Có thể yêu nhanh vậy sao anh?
Chưa đầy 3 tuần ngày chia tay, và anh đã có một tình yêu mới!
Theo anh thì em là mối tình đầu sâu sắc, khó quên của anh! Ngày mới yêu nhau anh nói nhiều về tình yêu, về hạnh phúc, về tương lai cùng nhau bước qua. Em còn nhớ rất rõ những lời nói ấy. “ Em là động lực, là hi vọng cho anh làm mọi thứ. Em là quan trọng nhất, là tình yêu thiêng liêng nhất của anh”. Em ngây ngô tin vào những lời ấy, mang chúng theo vào giấc ngủ, suy nghĩ về chúng hằng ngày để rồi khắc sâu và tin tưởng một cách tuyệt đối.
Khi mới yêu anh em vẫn còn hoài nghi về sự chung thủy. Em hỏi có còn tồn tại chăng sự chung thủy? Anh nói còn. Hầu như ai cũng tự nhận mình là chung thủy nhưng mấy ai làm được. Con người giống nhau ở việc nói và khác nhau ở cách làm, phải không anh? Lời chia tay là do em đề nghị nhưng người bị bỏ rơi là em, là em của ngày xưa kiêu hãnh, là em của ngày em tự tin, là em của ngày xưa cứng rắn! Bây giờ em không còn giữ được lại cho mình như ngày xưa nữa. Đúng là tình yêu thật khó nói, có ai ngờ em lại như hôm nay và có ai ngờ anh trở thành như thế. Em không cảm thấy tình yêu của mình có vấn đề, hôm qua không và hôm nay cũng không. Mình chia tay là vì đâu anh nhỉ? Anh nói là vì mình không hiểu nhau, vì em mà anh buộc phải làm như vậy, và có một ngày nào đó em sẽ cảm ơn anh. Nhưng cả anh và em đều hiểu rõ lí do tại sao đúng không? Vì một người nào đó tốt hơn em, có điều kiện hơn em, vì một người nào đó đã thôi không chung tình.
Cố mà sống tốt anh nhé, cố mà hạnh phúc nhé! (Ảnh minh họa)
Em không thể nào tưởng tượng nổi là anh có thể làm những chuyện mà khi xưa phải mất thời gian yêu nhau khá lâu mình mới làm được, mà thật ra em cũng không biết anh đã bắt đầu với người ấy bao lâu rồi. Em cũng không thể trách anh được, cuộc sống mà, ai hơn thì thắng thôi, em đã quá mệt mỏi với những trò tranh đua này rồi. Em cũng không thể nói là anh không chung tình vì em phát hiện ra chuyện này sau vài ngày mình chia tay, mà chia tay rồi thì anh được toàn quyền anh nhỉ!
Video đang HOT
Em đang là người ngoài trong cuộc sống của anh, mà người ngoài thì phải biết điều anh nhỉ? Chỉ nên nhìn theo và cầu chúc hạnh phúc. Em thôi không khóc nữa, nhưng điều em cần thật sự bây giờ là nước mắt. Em muốn được khóc lả đi, để thôi không còn tỉnh táo mà suy nghĩ nữa. Cảm giác trong em bây giờ không phải là hận anh, không phải là xót mình đã mất mát quá nhiều, mà là một thứ cảm giác lạ mà em chưa từng trải qua. Em vẫn tươi cười để anh không thấy mình có lỗi, em vẫn cố gắng sống tốt để không phụ lòng gia đình, chỉ mình em biết em đang phải trải qua những gì thôi. Em chỉ không hiểu tại sao người ta có thể yêu như vậy? Mà như vậy có thể gọi là yêu không? Chắc bây giờ anh và người ấy đang thật hạnh phúc, đang thật vui vẻ, đang dự tính về một tương lai khác hoàn hảo hơn. Em bây giờ hoàn toàn mất niềm tin, sợ phải vấp ngã lần nữa, em không còn đủ sức và đủ tự tin để yêu thêm lần nữa, hoàn toàn không! Cố mà sống tốt anh nhé, cố mà hạnh phúc nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
3 năm tình nghĩa là vậy sao anh?
