Có thể có một cuộc hôn nhân như vậy không?
Có ai trả lời dùm tôi: Trên đời này, có thể có một cuộc hôn nhân không cần ân ái, không cần tình dục, không cần những đứa con hay không?
Lần đầu tôi thấy anh nằm chèo queo trên bàn làm việc, bên cạnh là nửa cái bánh bao ăn dở, trong lòng tôi bỗng trào lên một niềm thương cảm. Hóa ra sếp của mình khổ quá. Nghe đâu anh và vợ đang ly thân chờ ngày ra tòa…
Sếp trưởng phòng của tôi đã 2 lần đò. Vợ đầu của anh là diễn viên múa trong một đoàn ca múa nhạc. Họ có với nhau một đứa con gái và ly dị sau khi vợ anh phát hiện anh dan díu với một cô bạn đồng nghiệp làm ở Sở Giao thông vận tải.
Chị vợ sau cũng sinh cho anh 2 đứa con gái rồi đâm đơn ra tòa ly hôn. Tôi mới chuyển về cơ quan, nghe mọi người kể, chị vợ đòi ly hôn vì anh không bỏ được cái tính trăng hoa. Nghe nói anh đang cặp kè với một cô sinh viên thực tập. Tôi đã vài lần thấy họ đi với nhau ở căn tin cho đến khi cô sinh viên hoàn tất thời gian thực tập…
“Anh đi ăn cơm với tụi em nghen?”- mấy hôm sau tôi rủ anh. Thoạt đầu anh chần chừ nhưng sau đó vui vẻ đi cùng mọi người. Có thể nói, anh là một người sếp rất hòa đồng, quan tâm tới nhân viên. Đặc biệt, trong mắt tôi, anh là một người có chuyên môn giỏi. Nhiều người nói, lẽ ra anh đã lên cao hơn nhưng vì cái chuyện đàn bà con gái nên phải dẫm chân tại chỗ chờ ngày về hưu. Tôi từ chỗ thương hại đã chuyển sang yêu anh từ lúc nào không biết…
Khi nhận ra điều này, anh có vẻ băn khoăn. Sau đó anh bảo tôi: “Em còn trẻ lắm, hãy tìm một người ngang bằng với mình…”. Người ngang bằng với tôi ư? Họ chỉ là những đứa trẻ được bọc trong thân xác của một người trưởng thành. Không ai cho tôi sự ấm áp, tin cậy như anh. Tôi bảo: “Em sẽ chờ đến khi nào anh đổi ý”.
Anh lắc đầu trầm ngâm… Mấy ngày sau, anh nhắn tin cho tôi: “Hãy nghe lời anh, tìm một người khác thích hợp. Nếu không, sau này em sẽ hối hận vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em”.
Video đang HOT
Nhưng tôi bất chấp. Tôi mang một nắm thuốc ngủ đến trước mặt anh: “Anh còn nói như vậy, em sẽ chết trước mặt anh”. Khi nói điều này, lòng tôi thật sự nghĩ như vậy. Nếu không lấy được anh, tôi thà chết bởi cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa nếu sống mà không được ở bên cạnh người mà mình yêu thương.
Biết tôi thương anh, ai cũng can ngăn. Họ bảo tôi đừng có dại mà vướng vào một người đã hai lần bị vợ bỏ vì cái thói trăng hoa. Nếu lấy anh, tôi hãy để sẵn một lá đơn ly dị ở đầu giường để có thể ra tòa bất cứ lúc nào… Thậm chí, cả ba tôi cũng nói như vậy. Nhưng tôi không tin bởi trong suy nghĩ của tôi, anh không phải là kẻ trăng hoa. Bằng chứng là, ngay cả khi biết tôi yêu anh, chưa bao giờ anh vượt quá giới hạn dù tôi đã nhiều lần cố ý tạo điều kiện để ở riêng với anh.
Tôi đã chờ đợi anh trong 3 năm. Cho đến một ngày cách nay 3 tháng, tôi nhất quyết đưa anh vào tròng. Hôm đó ba mẹ tôi về quê đám giỗ ông bà nội, tôi nói dối tủ lạnh bị rò rỉ điện nên nhờ anh tới coi dùm. Hôm đó tôi đã chuẩn bị mọi thứ: thức ăn nhẹ, rượu vang, nến và một bộ trang phục không thể phong phanh hơn.
