Cò… phòng trọ
Bây giờ chuyện đi thuê nhà trọ ở TP Hồ Chí Minh gần như là nỗi ám ảnh đối với những người chân ướt chân ráo ở quê lên thành phố.
Từ chuyện cò dịch vụ phòng trọ cho đến việc bị lừa trắng trợn đã diễn ra, nạn nhân thì ngậm đắng nuốt cay, kẻ bất lương “mưu sinh” bằng “nghề” này ngày càng nở rộ…
Cò phòng cho thuê
Không phải ngẫu nhiên mà những mẩu quảng cáo, rao vặt trên báo, hay những tờ rơi ngoài phố vẫn ghi dòng chữ “miễn trung gian” là vậy, bởi lực lượng cò dịch vụ, môi giới, giới thiệu để ăn chia phần trăm, đòi hoa hồng mỗi khi dẫn mối, giới thiệu người thuê nhà ngày càng bùng nổ.
Những căn phòng xệp xệ tạm bợ cho thuê mà cò đưa đến giới thiệu rồi chiếm đoạt tiền cọc.
Đội quân này có mặt mọi nơi, bất cứ con hẻm khu dân cư nào có ai lơ ngơ hỏi thăm chỗ thuê phòng trọ, là xuất hiện ngay đám… cò! Trong vai người cậu đi tìm thuê phòng trọ cho đứa cháu vừa ngoài Bình Thuận vào theo học Trường Đại học Văn Lang – TP. Hồ Chí Minh, tôi mới thấy cò nhà trọ dùng nhiều chiêu quái dị và ăn tiền một cách trắng trợn.
Theo điều kiện của ông anh và bà chị ngoài Phan Thiết gửi gắm, tôi phải kiếm một phòng trọ kha khá, tầm từ 1,5 đến 2 triệu đồng/tháng. Vốn 4 năm đại học ở trọ, tôi rất rành chuyện thuê phòng trọ với điều kiện để sinh viên ở. Đó là, không quá xa trường học, có tuyến xe buýt đi qua, có lối đi riêng vì nếu đi làm thêm ngoài giờ học thì không ảnh hưởng đến chủ nhà… và một điều quan trọng là giá hợp lý, càng rẻ càng tốt.
Tuy nhiên, kinh nghiệm của tôi đã lạc hậu, khi tôi vào vai đi thuê phòng trọ cho đứa cháu mới đây, gặp họ “nhà cò” bóp cổ lấy tiền mà kết quả là công cốc vì cứ ham phòng rẻ, giá phải chăng, lao theo cò như theo cái bóng không hình!
Trước khi đi, tôi gọi điện cho đứa cháu cứ yên tâm mà ở tạm với mấy đứa bạn ở quận Bình Thạnh, vì ngày khai giảng tôi bận việc quá không kịp đi tìm phòng. Tôi đến con hẻm nằm trên đường Lê Quang Định, quận Gò Vấp, địa bàn giáp với quận Bình Thạnh, tôi chọn khu này vì có điều kiện gần trường đứa cháu học.
Chưa kịp hỏi hết câu, một người đàn ông ngồi quán càphê vỉa hè đã nhảy dựng lên như tôi là bạn thân từ lâu rồi. “Anh là Hùng, để anh dẫn chú đi xem phòng nhé, toàn phòng đẹp, sinh viên thuê ở thì hết ý luôn… à mà ở mấy đứa?”, người đàn ông vồn vã lôi tuột tôi xuống xe, ấn xuống chiếc ghế nhựa, miệng liến thoắng giới thiệu hàng loạt căn phòng trọ cho thuê đang cần người ở, kể rành mạch từng chi tiết, nào là bếp riêng, toa-lét riêng, lối đi riêng… cứ như là nhà của anh ta vậy.
Sau khi nghe tôi trình bày một số điều kiện, giá cả thuê căn phòng trọ cho đứa cháu, Hùng nói thẳng: “Chú đưa trước anh 3 xị (ba trăm ngàn đồng-PV), nếu thuê được thì anh trả lại tiền cọc này cho chú, không mất đâu mà sợ, anh chỉ xin hoa hồng phía chủ nhà thôi. Tiền chú đưa anh là tiền đặt cọc làm tin để anh dẫn chú đi xem…”.
