“Có quá muộn để nói lời xin lỗi không anh?”
“Xin lỗi em, mình chia tay đi, cô ấy đã mang trong mình con trai của anh rồi!”.
- Xin lỗi em, mình chia tay đi, cô ấy đã mang trong mình con trai của anh rồi!
Thắng nói với Mai bằng một thái độ rất bình thản. Nhưng từng câu, từng chữ trong đó lại như ngàn vạn mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Mai. Máu không rỉ ra nhưng đau buốt, tê tái.
- Chỉ cần em đồng ý ly hôn, anh sẽ lại toàn bộ tài sản cho em. Hàng tháng, anh sẽ chi ra 50% tiền lương của mình để em nuôi hai con gái nhỏ. – Thắng tiếp tục tiếp lời
Tai Mai lùng bùng chẳng còn nghe rõ nữa. Thắng thật ghê gớm, đã dồn hẳn Mai vào bước đường cùng thế này. Thắng quá hiểu Mai, Mai không bao giờ chấp nhận sự phản bội và…
- Tôi đồng ý với điều kiện của anh. Chỉ có điều tôi muốn nói cho anh rõ, tài sản và số tiền lương hàng tháng kia là dành cho hai con chứ không phải dành cho tôi. Mà tôi thắc mắc, một kẻ hám tiền như cô ta mà lại không đòi hỏi gì ư? – Mai có vẻ hiểu quá rõ Nhi – nhân tình của Thắng
- Đúng, cô ấy không đòi hỏi gì, cô ấy nói cô ấy chỉ cần anh là đủ? – Thắng rụt rè
Nhưng từng câu, từng chữ trong đó lại như ngàn vạn mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Mai. (Ảnh minh họa)
Mai cười nhếch miệng. Thắng vốn là người sâu sắc mà sao bây giờ lại suy nghĩ đơn giản như vậy. Rồi Mai lại tự cười vào mặt mình. Biết đâu tình cảm giữa Thắng và Nhi lại là chân thành thì sao nhỉ?
Thắng và Mai nhanh chóng ra tòa, mọi thủ tục được giải quyết ổn thỏa ngay sau đó. Thắng xách vali ra khỏi nhà mà hai cô con gái nhỏ cứ thế chạy theo gào khóc. Mai đành phải nói dối là Thắng đi công tác thì hai đứa nhỏ mới chịu buông tay Thắng ra. Nhìn con mà Mai ứa nước mắt. Chúng còn quá nhỏ để đón nhận sự thật phũ phàng này. Thắng cũng đã hứa sẽ về thăm và chơi với chúng thường xuyên. Điều này cũng giúp Mai bớt lo lắng phần nào.
Cuộc sống của mẹ con Mai những ngày tháng sau đó rất yên bình. Mai cũng vui cho Thắng khi đứa con trai mà Thắng mong đợi bấy lâu cũng đã chào đời khỏe mạnh. Rồi Mai lại thấy chua xót quá! Có lẽ nào Thắng ngoại tình , Thắng phản bội Mai chỉ vì ham hố có một đứa con trai.
Thời gian trôi đi, 7 tháng sau ngày Mai và Thắng ra tòa thì Mai thấy Thắng tới tìm Mai với bộ dạng thất thểu.
- Cô ấy đòi chia tay với anh. Cô ấy nói anh sẽ phải nuôi con để cô ấy còn đi tìm hạnh phúc mới. – Thắng nói như sắp khóc
Thắng lại tiếp tục khiến Mai bàng hoàng. Chẳng phải đó là cuộc hôn nhân mà Thắng mong muốn đó hay sao, sao giờ lại muốn từ bỏ nó vậy?
“Có quá muộn để nói lời xin lỗi không anh?” – Mai thẳng thừng nhìn Thắng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
- Tại sao thế! – Mai ngập ngừng
- Cô ấy nói cô ấy không thể sống đủ với 50% lương còn lại của anh. Cô ấy nói cô ấy cần nhiều hơn thế, mà anh thì có quá ít. – Thắng im bặt hẳn sau đó
- Vậy mà trước đó anh khẳng định cô ấy chỉ cần anh mà thôi. – Mai thật sự chỉ muốn cười to trên nỗi đau khổ của Thắng
Đúng như Mai đã nghĩ, Thắng vốn sâu sắc là vậy mà cũng có lúc thật nông nổi. Nhưng có thể nào đây là cái giá mà Thắng phải trả cho những tháng ngày đau khổ qua của mẹ con Mai hay không?