Khi biết tôi nói dối, anh cốc vào đầu tôi: “Con nít mà dám lừa người lớn”. Tôi ôm chầm lấy anh, ngấu nghiến hôn anh như một kẻ đói khát lâu ngày vừa được người ta bố thí cho một bữa ăn ngon…
Mọi chuyện sau đó thế nào thì bây giờ thậm chí tôi không dám nhớ, không dám nghĩ tới… Tôi đã lột trần anh theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Thoạt đầu anh yếu ớt chống đỡ nhưng sau đó buông xuôi.
Anh không khóc mà hai mắt vằn đỏ. Tôi có cảm giác anh nhếch mép nhưng nụ cười không thành hình. Anh kéo tay tôi đặt vào nơi mà đối với những người đàn ông bình thường khác, đó là biểu tượng của sức mạnh đàn ông. Nhưng với anh thì chẳng có gì. Đúng hơn, nó chỉ còn lại một phần…
Anh bị tai nạn trong chiến tranh. Năm đó anh 12 tuổi. Trong một trận càn, cả nhà anh bị bom. Mẹ và 2 đứa em của anh mãi mãi không trở về. Cha anh bị cụt hai chân. Còn anh thì bị một mảnh bom lấy mất một phần cơ thể. Anh vẫn sống nhưng cái phần mất đi ấy đã không cho anh một cuộc sống bình thường của một người đàn ông.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người vợ lần lượt bỏ rơi anh. Và những đứa con mà mọi người vẫn tưởng là của anh thì lại chẳng phải máu mủ ruột rà… Anh bảo, rồi cũng sẽ đến lượt tôi bỏ anh mà đi sau khi những bí mật của cuộc đời anh được phơi bày. Dù dưới ánh nến tù mù nhưng tôi đã thấy rõ, nhận thức rõ điều gì đang chờ đợi mình…
Tôi đã không gặp anh một tuần lễ sau buổi tối khủng khiếp ấy. Tôi thật sự bấn loạn khi nghĩ về một người chồng chỉ có 1/3 khả năng làm chồng. Tôi sợ mình cũng sẽ như những người phụ nữ trước đây đã bỏ anh mà đi…
Thế nhưng, thật lạ lùng là tôi không quên được anh. Tôi nhớ anh, thương anh đến quay quắt trong lòng. Mỗi khi nghĩ về anh, tôi không thể ngăn mình đừng khóc. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Phòng tổ chức bảo anh xin nghỉ 3 tháng trước khi nghỉ hưu. Anh đi đâu không ai biết. Tôi hỏi những người vợ cũ của anh, họ cũng lắc đầu…
Tôi nhất quyết phải tìm gặp anh để nói với anh rằng, tôi cần anh, tôi muốn sống với anh dù anh không thể làm đàn ông trọn vẹn.
Giờ đây, giấc ngủ của tôi luôn chập chờn khi nghĩ đến anh đang ở đâu đó một mình. Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh.
Sự thật không phải như vậy. Tôi sẽ không rời bỏ dù không biết tương lai sẽ như thế nào…
Có ai trả lời dùm tôi: Trên đời này, có thể có một cuộc hôn nhân không cần ân ái, không cần tình dục, không cần những đứa con hay không?
Theo VNE
"Vợ ơi, cho anh... ở bẩn một lần"
Anh muốn lấy vợ, chứ không mong lấy phải một cô robot cầu toàn như thế này!
Chuyên của anh Tâm là câu chuyên thât mà như bịa, vì sẽ khôi người liêt anh vào dạng "chán cơm thèm đât".
Anh - môt ông chông sướng như tiên khi lây được cô vợ đảm đang và giỏi quán xuyên viêc gia đình, giờ lại ngôi câu mong vợ mình chây lười đi môt chút. Nêu nghe được lời mong ước của anh, khôi thằng đàn ông chắc sẽ muôn cho anh ăn môt trân đòn ra trò.
Không phải quá tự tin, nhưng anh dám chắc rằng đám cưới của 2 vợ chông đã khiên nhiêu đông nghiêp nam của vợ anh ngân ngơ và tức tôi. Hương - vợ anh - tuy không phải dạng "sắc nước, hương trời" nhưng lại được nhiêu chàng trai dòm ngó vì sự năng đông, tháo vát và những dịp liên hoan của công ty, cô luôn thê hiên khả năng nôi trợ tuỵêt vời. Có thê nói, trong mắt cánh đàn ông, cô là môt người vợ lý tưởng.