Video đang HOT
Đồng ý với phương án của Hùng, tôi đưa ba trăm ngàn đồng và lái xe theo sau anh ta. Đi từ hẻm này đến hẻm khác, tôi mệt nhoài, mồ hôi đổ ướt cả áo, nhưng phòng trọ này chủ nhà đang đóng cửa, phòng khác mới cho thuê, lại có cái chỉ cần nhìn vào là tôi đã dựng tóc gáy vì nhếch nhác và ngồi lù lù bên trong mấy tay cởi trần, mình xăm vằn vện, mắt lừ đừ “gần đất xa trời”, mình mẩy loang lổ!
Tóm lại, sau khoảng nửa tiếng đồng hồ lẽo đẽo theo sau xe của Hùng, tôi đòi lại tiền đặt cọc và xin chào cò này. Thế nhưng cò Hùng chuyển ngay giọng: “Ủa, chứ từ nãy giờ anh đi bộ với chú hả, xe này hao xăng lắm đó cha nội, không thuê được căn nào thì biến đi!”.
Tôi đành bỏ đi mà cảm thấy ấm ức, không biết thời bây giờ cò ăn chặn tiền trắng trợn đến như vậy, chứ không như trước đây mười lăm năm, tôi cũng chân ướt chân ráo vào TP. Hồ Chí Minh ăn học, đi tìm thuê nhà trọ rất nhiều lần, nhưng chẳng khi nào bị “bắt nạt trấn lột” trắng trợn như bây giờ.
Đem câu chuyện cò phòng trọ bày tỏ với mấy người bạn, hóa ra đâu phải mình tôi gặp cò đểu… Nhiều người ở tỉnh đến thành phố, nhất là các sinh viên đi tìm thuê phòng trọ gặp phải những tên cò lưu manh, cũng dẫn đi xem phòng, nhưng thực chất là dẫn đi cho có, chúng chỉ toàn những căn phòng không thể thuê được, hoặc những căn phòng đã có người đang ở, đi loanh quanh rồi rốt cuộc khi nạn nhân đòi lại tiền cọc, cò hiện nguyên hình là tên lưu manh, hoặc thậm chí đang đi phía trước, cò chạy xe “cắt đuôi”, thế là nạn nhân thất lạc mất… cò cùng số tiền cọc.
Lừa trắng trợn
Nhiều người dở khóc dở cười khi thuê nhầm phòng trọ qua cò giới thiệu bị ngập nặng vào mùa mưa và triều cường.
Qua phản ánh của anh Nguyễn Văn Thanh, bảo vệ dân phố khu phố 11, quận Gò Vấp – TP. Hồ Chí Minh, tôi theo dõi một nhóm chuyên làm cò dịch vụ cho thuê phòng trọ, tung hoành trên đường Quang Trung, quận Gò Vấp. Theo anh Thanh, đối tượng tên V, người mập, đậm, cũng là dân tỉnh miền Tây lên thành phố, nhưng từ chỗ ở thuê, lười lao động, V gia nhập đội quân cò dịch vụ phòng trọ.
Ban đầu, V làm việc đàng hoàng, như dẫn người thuê được phòng trọ, thì chủ nhà có phòng trọ cho thuê cho tiền hoa hồng giới thiệu, hay chính người thuê được phòng cũng cho tiền V vì công sức lao động bỏ ra. Tuy nhiên, thời gian gần đây, V đã biến thành kẻ lừa đảo trắng trợn, vì với những cái bẫy, V đã kiếm tiền nhiều và nhanh hơn công việc giới thiệu đàng hoàng.
Nhiều lần chứng kiến V dẫn người vào “giới thiệu” ngay chính căn phòng trọ của mình đang thuê, sau đó hắn quát tháo rồi đóng cửa bỏ đi, làm nạn nhân ngẩn tò te, mất tiền cọc, anh Thanh cho biết: “Tuy nhiên, hành vi lừa đảo của V không được nạn nhân trình báo cơ quan chức năng, vì đa số là những sinh viên, người lao động ở quê lên thành phố kiếm chỗ trọ. Họ tìm V đòi tiền lại nhiều lần không được, thì đành bỏ đi, mà thậm chí có báo cơ quan chức năng cũng khó xử lý vì hầu hết các nạn nhân đều thiếu hiểu biết về chuyện này, hoặc không nắm bắt được thông tin về kiểu lừa rất bài bản về dịch vụ thuê phòng trọ như hiện nay”.