Những lúc khó khăn trong cuộc sống chúng tôi luôn bên nhau, giúp đỡ nhau vượt qua. Nhưng bao kỉ niệm đẹp vậy tôi phải làm sao? Tôi muốn xoá hết nhưng sao tôi nỡ...
Anh và tôi đều là cán bộ công chức, chúng tôi làm cùng trong một quận. Anh năm nay 30 tuổi còn tôi 28 tuổi, cả hai đều được đánh giá là ngoan, hiền và con nhà tử tế. Chúng tôi yêu nhau 3 năm vẫn không thể đến được với nhau vì bố mẹ anh không đồng ý. Gia đình anh chê tôi xấu không hợp với anh, gia đình tôi không môn đăng hậu đối với nhà anh.
Trước đó tôi cũng đã từng yêu một lần và từng chia tay cũng do gia đình người ta phản đối chúng tôi không hợp tuổi nên thật sự ngay từ đầu tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ với anh, tôi sợ lại đau khổ một lần nữa... Nhưng anh vẫn kiên trì ở bên cạnh tôi, quan tâm, chăm sóc, thuyết phục tôi cùng anh cố gắng thuyết phục gia đình, tôi thương anh nhiều lắm!
Nhà tôi cách cơ quan 12 km trong khi nhà anh cách nơi anh làm chưa đầy 2 km, vậy mà ngày nào cũng vậy, dù mưa bão, nắng gió hay rét mướt anh cũng dậy sớm đưa tôi đến cơ quan rồi mới về đi làm. Ba năm yêu nhau trừ thời gian anh và tôi đi công tác, những lần cãi nhau hoặc anh đi khám bệnh cộng lại có lẽ chúng tôi xa nhau đến 30 ngày. Ngày nào cũng vậy, hết giờ làm là anh về với tôi, chúng tôi cùng xem phim hoặc cùng chơi game, cùng nhau đi cafe. Hai ngày nghỉ cuối tuần anh cũng ở bên cạnh tôi, lúc ấy tôi thấy hạnh phúc thật đơn giản, luôn bên nhau chăm sóc cho nhau có lẽ chỉ thế thôi là đủ! Những ngày tháng luôn bên nhau...
Công việc của anh là phải đi trực ở nhà thờ chính vào đêm Noel, anh nói trước khi quen tôi anh luôn phải đi làm một mình đến qua 12h đêm mới được về. Năm 2008 lần đầu tiên tôi bên anh trong đêm Noel, anh nắm tay tôi đi khắp nơi trong khuôn viên nhà thờ, cùng hoà vào dòng người rước kiệu trong đêm lễ, tôi đã hạnh phúc biết nhường nào khi nghĩ rằng sẽ mãi nắm tay anh thế này. Không bao giờ anh cô đơn trong đêm Noel nữa.
Nhớ ngày mới quen có lần tôi kêu đau bụng anh đưa tôi vào viện khám mãi mà không ra bệnh, anh thì lo lắng chạy quanh đăng ký cho tôi chiếu chụp, khám đủ thứ, tôi thì vừa đau vừa buồn cười khi thấy anh hâm hâm. Tôi hay bị dị ứng, yếu người một chút là mẩn đỏ, khi chưa có anh tôi hay bướng, mẩn tự khỏi, không bao giờ uống thuốc nhưng rồi từ ngày có anh bên cạnh, mỗi lần tôi như vậy anh lại lo cho tôi từng miếng ăn, từng viên thuốc, canh cho tôi ngủ mới về! Tôi lại hay bị dị ứng hải sản, ăn thì không sao nhưng nếu để vỏ hải sản gây xước da thì tôi sẽ ốm nên ăn ở nhà hay đi cùng cơ quan anh đều ngồi bóc cho tôi chứ nhất định không cho tôi động vào. Mọi người cơ quan thấy anh thương tôi vậy ai cũng mừng cho tôi, tôi hạnh phúc lắm!
Tôi thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra... (Ảnh minh họa)
Hôm anh đưa tôi về quê để bốc mộ cho bà nội anh, tôi vừa sợ vừa lo vì lần trước chỉ là về chơi còn lần này là việc của gia đình, chỉ con cái cháu chắt trong nhà tham gia... anh đã luôn bên tôi, luôn nắm chặt tay tôi.
