nhiên không đẹp bằng em, nhưng...". Tôi chưa dứt câu, nàng đã sà xuống. Tôi tránh nụ hôn của nàng rồi bật dậy cáo lỗi có việc cần phải đi. Nàng nhìn tôi, ánh nhìn đầy tức giận và trách móc.
Đường phố đã lên đèn. Trên đường, lẫn trong dòng người qua lại vẫn không thể che lấp những đôi trai gái chở nhau trên đường, tay cầm lấy tay đầy yêu thương tình tứ. Và biết đâu đấy, trong những cặp đôi ấy có những người vợ người chồng không chung thủy giống như tôi.
Tôi nhận ra lâu rồi tôi không ăn tối ở nhà, với đủ những lí do. Vợ tôi dường như đã quen với điều đó đến mức không còn hỏi nữa. Ngày yêu và mới cưới nhau, tôi thường nói với em rằng "khi nào anh thành đạt, anh kiếm được nhiều t.iền, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành một bà hoàng khiến mọi người phải ghen tỵ". Lúc đó vợ tôi nói: "Em không cần trở thành một bà hoàng, em chỉ cần chúng mình thương nhau". Và giờ khi tôi trở nên giàu có, tôi đã biến vợ tôi thành một người phụ nữ cô đơn.
Khi cô gái trẻ hỏi tôi "vợ anh có đẹp bằng em không?", bất giác trái tim tôi nhói lên như bị ai lấy kim chọc vào. Cô gái trẻ ấy có tư cách gì mà dám so sánh với vợ tôi. Vợ tôi rõ ràng không còn đẹp. Sau hai lần sinh nở, mái tóc đã thưa hơn, bầu ngực đã chảy xệ, bụng chằng chịt những vết rạn trắng mờ. Bàn tay của em cũng không còn mềm mại mượt mà, dáng hình cũng không còn thon gọn. Đã có lần vợ hỏi tôi "em có nên đi thẩm mĩ không?". Tôi dứt khoát trả lời " Anh yêu em vì những gì em có. Đừng làm đau bản thân mình, ai rồi chẳng phải già đi".
Vợ đã cùng tôi đi qua những tháng năm khốn khó không một lời chê trách than phiền, vì tôi mà tập lăn lộn mưu sinh, vì tôi mà cam tâm chịu khổ. Em yêu tôi bằng một niềm tin bất diệt rằng rồi có ngày gia đình sẽ thấy rằng em lựa chọn đúng. Nhưng giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, khi giai đoạn khó khăn đã qua, cuối cùng em đã chọn đúng hay sai? Tôi đã mua cho em một ngôi nhà to rộng nhưng lại không cùng nhen lửa ấm. Tôi đem đến cho em cuộc sống đủ đầy nhưng lại lấy đi của em nụ cười. Lâu rồi em đã không còn cười nhiều. Em thường nhìn tôi, nói một cách ý nhị rằng: "Em có thể chịu khổ được nhưng bọn trẻ nó còn nhỏ quá. Anh có thể vì chúng không?". "Anh không vì em, vì con thì vì ai", tôi đã từng nói câu nói đó mà không hề ngượng ngùng, vậy mà giờ nghĩ lại thấy vô cùng hổ thẹn.
Hai đứa con thấy bố về sớm vô cùng ngạc nhiên chạy ào ra hỏi "hôm nay bố không phải tiếp khách ạ?". Rồi đứa kéo tay, đứa ôm cổ kéo vào nhà. Vợ tôi từ trong bếp đi ra, nói nhỏ: "Ba mẹ con chuẩn bị ăn cơm. Em tưởng hôm nay anh cũng không ăn cơm nhà nên làm bữa khá đơn giản. Anh muốn ăn món gì để em làm thêm". Tôi bảo vợ tôi "từ nay đứng cắt suất bữa tối của anh nữa nhé". Vợ tôi cười. Thực ra thì khi cười, vợ tôi vẫn rất đẹp, dù hai đuôi mắt đã bắt đầu hằn lên những vết chân chim.
Theo Dân Trí
Chỉ định xin anh một đứa con, không ngờ vợ anh gặp tôi gạ gẫm: 'Em cưới chồng chị đi' Nhìn thấy vợ của người đàn ông mình thầm yêu tìm đến, tôi giật b.ắn mình. Tôi đã sợ một trận "ngứa ghẻ đòn ghen", nhất là khi mình lại đang mang bầu. Nhưng những gì chị nói khiến tôi c.hết lặng. Tôi không còn trẻ nhưng... tôi không phải là gái ế. Nói đúng hơn, tôi từ chối lấy chồng vì lòng...