Tâm hoàn toàn công nhân điêu đó. Hơn 2 năm làm vợ và làm dâu, Hương chưa môt lân nào đê anh hay bô mẹ anh phải chê trách điêu gì. Vân hàng ngày đi làm, nhưng khi vê nhà, chuyên cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa luôn được vợ anh thực hiên đâu đấy, gọn ghẽ. Mẹ anh vôn là người khó tính và câu toàn, thê mà bà không thê ngớt lời khen con dâu. Lúc nào bà cũng bảo anh: "Con lây được nó là có phước lắm đây!"
Thê nhưng, có thê do anh "sướng quá hóa rô" thât, và cũng có khi "ở trong chăn mới biêt chăn có rân". Cái tính chu toàn, cẩn thận của Hương khiên vợ anh đâm ra quá kỹ tính và chi li. Nhiêu khi anh thây mình nghẹt thở trong ngôi nhà lúc nào cũng bóng sạch và thơm tho của mình.
Nhiêu khi, anh chỉ ước giá như vợ anh lười nhác môt chút, luôm thuôm môt chút cũng được (Ảnh minh họa).
Vợ anh rât thích sự sạch sẽ, ngăn nắp và gọn gàng. Điêu này chẳng có gì sai và cũng sẽ không đên nôi làm anh khó chịu nêu cô không thê hiên và áp dụng nó môt cách thái quá.
Môi sáng, sau khi anh đánh răng rửa mặt, nêu anh vôi vàng chuân bị đi làm mà vắt chiêc khăn mặt không được vắt thẳng cho lắm, vợ anh sẽ cằn nhằn và chỉnh lại cho ngay ngắn, "vuông thành sắc cạnh" mới thôi. Áo quân anh thay ra không được treo sau cánh cửa hay để trong nhà tắm, phòng ngủ, mà phải xêp gọn và cho vào trong giỏ đô mang đi giặt. Nêu giúp vợ rửa bát, anh phải xêp bát đĩa theo đúng thứ tự lớn - nhỏ, vào đúng ngăn trên - dưới, không được đê lôn xôn trừ khi anh muôn nghe vợ than phiên rằng mình không chịu đê ý và không cân thân.
Khổ nỗi, cái tính sạch sẽ của vợ lại "gieo họa" cho chính anh. Gần đây, một lần anh vừa đi gặp mặt đối tác triển vọng về, nghĩ bụng chiêc áo vest mới mặc môt lân chưa cân gịăt, anh treo vào trong tủ gọn gàng đê hôm sau mặc tiêp. Vì mêt mỏi sau môt ngày làm viêc căng thẳng, anh quên không cât tâm danh thiêp còn đê trong túi áo. Sáng hôm sau đi làm, không nhìn thây áo đâu, thì ra vợ anh đã dây sớm giặt đô và giặt luôn chiêc áo vest anh treo trong tủ.
Anh tiêc tâm danh thiêp môt thì anh giân vợ anh mười. Vừa giân cô lúc mang đô đi giặt không hỏi ý mình, cũng không kiêm tra kỹ trước khi cho vào máy, anh lại vừa giân cả thái đô của cô khi mắng anh: "Có cái danh thiêp của khách hàng mà cũng không chịu cât cho cân thân. Anh làm viêc bât cân thê thì có ngày mang họa như chơi đây!"
Quá ngao ngán với vợ mình, anh chỉ biêt thở dài chán nản. Nhiêu khi, anh thầm ước giá như vợ anh lười nhác môt chút, luôm thuôm môt chút cũng được. Nếu một ngày đẹp trời nào đó, được môt lân mặc lại chiêc áo không sực nức mùi nước xả vải, thì như thế có nghĩa là vợ anh bắt đầu giông môt cô vợ bình thường thực sự. Anh muôn lây vợ, chứ không mong lây phải môt cô robot câu toàn như thê này!
Theo afamily
Thầy giáo bất đắc dĩ Tôi đang học dang dở lớp 12 thì miền Nam giải phóng. Tôi về quê xung phong vào bộ đội. Trong lý lịch, tôi khai trình độ văn hóa là tốt nghiệp "tú tài". Và chính cái phần "trình độ văn hóa" này đã khiến tôi dở khóc dở cười... Ở quân đội, tôi được bố trí công tác văn thư, công việc...