Rồi lần tôi cãi nhau với gia đình vì bố mẹ muốn tôi chia tay anh, mấy tháng liền tôi không ăn cơm nhà. Thương tôi, anh cũng khuyên tôi nhưng cái bản chất ương bướng của tôi thì anh cũng bất lực (anh chỉ biết tôi cãi nhau với gia đình chứ không biết lý do). Không biết làm thế nào, thương tôi nên anh cứ chiều đến đi làm về anh lại xuống nhà rồi cùng tôi đi ăn tối. Với đồng lương công chức chúng tôi cũng chẳng bao giờ có bữa cơm tử tế, lúc thì đĩa cơm rang, khi thì bát bánh đa, bát xôi qua bữa... thời gian đó chắc chỉ những hôm tôi nói dối mệt không muốn ăn, bảo anh ở nhà ăn cơm rồi xuống chơi với tôi thì anh mới có bữa cơm đàng hoàng. Như thế thì sức mấy chịu được, sau vài tháng hai đứa tôi trông như hai cái xác di động, tôi thương anh nhiều lắm. Cứ thế tôi thấy khổ quá, chia tay có lẽ sẽ tốt cho cả hai, nói với anh điều đó tôi đau lòng lắm, anh không đồng ý, tôi mắng anh, tôi đánh anh, tôi nói yêu anh tôi khổ quá, tôi không muốn yêu như thế này nữa... Hai đứa lại ôm nhau khóc, thật sao những lúc ấy khổ quá...
Những lúc khó khăn trong cuộc sống chúng tôi luôn bên nhau, giúp đỡ nhau vượt qua. Nhưng bao kỉ niệm đẹp vậy tôi phải làm sao? Tôi muốn xoá hết nhưng sao tôi nỡ...
Yêu nhau ngần ấy năm tôi cũng hiểu anh phần nào. Tôi biết anh đang giúp một cô bé mới về quận, tôi hiểu không đơn giản là thế. Đó là một cô gái xinh xắn, cao ráo, trẻ trung, họ hàng lại làm quan chức trong quận. Lúc ấy tôi đã nghĩ anh đến được với cô ấy cũng tốt vì một cô bé như thế chắc gia đình anh cũng chẳng phản đối với lại về đường chính trị anh sẽ có chỗ dựa. Với lại tôi và anh cứ bên nhau thế này thì được gì? Có đến được với nhau đâu mà có đến với tôi thì anh mất nhiều hơn là được vì tôi chẳng có gì ngoài tình yêu dành cho anh! Nghĩ được như vậy nhưng tôi vẫn không đành lòng, tôi vẫn mong đấy là phút xao lòng của anh, rồi anh sẽ về bên tôi. Nhưng không, sự thật phũ phàng hơn tôi tưởng. Một ngày anh nói anh bận công việc không thường xuyên xuống với tôi được, anh vẫn nhắn tin, gọi điện cho tôi, khoảng 2 tuần sau tôi đi qua và nhìn thấy anh ngồi cùng cô bé ấy trong quán quen của chúng tôi, anh cũng nhìn thấy tôi! Tôi đi thẳng về, không nói một lời nào với anh, anh cũng vậy, không một lời giải thích, tôi hiểu có lẽ mọi chuyện đã chấm hết!
Anh chia tay mà không nói nửa lời với tôi... Bạn anh qua nhà tôi chơi nói anh sắp cưới, tôi sốc, chúng tôi mới xa nhau chưa đến 2 tháng mà, tính đến ngày anh cưới thì chúng tôi mới xa nhau có 2 tháng 5 ngày.
Tôi thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra! Tôi phải đối diện thế nào đây? Ba năm qua là gì vậy? Bao kỷ niệm! Chẳng lẽ tất cả là giả dối sao? Có ai nói giúp tôi là chuyện gì đang xảy ra không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ lại là 'tảng băng lạnh' Thế là anh đã xa em. Anh đi nhanh đến nỗi giống như ngày anh đã đến bên em. Em vẫn nhớ ngày đầu mình gặp nhau anh cười rạng rỡ còn em thì ửng hồng đôi má. Em đã yêu anh từ dạo đó. Em cũng không sao hiểu được rằng mình lại yêu nhanh đến thế trước khi gặp anh. Em...