- Anh xin lỗi. Giờ một mình anh không thể nuôi được đứa trẻ. Không phải vì anh không đủ tiền mà vì anh không có thời gian chăm sóc nó chu đáo được. Mình… Vì các con… Có thể quay lại được không em? Cho anh nói lời xin lỗi với em được không? – Thắng ngập ngừng, ấp úng
- Có quá muộn để nói lời xin lỗi không anh? – Mai thẳng thừng nhìn Thắng
Trái tim Mai đã chẳng còn rung lên những nhịp yêu thương dành cho Thắng. Không có Thắng, cuộc sống của mẹ con Mai vẫn rất ổn. Tấm gương đã vỡ dù có cố gắn lại nó vẫn còn vết nứt và còn dễ rạn vỡ hơn. Mai không muốn bản thân và các con bị tổn thương thêm nữa. Một lần thôi là quá đủ rồi.
Theo Một Thế Giới
Tôi trở thành tội đồ vì lời xin lỗi sâu cay của mẹ chồng
Cả nhà quay sang nhìn tôi ngán ngẩm, như thể tôi bắt ép mẹ chồng phải công khai xin lỗi trước cả nhà vậy.
Vợ chồng tôi đều là công nhân viên, thu nhập không cao nhưng cũng đủ cho chúng tôi một cuộc sống thoải mái.
Gia đình chồng tôi ở quê nhưng cũng thuộc diện khá giả nên thành ra vợ chồng tôi cũng nhẹ gánh, chẳng phải chu cấp hay lo toan gì cho các cụ. ai nhìn vào vị trí, gia cảnh của tôi cũng trầm trồ và ngưỡng mộ.
Thực lòng mà nói, tuy đã về làm dâu gần 1 năm trời nhưng tôi va chạm với gia đình chồng rất ít vì phần lớn thời gian, vợ chồng tôi sống và làm việc trên thành phố, chỉ về thăm nhà vào dịp cuối tuần và lễ tết.
Theo như những gì tôi nhận thấy thì bố mẹ chồng tôi khá thoải mái, suy nghĩ tân tiến và rất cởi mở.
Anh em họ hàng bên nhà chồng cũng rất suồng sã, dễ gần và dường như ai ai cũng yêu quý và chào đón vợ chồng tôi.
Chính vì vậy, mỗi lần về quê tôi có cảm giác khá thân thuộc, như ở nhà bố mẹ đẻ vậy.
Cách đây 2 tuần, tôi bị tai nạn xe máy, tuy chỉ trầy xước nhẹ nhưng chồng cũng yêu cầu tôi xin nghỉ 1 tuần cho khỏe hẳn mới đi làm.
Những ngày nghỉ việc, tôi thấy buồn và mệt mỏi nên nói với chồng cho về quê ở cùng bố mẹ cho thoải mái.
Thực sự, những ngày nghỉ ở quê, phần vì sự chăm sóc chu đáo của mẹ chồng phần vì không khí thoải mái, dễ chịu tôi thấy tinh thần và sức khỏe khá hơn rất nhiều.
Nhưng tôi nghỉ được đến ngày thứ 5 ở quê thì công ty có việc gấp nên tôi phải quay trở lại thành phố ngay.
Đồ đạc tôi vẫn bỏ lại trong phòng riêng của 2 vợ chồng ở quê. Vì định để đó sau có về thì đỡ phải mang vác gì.
Ảnh minh họa
Sau khi tôi về thành phố được vài ngày thì thấy một cô cháu chồng diện bộ váy của tôi, chụp ảnh khoe trên facebook với bạn bè.
Tôi nhìn là nhận ra đồ của mình ngay nhưng vẫn vào like ảnh và comment khen váy đẹp, giống của mợ vậy.
Lập tức cô cháu trả lời: 'Váy của mợ chứ của ai, bà cho cháu đấy, cháu mặc đẹp không ạ?'.
Vì phép lịch sự, hơn nữa, một chiếc váy cũng chẳng có gì to tát, nên nói: 'Ừ, đẹp lắm, cùng số đo với mợ. Hôm nào về, mợ tặng thêm mấy bộ nhé'.
Thực lòng, khi ấy tôi thấy hụt hẫng và khó chịu vô cùng, tôi không đồng ý và cổ súy cho việc tự tiện dùng đồ của người khác mà không có sự cho phép của chủ nhân.
Như lời cô cháu tôi, thì mẹ chồng đã cho cháu rồi, thì chẳng có lý gì để tôi khó chịu và giận cháu cả.
Điều tôi băn khoăn, áy náy chỉ là vì sao mẹ chồng tôi lại tự ý cho cô cháu đồ của tôi thôi.
