Có thai đến 6 tháng, mẹ anh vẫn không cho cưới
6 tháng trôi qua, cái thai trong bụng đã to lùm xùm mà vẫn chưa thấy đám cưới.
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm thì tính tới chuyện cưới xin. Ngày dẫn tôi về ra mắt, mẹ anh tỏ thái độ khó chịu ra mặt khi hỏi tôi tuổi gì. Tôi choáng vì không thể tưởng tượng rằng mẹ anh lại buông ra những lời lẽ khó chịu như thế. Mẹ nói, hai tuổi này lấy nhau có mà chết, chắc chắn là không làm ăn được, thất bát này nọ. Không biết, mẹ anh đi xem bói ở đâu, hay nghe người ta nói mà lại phán như vậy. Nhưng nghe nói, hàng xóm cũng có con tuổi như chúng tôi lấy nhau và cuối cùng cũng bỏ nhau vì vài lý do không đâu. Thế nên mẹ anh phản đối dữ dội.
Tôi mệt mỏi lắm, sau hôm ấy, tôi nhất định đòi chia tay. Còn anh nói sẽ ra sức thuyết phục mẹ, tin rằng mẹ sẽ đồng ý. Nhưng thời gian trôi qua, 1 tháng, 2 tháng và nửa năm sau mẹ anh vẫn nhất định không chịu vì nhà anh chỉ có mình anh là con trai. Nhưng vì yêu tôi, anh vẫn kiên quyết lấy.
Được bạn bè cho lời khuyên rằng, hai đứa cứ có bầu trước, bà còn mỗi đứa con, nhất định bà sẽ phải đồng ý. Tôi thật lòng không muốn, nhưng vì anh quyết tâm nên tôi cũng xuôi. Anh nói, nếu chúng tôi có con, mẹ anh không thể bỏ rơi cháu nội được, vì bà rất thương anh. Thế là tôi gật đầu chấp nhận điều kiện. Và tôi có thai. 2 tháng, cái thai lớn dần lên trong bụng tôi. Anh quan tâm, yêu thương và chăm sóc tôi vô cùng. Chúng tôi quyết định chọn ngày đẹp, anh dẫn tôi về một lần nữa, thưa rõ chuyện tôi mang bầu với bố mẹ anh để bố mẹ anh chấp nhận mẹ con tôi.
Được bạn bè cho lời khuyên rằng, hai đứa cứ có bầu trước, bà còn mỗi đứa con, nhất định bà sẽ phải đồng ý. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cú sốc thứ hai giáng xuống đầu tôi, tôi như bị giội một gáo nước lạnh vào người. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bị xúc phạm như thế. Mẹ anh nói tôi là đứa con gái hư hỏng, người không ra gì, quyến rũ con trai bà. Và mẹ anh còn nói, tôi đừng có hi vọng dùng cái thai để bước chân vào cái nhà này, rồi cái thai ấy chắc gì là của con trai bà. Tôi đau đớn, chết điếng người. Lúc ấy, trong đầu tôi lóe lên ý định sẽ sinh con một mình. Tôi chấp nhận đi con đường tiếp theo dù không có anh bên cạnh. Bởi suy cho cùng, bước chân vào làm dâu nhà anh, sau khi sinh con, tôi sẽ chịu nhục nhã cả đời.
Tôi không nói lời nào, lẳng lặng bước chân ra khỏi nhà anh. Từ đó, tôi sống thầm lặng, chỉ biết chăm con cho mạnh khỏe. Tôi ân hận vì hành động nông nổi của mình, nhưng giờ vì sinh linh bé nhỏ ấy, tôi không cho phép mình nhụt chí. Tôi phải cố gắng sống tốt vì con. Anh cũng vẫn yêu tôi, thường xuyên tới để chăm sóc hai mẹ con tôi. Tôi chỉ cần có thế là đủ. Nếu anh chấp nhận, tôi không cần cưới nữa. Chỉ cần anh bên tôi và con tôi khỏe mạnh.
6 tháng trôi qua, cái thai trong bụng đã to lùm xùm. Người ngoài nhìn vào xì xào, còn tôi cười trừ khi ai đó hỏi, bao giờ cưới. Tôi không còn ngại hay xấu hổ nữa. Tôi mặc kệ tất cả, chấp nhận cuộc sống hiện tại và lấy con làm niềm vui. Khi biết tôi mang thai 6 tháng, mẹ anh vẫn không cho cưới. Nhưng dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Tôi vẫn chờ một đám cưới, cho đúng danh nghĩa, để con tôi có cha, có ông bà. Rồi sau này, cuộc sống ra sao tôi cũng chấp nhận. Tôi sẽ kiên trì tới ngày nào có thể để hạnh phúc được đong đầy.