Với cái bẫy rất đơn giản và đánh sập được rất nhiều nạn nhân, V thường xuyên có mặt ngoài mặt tiền đường Quang Trung, rảo lên rảo xuống nhìn thấy ai có “dấu hiệu” đi tìm thuê phòng trọ là V sáp lại ngay. Bước đầu, V quảng cáo căn phòng trọ với giá cực rẻ và một căn với giá nhỉnh hơn một chút để khách lựa chọn.
V không giống như các cò phòng trọ khác, hắn lừa đảo trắng trợn bằng cách dẫn nạn nhân đến một căn phòng xập xệ và nếu khách có muốn thuê cũng không được vì “À… phòng này chủ nhà mới cho thuê rồi”, hắn làm như tiếc rẻ sau khi giả vờ móc điện thoại gọi cho chủ nhà. Sau đó hắn đưa nạn nhân đến chính căn phòng mà hắn đang thuê trong con hẻm đường Quang Trung, phường 11, quận Gò Vấp… rồi ra giá rất hợp lý.
Thấy căn phòng kha khá, có lối đi riêng, nhà vệ sinh, bếp đầy đủ, nên đa số khách đều sập bẫy của V. Nhưng: “Phải đặt cọc trước tiền thuê phòng một tháng cho chủ nhà, vì bà chủ nhà này khó tính lắm, bà chủ bảo vậy, nếu không đặt cọc là có người khác thuê ngay, vì tối nay là cái thằng đang ở đây (thực chất là V-PV) sẽ dọn đi rồi, do vậy ngày mai là dọn vào ở liền”, V thông báo.
Hầu hết các nạn nhân đều đồng ý với điều kiện V đưa ra, họ móc túi đặt tiền một tháng thuê nhà đưa cho V mà quên, hoặc không hề biết phải viết một mảnh giấy làm chứng. Ngày hôm sau nạn nhân dọn đến ở, V thông báo: “Chủ nhà đòi tăng giá thuê gấp đôi, nếu không thuê thì mất tiền cọc”.
Nhiều nạn nhân vừa khóc vì ấm ức, họ cãi nhau inh ỏi với V để đòi tiền đã đưa cho hắn, nhưng với lý do: “Không chịu thuê thì mất tiền cọc chứ đòi cái gì, đó là luật”, V trắng trợn. Còn nạn nhân thì gào khóc cho biết là mới hôm qua đưa tiền thuê nhà một tháng cho V, với giá thuê chỉ 1,5 triệu đồng/tháng, ngay hôm sau quay lại để vào ở, thì V lại bảo giá thuê 3 triệu đồng/tháng, không thuê thì mất tiền cọc đã đưa. Như vậy, cái bẫy rất hoàn hảo mà V dựng lên, khiến đã có rất nhiều người rơi vào… ngọt lịm!
Theo PLXH
Giật mình với "thuốc thánh" chữa bách bệnh (1)
Là lá mơ, lá chanh, củ sả, thậm chí là nước lã pha với tàn nhang, bột ớt... nhưng nhiều người vẫn mê muội tin đó là "thuốc thánh" có thể chữa bách bệnh.
TRĂM BỆNH MỘT THỨ THUỐC
Họ kéo đến các "thầy", "bà" "thánh sống" cun cút nghe phán và làm theo với niềm tin bệnh tình sẽ khỏi. Sự thực của cái gọi là thuốc thánh ra sao? Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu.
Tôi nói bị đau bụng, đau đầu và cả đau răng, "thầy" bảo cứ cầm 5 gói thuốc này về uống là khỏi liền. Cầm thuốc, tôi thảng thốt nhớ ra: "Ấy quên, con bị đau chân nữa, thầy cho thêm thuốc". "Thầy" càu nhàu: "Lắm chuyện. Bằng ấy thuốc đủ chữa cả trăm bệnh rồi. Người khác!".
