Có phải tôi là một kẻ phản bội?
Trái tim tôi tan nát khi tiếng pháo đón dâu từ phía nhà anh vọng tới. Tôi đã khóc, đã suy sụp và tiều tụy đi rất nhiều. Tôi biết trách ai đây khi chính tôi không biết gìn giữ tình yêu của mình.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê yên bình ngoại thành ven Hà Nội. Ngày đó tôi là một con bé khá cao, gầy với nước da đen nhẻm vì nắng gió.
Tuổi thơ tôi trải qua trong vất vả nhọc nhằn vì phải đỡ đần bố mẹ nghèo cho nên tôi luôn mặc cảm là mình xấu xí, thua kém chúng bạn cùng trang lứa
Anh hơn tôi 8 tuổi, cao ráo đẹp trai, hát hay đàn giỏi, có nghề nghiệp ổn định. Anh là niềm mơ ước của biết bao cô gái xinh đẹp trong làng. Riêng tôi chưa bao giờ mơ ước có anh, ngay cả trong mơ, vì tôi tự thấy rằng mình xấu xí không thể có những mơ mộng hão huyền như vậy được. Hồi đó, thỉnh thoảng buổi tối lũ con gái mới lớn chúng tôi hay đàn đúm tụ tập nhau tại một nhà đứa bạn để tán chuyện. Vì nhà tôi thường hay ăn tối muộn nên tôi hay đến sau.
Ngày đó con gái đi một mình ra đường buổi tối rất hay bị trai làng trêu ghẹo nên khi đi chơi tôi thường lấy áo và đội chiếc mũ cối tàu của bố, loại mũ cối tầu ngày xưa đàn ông thường hay đội. Cứ thế tôi nghênh ngang như một thằng con trai đạp xe xuống nhà bạn chơi, lòng vui vui vì không bao giờ bị mấy gã trai làng trêu trọc. Tình cờ một buổi tối tôi đang ngồi trên yên xe chân chống xuống đất nói chuyện với cô bạn nhà sát đường thì anh và bạn anh đi chơi qua. Vì anh cũng quen với mấy cô bạn mà tôi chơi nên anh cùng với bạn anh đứng lại trêu đùa .
Tôi đã cố tình ngoảnh mặt đi nơi khác để anh khỏi nhận ra tôi là ai, vậy mà anh vẫn lại gần tôi, lật chiếc mũ tôi đang đội, anh nói “Ồ, cậu này là cậu nào thế?” tôi càng cúi mặt thì anh càng cố cúi nhìn. Khi nhận ra rồi, anh ồ lên một tiếng rất mừng rỡ “Hóa ra là cô bé Ng. trông cứ như cậu lính quân khu….”. Lúc đó tôi chả biết nói gì, vừa tức vừa ngượng do bị anh trêu, rồi tôi vùng vằng đạp xe đi về.
Sau lần đó, không hiểu sao thỉnh thoảng buổi tối tôi ra đường với kiểu mặc giống con trai là y như rằng tôi lại hay chạm trán anh. Anh đạp xe đuổi theo, còn tôi cố đạp xe thật nhanh như bị ma đuổi, vòng vèo qua các ngõ ngách để về nhà, mệt thở không ra hơi, vừa đạp vừa nghĩ thầm trong lòng không hiểu vì lý do gì mà ông này cứ hay đuổi theo mình thế không biết được!
Video đang HOT
Một thời gian sau anh bỗng xuất hiện ở nhà tôi cùng với đứa bạn khá thân. Anh đến, nói chuyện với bố tôi, còn tôi thì cứ mặc kệ. Rồi anh xin phép bố mẹ cho anh được đến chơi nhà và tìm hiểu tôi. Thực lòng tôi vừa thấy vui vừa thấy lo lắng vì nghĩ rằng làm sao mà tôi có thể lọt vào mắt anh được.