Theo VNE
Mẹ chàng không cho cưới vì tôi có mẹ đẻ 'trăng hoa'
'Cháu biết đấy, gia đình bác nề nếp, gia giáo từ xưa đến giờ, không thể thông gia với một người như mẹ cháu được'.
Tôi năm nay 27 tuổi, hiện là nhân viên văn phòng cho một công ty. Tự bản thân, tôi thấy mình không xinh, chẳng có gì nổi bật, đặc biệt là trong thời đại của các hotgirl quần là áo lượt, son phấn bắt mắt. Ấy vậy mà tôi lại lọt vào mắt xanh của anh, một người đàn ông đẹp trai, thành đạt và đặc biệt được chị em vô cùng hâm mộ.
Ban đầu khi anh ngỏ lời, tôi còn nghĩ chắc là anh đang đùa cợt tôi. Người như anh, chỉ vơ vội cũng được một cô nàng hấp dẫn, xinh đẹp, sao phải theo đuổi một cô gái bình thường quá đỗi như tôi. Vì vậy, chẳng có lý do gì mà tôi nhận lời. Không phải tôi không thích anh, mà bởi tôi sợ bị trêu đùa, sợ bị tổn thương. Thế mà anh quyết tâm cưa đổ bằng được tôi. Tôi "đánh liều" nhận lời anh, vì thú thực, tôi cũng không thể ngăn lại được sự thổn thức của trái tim mình.
Anh đưa tôi về nhà. Nhà anh không bề thế, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, toát lên sự sang trọng của những chủ nhân hiểu biết và kỹ tính. Khác với sự lo lắng ban đầu của tôi, mẹ anh tỏ ra rất hiếu khách và hòa nhã với tôi. Bác nhẹ nhàng chia sẻ quan điểm về con gái thời nay, cũng như tin tưởng vào sự lựa chọn đúng đắn của con trai mình: "Nói thật là bác không thích mấy cô xinh đẹp nhưng đầu óc rỗng tuếch, suốt ngày chỉ lo chuyện ăn chơi, làm đẹp. Đàn bà, quan trọng là phải đặt đức hạnh lên hàng đầu cháu ạ". Vậy là, cái sự giản dị của tôi lại trở thành điềm cộng trong mắt của mẹ anh.
Nhưng mọi chuyện tốt đẹp chẳng kéo dài được lâu. Vì chắc nhờ người quen dò hỏi, bác đã biết hoàn cảnh gia đình tôi, nên kêu tôi đến nói chuyện với một thái độ rất lạnh nhạt. Bác nói rõ ràng, rành mạch từng câu: "Bác chẳng ghét bỏ cháu. Cháu là một người con gái tốt, nhưng tiếc rằng, cháu lại có một người mẹ không lấy gì làm tốt đẹp. Cháu biết đấy, gia đình bác nề nếp, gia giáo từ xưa đến giờ, không thể thông gia với một người như mẹ cháu được. Ai mà dám chắc được, lúc khó khăn, hoạn nạn, cháu lại phản bội chồng mà ngả vào vòng tay của người đàn ông khác". Những lời bà nói như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi đau vì bị người ta sỉ nhục thì ít, mà đau vì thương mẹ thì nhiều.
Chúng tôi lầm lũi lớn lên, đứa nào cũng thương mẹ mà học hành đến nơi đến chốn, rồi tự thân vận động kiếm việc làm. Tôi lớn lên, hiểu chuyện nọ chuyện kia, hiểu nỗi bất hạnh của gia đình, hiểu cả nỗi cay đắng mà mẹ phải trải qua. Ảnh minh họa: DNS.
Bố tôi được chẩn đoán bị bệnh hiểm nghèo khi hai chị em tôi còn nhỏ, lúc đó mẹ tôi như rơi vào tuyệt vọng. Bởi bố vừa là chỗ dựa kinh tế lẫn tinh thần cho mẹ. Từ đó một mình mẹ tôi cáng đáng lo mọi việc. Vì vừa chăm lo cho bố tiền thuốc thang vừa lo cho con, nên đồng lương ít ỏi của mẹ không thấm là bao. Mẹ bỏ công việc, rồi mở một tiệm tạp hóa buôn bán qua ngày. Vừa có tiền, vừa có thời gian chăm sóc chồng. Thời gian đầu cửa hàng chính là cứu cánh của gia đình tôi.