Phải thừa nhận "điện" của "thầy" nổi như cồn. Ở Đà Nẵng người ta đã đồn ầm lên, "thầy" có thứ thánh dược, chữa được trăm bệnh. Tới Hà Lam - Thăng Bình (Quảng Nam) hỏi nhà "thầy" Hiến ở đâu, lập tức người dân chỉ tới tận cửa không chút do dự. Sáng 10-11, trước mặt tôi là người đàn ông khoảng 60 tuổi, mặc bộ đồ ngủ, đi dép lê, tóc bạc, đeo gương, miệng phì phèo điếu thuốc. Mặc dù "thầy" khám và cho thuốc vẻn vẹn chưa đầy 5 phút nhưng tôi phải sắp hàng giờ mới đến lượt. Khi đứng dậy, tôi ngó đồng hồ đã gần 12 giờ, nhưng ngoài cổng vẫn có người tìm tới. Sau đây là một số "ca bệnh" ghi được ở nhà thầy:
Một bà già khoảng 65 tuổi, khai rằng đầu bị đau như búa bổ. Thầy bắt mạch nhanh như chớp, rồi phán: "Máu không lên được não do bị tắc. Về phần âm, bên nội có cái mộ để sai hướng, người ta đi dẫm lên đầu, đau là đúng rồi". Phán xong, một mặt "thầy" bảo về mua thuốc bổ huyết não uống, mặt khác đưa cho vài gói lá khô dặn về sắc lên uống, bệnh sẽ khỏi.
Một phụ nữ tên Thủy, khoảng 38 tuổi, làm nghề bán hàng ăn ở TP Tam Kỳ bị bệnh mất ăn mất ngủ, lý do vì chơi hụi mấy chục triệu đồng bị "xù". Chồng chị làm thanh tra hay tòa án gì đó, dặn không được chơi hụi, nhưng chị hám lời cứ cố tình chơi nên giờ mới khổ cái thân đến thế. Tranh thủ lúc đưa con đi học, chị trốn chồng tìm tới "thầy", xin "thầy" cho thuốc "ăn được, ngủ được", đồng thời cho cái bùa mang về để... đòi được nợ. "Thầy" viết vài chữ, Hán chẳng ra Hán, Nôm chẳng ra Nôm rồi gấp lại bảo mang về để chỗ cao ráo. Sau đó, "thầy" tiếp tục đưa vài gói lá khô dặn về sắc uống sẽ hết âu lo. Đang "khám" cho chị Thủy, chợt điện thoại reo, "thầy" mở loa ngoài cho mọi người nghe. Thì ra đó là con gái, đang học ngoài Đà Nẵng điện về hỏi thăm ba. Cúp máy, "thầy" bảo chị, con bé học kế toán, "thầy" tính lúc nào rảnh vào Tam Kỳ gặp chồng chị, nhờ xin việc cho cháu. "Thầy" hỏi: Chắc được nhỉ! Chị gật đầu.
12 giờ, khách vẫn còn tới nhà "thầy" Hiến.
"Thầy" Hiến đang hành nghề tại nhà.
Một người phụ nữ khác xấp xỉ tuổi 40, ở Duy Trinh, Duy Xuyên tới nhờ "thầy" chữa cho cái "bệnh" làm ăn thất bát. Mấy năm nay, chồng chị dẫn quân lên đào vàng nhưng thất bại quá. Đợt này, anh ấy lại dẫn 5 - 6 người lên, không biết làm ăn thế nào. "Thầy" bảo: "Có vàng đấy chứ". Mắt chị sáng lên rồi lại cụp xuống. Chị thưa, chồng mới lên, còn đang làm lán, chưa đào. Biết nói hớ, "thầy" chữa cháy: "Nhưng mà năm nay làm được đấy!". Xem kỹ tay, "thầy" lại lắc đầu phán: "Cũng được vừa vừa thôi. Phải 3 năm nữa, qua cái tuổi 49 mới trúng vàng cây". Nói về phần nguyên nhân mấy năm qua làm ăn thất bát, "thầy" bảo do nhà có 2 cái bếp, phải dẹp một cái. Chị ngớ người nghĩ mãi vẫn không hiểu, lấy đâu thêm một cái bếp. Chị đáp: "Dạ, nhà con chỉ có một bếp". "Có một cái ở chuồng heo nữa, tôi nhìn thấy mà". "Dạ, nhà con không nuôi heo". "Chị cãi chày cãi cối với tôi đó à?". Đối thoại đến đây chợt có chuông điện thoại reo, "thầy" bực bội: Mỗi lần nó reo là nhiễu sóng, nhìn lộn xộn hết. Tuy vậy, "thầy" kết luận: Bệnh của chị không nghiêm trọng, cứ mang thuốc về uống sẽ khỏi". Thấy thế, tôi... láu cá chen vào: "Thầy ơi, chị ấy đâu có bệnh gì mà phải uống thuốc?". "Bệnh căn, nặng vía, làm ăn thất bát, phải uống thuốc để giải vía" - "thầy" giải thích.