Mọi chuyện tôi cũng quên đi nhanh, bởi bản chất tôi là người khá thoáng và không hay để ý, cố chấp.
Cho đến cuối tuần vừa rồi, khi nghe tin tôi về, mọi người chạy sang cảm ơn.
Người thì mặc quần, người mặc áo, người mặc váy của tôi, như họ chờ sẵn đợi tôi về để trình diễn cho xem vậy.
Đến lúc này tôi mới tá hỏa, không phải chỉ một chiếc váy mà cả vali quần áo, mỹ phẩm, nước hoa lần trước tôi để lại, mẹ chồng đã phân phát cho họ hàng, anh em, con cháu hết rồi.
Tôi hỏi: 'Sao mẹ lại cho hết đồ của con?' thì mẹ chồng trả lời rất thản nhiên: 'Ô hay, mẹ thấy chị để ở nhà, tưởng không dùng nữa nên thu dọn cho hết rồi'.
Đến nước ấy, thì dù tiếc nhưng tôi cũng biết nói gì nữa, chỉ thở dài mà nói: 'Con để lại định lần tới về thì dùng. Mẹ cho rồi thì thôi nhưng lần sau, mẹ hỏi con trước nhé!'.
Chỉ có vậy mà mẹ chồng tôi quát ầm ĩ: 'Thôi, từ lần sau tôi chả dám đâu, để tôi đi xin lại người ta trả chị.
Gớm, chị làm trong ngành thời trang thì thiếu gì quần áo mà hẹp hòi'.
Khi nghe những lời nói của mẹ, tự dưng nước mắt tôi cứ thế lã chã rơi, tôi cảm giác mình bị xúc phạm, bị hiểu nhầm một cách trầm trọng.
Tôi càng cố thanh minh thì mẹ càng kết tội tôi một cách sống sượng và tùy tiện.
Bà nói mỉa mai: 'Thôi thì mẹ xin lỗi chị, mẹ đền tiền cho chị được không?', 'Chị có bao nhiêu quần áo, mẹ chỉ lỡ cho mất mấy bộ thì cớ gì mà phải tiếc phát khóc lên vậy?', 'Thôi im đi, giờ mẹ phải làm gì mới vừa ý chị?...'.
Rồi vào bữa cơm trước khi vợ chồng tôi quay lại thành phố, mẹ cố ý nói:
'Hôm nay, trước cả nhà, mẹ xin lỗi chị H. vì mẹ nhầm lẫn, tưởng cái vali chị bỏ ở nhà là đồ không dùng nữa nên cho mọi người mà không hỏi chị.
Mẹ hứa lần sau không làm vậy nữa. Chị bỏ qua cho mẹ nhé!'.
Cả nhà quay sang nhìn tôi ngán ngẩm, như thể tôi bắt ép mẹ phải công khai xin lỗi trước cả nhà vậy.
Cũng vì chuyện đó mà mấy hôm nay chồng cáu giận, nói tôi làm quá, rồi còn bắt tôi về xin lỗi mẹ.
Thực lòng, tôi nghĩ, đó có thể là một cách mẹ xin lỗi tôi nhưng chuyện của tôi với mẹ đã dừng lại rồi. Cho dù mẹ đã tự tiện lục đồ, cho đồ cá nhân của mình nhưng tôi không hề trách mẹ.
Việc mẹ xin lỗi trước cả nhà, có thể cũng đơn giản là một cách để mẹ bày tỏ thái độ, hối lỗi với tôi.
Nhưng chồng và bố chồng tôi lại xem đó là sự quá quắt, ghê gớm của tôi, một đứa con dâu lại ép mẹ phải xin lỗi trước cả nhà.
Giờ đây, gia đình chồng nhìn tôi như một đứa vừa keo kiệt, hep hòi lại vừa hỗn láo, ghê gớm.
Trước thái độ của chồng và mọi người, tôi chẳng muốn thanh minh gì nữa. Nhưng lòng tôi thấy khó chịu và bị hiểu lầm này. Tôi cảm thấy chán nản và buồn quá!
Theo Afamily
Nước mắt ân hận của người chồng gia trưởng nhưng may là chưa quá muộn Mắt Trường bắt đầu nhòe đi. Lần đầu tiên trong đời Quyền rơi nước mắt vì ân hận. Bao lâu nay, anh đã quá gia trưởng, quá ích kỷ với Hiên rồi. Lần đầu gặp nhau, Trường đã chết mê chết mệt Hiên vì vẻ hiền lành, dịu dàng. Và rồi Trường nhanh chóng tìm cách chinh phục Hiên bằng được. Để rồi...