Nhưng sau một thời gian, sự cạnh tranh xuất hiện, tiệm tạp hóa của mẹ đã không thể gánh vác được cho gia đình. Hai bên nội ngoại lúc đó cũng chẳng ai giàu có để giúp mãi nhà tôi được. Bệnh của bố thì ngày một nặng, thậm chí phải nằm viện điều trị. Mẹ tôi vất vả ngược xuôi chạy vạy tiền ăn, tiền học cho hai đứa con, tiền thuốc thang chữa bệnh cho chồng.
Lúc ấy, một người đàn ông đã để ý mẹ tôi, ông này là đầu mối dẫn hàng cho mọi người bán đồ tạp hóa nơi tôi ở. Biết mẹ túng bấn, ông ta nhiều lần ngỏ ý giúp đỡ mẹ tôi, đổi lại, mẹ tôi phải qua lại với ông. Khi đó, tôi cũng còn nhỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Tôi chỉ biết rằng, sau đó, ông ấy thường xuyên qua lại nhà tôi hơn, cái sạp hàng tạp hóa của mẹ tôi đã to hơn. Hai chị em tôi được ăn ngon hơn, có tiền mua quần áo mới, có tiền đi học thêm. Bố tôi đã có tiền để phẫu thuật. Tôi chỉ biết rằng, người ta nhìn chị em tôi với ánh mắt hằn học lẫn khinh bỉ, thậm chí có người còn mỉa mai, nói lời khó nghe. Và trong ký ức của tôi, mắt mẹ lúc nào cũng ướt.
Rồi bố tôi cũng không qua khỏi dù có trải qua phẫu thuật. Trước khi mất, bố nắm tay tôi, dặn dò: "Con phải thương mẹ mà học cho tốt. Sau này, dù có chuyện gì, cũng không được trách móc mẹ. Mẹ con, thật ra... rất đáng thương".
Năm tháng qua đi, chúng tôi lớn lên. Mẹ tôi ở vậy nuôi hai chị em. Người đàn ông kia, thỉnh thoảng có qua lại, nhưng đến năm tôi chuyển cấp, thì mẹ con tôi chuyển về quê ngoại sống và cắt đứt quan hệ với ông ta. Chúng tôi lầm lũi lớn lên, đứa nào cũng thương mẹ mà học hành đến nơi đến chốn, rồi tự thân vận động kiếm việc làm. Tôi lớn lên, hiểu chuyện nọ chuyện kia, hiểu nỗi bất hạnh của gia đình, hiểu cả nỗi cay đắng mà mẹ phải trải qua.
Tưởng như mọi chuyện đã qua lâu rồi, người đời cũng vì thế mà bỏ qua cho mẹ con tôi. Nhưng đến hôm nay, hạnh phúc tưởng như ở trong tay tôi rồi, tôi lại phải buông lơi. Tôi chấp nhận lời đề nghị của mẹ anh, rời xa anh. Vì tôi sợ, nếu tôi cứ cố yêu anh, thì mẹ tôi sẽ là người chịu tổn thương nhiều nhất.
Mấy ngày hôm nay, thấy tôi đòi chia tay đột ngột, rồi tránh mặt, anh lo lắng gọi điện, tìm đến nhà ngồi hàng giờ để gặp tôi. Làm thế nào để anh hiểu được rằng, tôi yêu anh rất nhiều, nhưng tôi cũng thương mẹ biết nhường nào? Thực sự tôi rất buồn, tôi phải làm sao trong hoàn cảnh trái ngang này.
Theo Ngoisao
Uất ức chuyện chọn ngày cưới Các đôi trẻ cưới nhau nhưng người chọn ngày cưới lại là các bậc cha mẹ. Chuyện tưởng như đơn giản ấy hóa ra cũng thật lắm nhiêu khê, từ đó mà có nhiều câu chuyện đầy uất ức, có khi là đau đớn không quên được. Vi sắp lấy chồngnên cô gai trẻ N.T (Hà Đông, Hà Nội) mỗi khi nghe ai...