Có thai, hành mẹ chồng như ôsin
Lấy nhau chưa được hai tuần, Hà đòi ra ở riêng vì nói không muốn sống chung với bất cứ ai ở nhà chồng.
Ngày còn yêu nhau, Hà không thế. Tôi còn nhớ rõ người con gái hiền dịu, nết na, lúc nào cũng nhẹ nhàng nói rằng: “Em yêu anh và chấp nhận tất cả, dù anh có làm gì em cũng theo, chỉ cần anh luôn bên cạnh em là em yên tâm rồi”. Ấy vậy mà về nhà chồng được vài ngày ngắn ngủi, Hà đã nói tới chuyện ra riêng.
Thật ra, gia đình Hà khá giả hơn gấp chục lần nhà tôi. Thế nên, Hà muốn ở trong căn nhà rộng, không phải người này ra vào nhìn thấy mặt người kia. Tôi thân làm con nên muốn có vợ đỡ đần, chăm sóc bố mẹ nhất là khi tuổi già, tôi không muốn dọn ra ngoài vì thương bố mẹ cô quạnh, dù là bố mẹ có đủ sức để tự lo cho mình. Ở ngoài cũng tốn kém cho hai vợ chồng. Dường như hiểu được ý của chồng, Hà nói: “Bố mẹ em đã lo mua cho chúng mình một cái chung cư. Em với anh ra ngoài ở, cuối tuần về chơi với bố mẹ là đủ rồi, cần gì cứ phải khư khư bên cạnh bố mẹ, hai người cũng sẽ không thoải mái”. Tôi chưa trả lời Hà ngay mà bảo từ từ rồi tính.
Cuộc sống như vậy cứ kéo dài vì tôi liên tục bàn lùi. Thật ra, tôi muốn Hà hiểu ý đồ của tôi là không muốn và quên đi chuyện đó một cách êm thấm, đỡ phải nhắc lại vợ chồng lại không thoải mái với nhau. Nhưng xem chừng, chuyện tôi không đồng ý đã khiến Hà ức chế, bức xúc và thường hay gây gổ, khó chịu với tôi. Hà nói: “Em ở cái nhà này em làm gì anh đừng có trách. Em đã nói là không thích sống chung. Có gì không hay không phải anh đừng có bảo em láo”.
Người con dâu không nên đối đãi với bố mẹ chồng như thế, nhất là người mẹ chồng hiền lành như mẹ tôi. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thế rồi Hà có thai nên việc ở lại cùng với bố mẹ chồng càng hợp lý. Nhưng chẳng thể ngờ, viện lý do bố mẹ không muốn chúng tôi ra ngoài, tôi cũng vậy và cộng thêm việc có thai, Hà hành mẹ chồng hết chỗ nói.
Sáng ra, Hà ngủ mãi không dậy, kêu mệt vì đau lưng, đau bụng không thể nào ngồi dậy nổi. Tôi thì đi làm, thế là Hà ở nhà (vì Hà chưa đi làm, tạm nghỉ trong thời gian có bầu) cái gì cũng tới tay mẹ. Hà nhờ mẹ đi ra ngoài chợ mua thức ăn sáng. Mà khi mua về rồi, Hà bảo ăn cái này không tốt cho thai nhi (thật ra là Hà muốn hành mẹ), mẹ lại lóc cóc đi ra ngoài chợ mua thứ khác theo yêu cầu của cô con dâu.
Rồi lại bữa trưa, Hà nói mệt nên không vào bếp được, thế là lại thân mẹ nấu nướng cho con ăn. Mà món ăn thì Hà không dễ chiều, không biết có phải vì không muốn ăn thật không mà Hà gẩy gẩy đũa nói không ăn được, không quen vị rồi này nọ. Hà còn kể lể là ở nhà Hà, mẹ Hà nấu ăn ngon lắm, kể cả bà giúp việc nấu ăn cũng tuyệt vời. Hà không ăn, thế là bữa cơm ấy lại để thừa, mất bao nhiêu công mẹ đi chợ nấu nướng.
Mẹ tôi thì hiền lại lo cho con cháu nên thấy con dâu mang bầu, bà không nói gì, chỉ lẳng lặng mà chăm sóc cho chu đáo. Đến ngày gần sinh, Hà còn hành mẹ tôi đến khổ. Động cái là kêu oai oái, rồi kêu mẹ đỡ, rồi lại sai mẹ hết cái này đến cái kia trong khi Hà chỉ việc ngồi trên giường mà chỉ tay. Từ ngày mang bầu, Hà chưa làm việc gì hết, cứ nấu nướng, bếp núc, giặt giũ một tay mẹ tôi làm.
Thật ra, tôi hiểu dụng ý của Hà. Không phải em ác nhưng em muốn hành mẹ như vậy để khi sinh xong, mẹ không chịu được mà nói con dâu ra ngoài ở. Có thể tôi cũng vì thương mẹ mà không muốn cho vợ ở cùng. Cách làm của Hà dù không phải là ác nhưng đã sai. Người con dâu không nên đối đãi với bố mẹ chồng như thế, nhất là người mẹ chồng hiền lành như mẹ tôi. Thật ra, nhiều người vợ không biết điều, sướng mà không biết hưởng. Đợi sinh xong, tôi sẽ &’xử’ cô vợ kém sống này.