Trên bàn của "thầy" có vài tờ giấy báo vừa để ghi bệnh vừa để gói thuốc. Ngoài ra, khi dặn dò người bệnh điều gì, viết ra giấy báo không rõ, "thầy" liền xé miếng giấy méo mó từ một tấm giấy to vốn là bản đồ quy hoạch khu đất đai nào đó. Và quan trọng nhất, trên bàn của "thầy" là cái hộp nhỏ, hình chữ nhật để người ta bỏ tiền vào. Mặc dù rất chăm chú "khám" nhưng mỗi lần có người bỏ tiền vào, "thầy" không quên liếc mắt nhìn thử. Ánh mắt linh hoạt lắm, cứ như của một thanh niên tuổi đôi mươi.
Lương y Trần Hữu Nam bảo đây chỉ là một mớ lá lộn xộn.
Thuốc "thánh" là cái gì?
Bất cứ ai bệnh gì, thậm chí không bệnh gì, đã đến đây "thầy" đều bán thuốc cho. Và tôi, sau khi bị "thầy" vẽ cho hàng loạt bệnh cũng được bốc cho 5 gói lá khô, dặn về sắc lên uống. Mang 5 gói lá khô thầy cho tới gặp lương y Trần Hữu Nam - Phó Chủ tịch Thường trực Hội Đông y TP Đà Nẵng, nhờ ông phân tích xem "thánh dược" này là gì mà có thể chữa bách bệnh. Ông Nam nói, cái này chỉ là một mớ gồm lá chanh, củ sả, lá mơ, rễ bồ ngọt... Mớ lá này sắc lên uống không có tác dụng gì, hoặc lỡ có đau, đi bác sĩ cũng khỏi, không nguy hiểm. Trước đây khổ, người ta thường hái lá đem về phơi rồi nấu uống thay nước chè, gọi là "lá mùng năm". Tuy vậy, vẫn phải cảnh giác, chẳng may hái nhầm phải lá... ngón thì rất dễ tử vong. Đúng ra, nếu đã gọi là thuốc Nam thì phải có lý - pháp - phương - dược. Lý là lý luận, vì sao phát bệnh, phải vọng - vong - vấn - thiết (nhìn - nghe - hỏi - bắt mạch). Pháp là dùng gì (ôn - ấm lại, thổ - mửa, thanh - mát, bổ - thêm...). Phương là dùng thang gì. Dược là dược tính nào? Dùng thuốc phải đủ như thế mới có cơ sở, mới khỏi bệnh. Đằng này "thuốc thánh" (thực tế là mớ lá lộn xộn) này chẳng giống gì, nhảm nhí.
Như vậy có thể hiểu, "thuốc thánh" của "thầy" chỉ là mớ lá lộn xộn, nhảm nhí dùng để phỉnh người khác lấy tiền mà thôi.
Theo ANTD
SV sa bẫy lừa của chủ hàng tai quái "Tao bị mua hớ rồi mày ơi!", "Không ngờ bị lừa dễ thế", "Mua phải hàng đểu rồi mày ạ". Đó là những câu cửa miệng của nhiều sinh viên khi mang túi xách đi chợ về nhà mà canh cánh nỗi bực mình trong lòng. Chiêu mời đon đả Những kiểu mời chào như "Vào mua quần áo đi cháu, quần áo...