Có sao không khi tôi sinh con cho chị gái?
Tôi định sẽ sinh cho chị một đứa con, để chị chăm sóc và coi như con ruột của mình. Nhưng rồi tôi lại sợ, khi sinh xong, tôi sẽ không nỡ cho đi đứa con của mình…
Rồi tôi lại sinh đứa thứ hai, tôi cũng mừng lắm. Một trai một gái, gia đình ấm cúng, như vậy là quá hoàn hảo. (ảnh minh họa)
Lấy chồng gần chục năm, chị gái tôi không thể sinh con. Cuộc sống vợ chồng lục đục quá nhiều, nhiều lần đau khổ còn định bỏ nhau nhưng vì hai bên gia đình khuyên nhủ, họ lại hàn gắn. Sau khi chị cưới được 3 năm thì tôi cũng đi lấy chồng. Tôi nhanh chóng sinh được một đứa con trai kháu khỉnh, đáng yêu, cả nhà ai cũng mừng. Mỗi lần về nhà sum họp, chị nhìn con tôi với ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ. Nhìn mọi người yêu thương, cưng chiều cháu, chị không cầm được nước mắt khi nghĩ đến phận mình.
Là phận gái với nhau, tôi hiểu được nỗi khổ tận tâm can của chị. Hai bên gia đình gây áp lực khiến chị héo mòn. Với một người phụ nữ, lấy chồng và sinh con là điều họ mong mỏi nhất, chẳng có người phụ nữ nào lại không mong có một đứa con để nâng niu, cưng nựng. Áp lực con cái khiến chị gầy đi, hao mòn, nhìn chị xuống sắc và mệt mỏi vô cùng. Tôi thương chị nên mỗi lần về nhà cùng nhau, tôi không dám tỏ vẻ hạnh phúc quá bên cạnh con, sợ chị nghĩ quẩn. Gần chục năm rồi, chị đã có tuổi bây giờ đâu còn cơ hội sinh con nữa. Chị đã vô sinh, không thể nào có con.
Rồi tôi lại sinh đứa thứ hai, tôi cũng mừng lắm. Một trai một gái, gia đình ấm cúng, như vậy là quá hoàn hảo. Chồng tôi yêu thương chiều chuộng tôi, trong khi chị thì như vậy. Dù anh rể tôi có lúc ác khẩu nhưng thật tình, anh vẫn thương chị nhiều lắm, nên gần chục năm qua, dù hai người chưa có con, anh vẫn kiên trì ở bên chị. Biết là đôi lúc có xích mích nhưng được sự động viên của hai gia đình, anh cũng vẫn cố gắng.
Tôi biết, nếu cứ thế này thì chỉ một hai năm nữa thì gia đình cũng tan vỡ. Anh cũng không thể mãi giữ chị lại bên mình trong khi không thể sinh con. Nhiều người bảo chị đi thụ tinh nhân tạo vì họ không biết chị đã từng làm và từng sảy thai. Khổ là, chị không giữ được thai, sức khỏe chị yếu, cơ địa của chị cũng không cho phép chị được nuôi một đứa trẻ trong mình. Thế nên chị gần như không còn hi vọng sau lần đó cách đây 1 năm.
Video đang HOT
Bây giờ chị bảo, chị cũng không muốn níu kéo anh thêm nữa. Chị đã không còn hi vọng vào tình yêu này. Nếu cứ giữ anh lại, chẳng phải chị quá ích kỉ sao? Chị muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này và xin một đứa con nuôi.
Nhiều khi tôi có ý nghĩ nông nổi rằng, hay là tôi sẽ sinh cho chị một đứa con, để chị chăm sóc và coi như con ruột của mình. Dù sao thì chúng tôi cũng là chị em ruột, đưa con cho chị nuôi cũng được, như thế chị cũng không phải nặng lòng việc đi xin con ở đâu, nếu như chị đồng ý.
Nhưng rồi tôi lại sợ, khi sinh xong, tôi sẽ không nỡ cho đi đứa con của mình, dù rằng sau này chúng tôi vẫn là mẹ con, tôi sẽ công khai chuyện này, chỉ là để con gắn bó với chị cả đời mà thôi. Tôi sợ rằng, chồng tôi sẽ không đồng ý. Nhưng nghĩ lại tôi cũng có một cô bạn, cô ấy sống với bố mẹ nuôi là bác ruột của mình từ bé tới giờ. Còn bố mẹ đẻ thì thi thoảng cô ấy về thăm, giống như người thân của mình đó thôi. Sự thật ấy thì ai cũng biết, chẳng có vấn đề gì cả, nhưng cô ấy coi cả hai bên gia đình đều là người thân của mình, chỉ là sống với người nào quen rồi thì cứ sống như vậy, vì bác cô ấy không thể có con.
Vậy đó, tôi đã nghĩ mình cũng có thể làm như thế, nhưng mà liệu cách này có ổn không? Tôi muốn các bạn cho tôi một lời khuyên.
Theo Eva
Tôi không còn hứng thú 'yêu' người tình
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm rồi. Cuộc tình kéo dài ấy không làm chúng tôi chán nhau nếu như chúng tôi không có ý định dọn về sống thử.