Theo VNE
Cô dâu bỏ trốn vì khiếp vía mẹ chồng
Vốn nghĩ chuyện lấy chồng như một trách nhiệm nên bao lâu nay, Hạnh chưa hề nghĩ tới chuyện cưới xin.
Nhưng vì người yêu giục cưới nhiều nên Hạnh cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Hạnh không phải vì không yêu anh, chỉ vì Hạnh sợ cái cảnh làm dâu, sợ những tháng ngày hôn nhân không như ý, rồi sợ cuộc sống gia đình muôn vàn khó khăn. Còn 2 năm nữa Hạnh lấy chồng cũng vẫn chưa muộn, nên vội gì đâu, lúc nào Hạnh cũng nghĩ như vậy. Nhưng khổ nỗi, người yêu Hạnh nói không cưới thì chia tay.
Mấy ai yêu lại không muốn kết hôn với người mình yêu. Hạnh là trường hợp ngoại lệ, nhất lại là thân con gái. Nhưng vì Hạnh sợ người mẹ chồng tương lai mà thôi. Khi về ra mắt, có vẻ bà không ưa cô con dâu này nên cũng không đon đả, săn đón gì. Biết Hạnh có học lại có công việc ổn định nên bà cũng cố gắng nghe theo lời con trai mà cho cưới Hạnh. Nhưng mà, với những người mẹ như thế, Hạnh lo lắm.
Ngày ăn hỏi, Hạnh đón tiếp quan khách hai nhà. Nói chung, đó ngày trọng đại thứ yếu trong cuộc đời người con gái. Khi mẹ chồng tương lai tới, bà ăn diện vô cùng, nét mặt thì khó ưa vì có vẻ như thấy bố mẹ Hạnh không được sang trọng, chỉn chu như nhà họ. Nhìn bố mẹ Hạnh chân chất nên so ra thì thua kém nhà trai thật. Nhưng mà có gì phải so sánh ở đây cơ chứ.
Sợ cảnh làm dâu, nhiều người không dám lấy chồng (Ảnh minh họa)
Vừa tới nhà là mẹ chồng ngồi vào cái ghế to nhất, kiểu rất oai phong là họ nhà trai đến nói chuyện. Coi như chuyện đồng ý cho con trai bà lấy tôi cũng là một ân huệ rồi. Lúc nào mẹ cũng chê bai cách thức tổ chức đám cưới, chê bai những góp ý hay cả những khâu chuẩn bị mà nhà gái đưa ra. Bà còn nói phải làm theo ý nhà trai hết vì họ nhà trai có nhiều khách sang trọng, không muốn mất mặt vì nhà gái.
Bà sai Hạnh như &'con ở' dù hôm đó là ngày trọng đại. Nói Hạnh lấy hết thứ này tới thứ khác mặc dù có người khác ở đó, mẹ đẻ Hạnh gọi làm thay. Nhưng bà không đồng ý, bà bảo con dâu thì phải làm tất tần tật những việc ấy khi nhà trai đến, không được lười biếng. Về nhà mẹ là phải thế này, thế kia,... Bà liệt kê cả đống việc, cả núi việc, rồi nói hết lý lẽ dạy đời, con dâu phải như thế nào, phải nghe lời bà như sao, bà dạy là phải nghe không được cãi... Nghe mà sốt hết cả ruột. Hạnh hoảng hồn, ứa nước mắt khiếp sợ, tưởng tượng ra cảnh ngày chính thức về sống nhà người mẹ chồng như vậy.
Bà không ngại quát tháo, phê bình nhà gái trước mặt bao nhiêu quan khách họ hàng. Nói chung, nhìn mặt người phụ nữ ấy, Hạnh sợ luôn, không dám nhận làm mẹ chồng. Những gì bà thể hiện trong buổi ra mắt còn kém xa hôm nay, vậy mà hôm đó Hạnh cũng được phen hú hồn rồi, nếu mà sống cùng thì không biết như nào.
Sau đám hỏi, một sự kiện trọng đại đã xảy ra. Hạnh kiên quyết nói với bố mẹ hủy hôn, chia tay người yêu vì Hạnh không bao giờ chấp nhận một người mẹ chồng khinh bỉ gia đình mình như vậy. Hạnh không sợ khổ, không sợ điều tiếng, cũng không sợ ế chồng. Cùng lắm là tự lo cho bản thân. Thật ra bố mẹ cũng lo lắng cho con gái khi về nhà ấy nên thấy con khóc lóc, các cụ cũng động lòng và chấp nhận, cho con tự quyết định.
Hạnh nói lời chia tay với người yêu khiến anh chàng vô cùng hoảng hốt. Đúng như nguyện vọng của anh ta, không cưới thì chia tay. Nên chia tay sớm thì hơn chứ Hạnh nhất định không thể sống trong gia đình ấy, quá mệt mỏi rồi. Coi như đó là một cú ngã lớn trong cuộc đời Hạnh, tỉnh ngộ sớm còn hơn ân hận cả đời.
Theo VNE
Sợ cảnh phải làm mẹ chồng Tôi thân sẽ làm mẹ chồng nên sợ khiếp vía cảnh đón cô con dâu về nhà, sống không hòa thuận lại mệt mỏi bản thân. Thật ra, đâu phải con dâu mới sợ cảnh sống chung với nhà chồng. Tôi thân sẽ làm mẹ chồng nên sợ khiếp vía cảnh đón cô con dâu về nhà, sống không hòa thuận lại mệt...