Sống thử 3 năm với người tình
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm rồi. Cuộc tình kéo dài ấy không làm chúng tôi chán nhau nếu như chúng tôi không có ý định dọn về sống thử. Tình yêu đầu mặn nồng đầy kỉ niệm ngọt ngào, chúng tôi dành cho nhau những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, mật ngọt. Anh là tất cả của tôi. Anh là người đàn ông mà tôi tin sẽ lo được cho tôi trong cuộc sống này, là người chồng tốt và mẫu mực. Tôi không bao giờ hoài nghi về tình cảm của anh. Tôi tự tin là, chỉ có anh sẽ từ bỏ tôi nếu như có chuyện gì đó chứ tôi không bao giờ từ bỏ anh.
Sau hơn 1 năm yêu nhau, chúng tôi dọn ra sống thử. Và cuộc tình của chúng tôi càng mặn nồng hơn. Chúng tôi còn gì để chưa hiểu nhau đâu, mọi thứ đã giống như vợ chồng, chỉ còn có mỗi chuyện sinh con. Cả hai đi làm kiếm tiền, tôi là người vợ đảm trong mắt anh, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Vì hai đứa cũng có chút điều kiện về kinh tế nên thuê hẳn căn hộ rộng cho cả hai, có tích cóp thêm để cố gắng sống thoải mái tí cũng không sao. Chúng tôi cũng mua sắm đầy đủ, coi như là sắm trước để sau này cưới nhau thôi. Vì khi đó, công ty tôi có lệnh cấm cưới khi vào chưa được 3 năm nên tôi phải hoãn lại đám cưới chứ không thì chúng tôi cũng kết hôn rồi.
Sống thử với nhau, tôi phục vụ anh đúng nghĩa một người vợ. Anh quan tâm tôi, cư xử chừng mực với tôi, còn tôi cũng lo lắng cho anh đủ thứ. Chúng tôi trở thành đôi tri kỉ, vừa yêu nhau vừa làm bạn, hiểu nhau và chia sẻ với nhau mọi khó khăn, vui buồn trong cuộc sống.
Tôi không cuồng nhiệt, cũng không có nhiều cảm giác thích thú hưng phấn như trước.(ảnh minh họa)
Nhưng có lẽ 3 năm sống cùng nhau đã trải qua nhiều chuyện nên đôi lúc tôi cảm thấy gần gũi anh chỉ là trách nhiệm thôi. Chẳng hiểu sao, bây giờ, mỗi lần anh đòi hỏi chuyện ấy, tôi đều không cảm thấy hứng thú, có làm thì cũng là trách nhiệm. Tôi sợ anh tra hỏi nên cũng theo ý anh, thích tôi chiều kiểu gì thì tôi chiều. Nhưng đúng là, tôi không còn hứng thú gì nữa. Tôi không cuồng nhiệt, cũng không có nhiều cảm giác thích thú hưng phấn như trước. Nói ra thì thật đáng xấu hổ nhưng có phải vì anh cũ kĩ, cứ mãi một kiểu &'yêu', không có gì đổi mới và sáng tạo hơn nên người phụ nữ như tôi cảm thấy không được thỏa mãn? Không loại trừ trường hợp đó, vì rất nhiều gia đình họ đã trục trặc vì vấn đề chăn gối.
Không muốn cưới vì hết cảm hứng khi &'yêu'
Bây giờ, sau khi đã có mọi thứ ổn định cũng hết thời gian phải hoãn việc cưới xin, chúng tôi đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh thì muốn cưới sớm để ổn định con cái, nhưng tôi thì không muốn. Thực sự, tôi cảm thấy chuyện chồng con bây giờ cứ thấy gò bó sao ấy. Không cưới thì không được vì đã sống với nhau quá lâu rồi, nhưng cưới bây giờ cũng chỉ là hình thức, chẳng có gì mới mẻ cả.
Thú thực tôi không muốn cưới, chỉ muốn sống thử và sau này, nếu cảm thấy không cần nhau nữa thì chia tay. (ảnh minh họa)
Mỗi lần gần người yêu, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm. Nhiều khi thấy chán nản, ức chế vì quá mệt mà anh vẫn cứ đòi hỏi. Cái đám cưới bây giờ chỉ là hình thức, làm gì có gì quan trọng đâu. Nhưng tôi nghĩ, một khi đã không còn hứng thú gối chăn thì không biết sau này cuộc sống vợ chồng sẽ ra sao. Lấy nhau rồi mà chuyện ăn nằm cũng không thiết thì không biết còn gì để lãng mạn. Nhất là khi lấy anh về, chúng tôi lại ở chung với bố mẹ chồng, tôi cảm thấy khó khăn vô cùng. Ở riêng thì tự do, còn ở chung thì gò bó, làm sao bây giờ?
Thú thực tôi không muốn cưới, chỉ muốn sống thử và sau này, nếu cảm thấy không cần nhau nữa thì chia tay. Nhưng mà, như thế tôi có quá ích kỉ không? Tình cảm bây giờ cũng nhạt, lấy nhau về phải làm sao đây? Sợ rằng 1-2 năm nữa, mọi thứ sẽ hết và chúng tôi sẽ chẳng còn tình cảm với nhau, sống với nhau thế nào đây, có hạnh phúc hay không?
Theo VNE
Giữ chồng bằng... cho bồ về ở 10 ngày Phát hiện chồng có bồ lại do chính miệng chồng nói ra, chị Hạnh (Hai Bà Trưng - Hà Nội) như chết điếng. Anh Quang - chồng chị thừa nhận hiện tại, tình yêu anh không còn dành cho chị mà anh đã trót yêu cô nàng trẻ trung, xinh đẹp cùng công ty anh. Vậy là hạnh phúc 15 năm của hai...