Sau này khi đã yêu nhau, anh nói với tôi là anh thích tôi từ khi tôi còn bé tý suốt ngày đi chăn bò cơ. Tôi có hỏi anh: “em xấu xí bình thường thế này … bao nhiêu bạn em và các chị ở các xóm khác xinh gái hơn em, họ đều rất thích anh mà sao anh không chọn”. Anh đã trả lời “Trong mắt anh, em rất đẹp”. Tôi ngây ngất với tình yêu đầu đời với người con trai chín chắn tuyệt vời và hết lòng yêu tôi.
Bên anh tôi luôn có cảm giác yên bình và tự hào. Anh đã nói với tôi biết bao nhiêu dự định về cuộc sống tương lai chung. Anh đã làm tôi vô cùng cảm động khi bảo rằng “Cho dù em còn chưa biết làm ăn gì anh vẫn muốn lấy em làm vợ, anh sẽ làm tất cả, chỉ cần mỗi sáng thức giấc có em ở bên cạnh là anh vui lắm rồi”. Tình yêu và ước nguyện được sống bên nhau trọn đời sắp thành hiện thực khi bố và cô của anh lên nhà tôi nói chuyện chính thức xin được định ngày cưới.
Khi chỉ còn gần một tháng nữa là đến ngày vui của chúng tôi thì tôi giận anh vì một lý do hết sức vớ vẩn. Tôi làm tình làm tội anh, anh đến nhà thì tôi đi chơi để tránh mặt anh. Anh buồn mất mấy hôm khi làm lành không được, tôi không thấy anh đến nữa. Thời đó cũng có một cậu bạn cùng tuổi, ở khác làng đã theo đuổi tôi từ lâu, khi biết tin tôi có nguy cơ sắp lấy chồng cậu ta lại tìm mọi cách tiếp cận, cho dù tôi có xua đuổi cậu ta vẫn cố tình đến nhà tôi.
Anh tuy buồn nhưng cũng tìm mọi cách để gặp được tôi ở nhà bạn, để hỏi lý do và nói hết nỗi lòng của mình. Tôi còn nhớ như in câu anh nói “Em không được trẻ con như thế, bố mẹ hai bên đã định chuyện của chúng mình rồi. Nếu em không còn yêu anh nữa em hãy xuống nhà anh nói cho bố mẹ hiểu đi rồi em hãy chia tay anh”. Tôi đã khóc vì tôi biết mình sai, khóc vì tôi yêu anh rất nhiều. Anh ôm tôi vào lòng dịu dàng nói “Lần sau em không được thế nữa nghe chưa”. Tôi ngoan ngoãn “Vâng ạ” và như một đứa trẻ nép vào lòng anh.
Tối hôm sau anh lại lên nhà tôi, không may cho tôi hôm đó khi anh vừa đến được một lát thì cậu bạn kia cũng đến. Không ai như tôi lại đi giới thiệu cả hai người với nhau, đều là bạn. Đến tận bây giờ gần 20 năm trôi qua tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn trong anh khi anh đứng lên chào bố mẹ tôi rồi về ngay sau đó.
Lúc đó, tôi ngớ ngẩn và trẻ con đến mức vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đi theo anh và hỏi “Sao anh lại về ngay thế”. Anh dừng lại và nói “Anh hiểu vì sao em lấy cớ giận anh rồi, em lừa dối anh vì em đã có người khác. Đến bây giờ em vẫn chỉ coi anh là bạn như cậu ta …Thật cay đắng cho anh!. Anh biết rồi vì người ta trẻ, đẹp trai và giầu có hơn anh mà, em hãy về với người ta đi”. Tôi ú ớ không biết giải thích thế nào thì anh đã đi mất rồi.
Tôi, một đứa con gái tạm gọi là lớn nhưng chưa đủ chín chắn đã mặc kệ cho anh đau khổ mà không hề đi tìm anh để giải thích cho anh hiểu. Thế rồi trong lúc đau buồn anh đã ngã vào vòng tay của một người đàn bà từng trải, gìau có và muộn chồng theo đuổi anh từ lâu.
Tôi im lặng, đau đớn dõi theo anh nhưng không làm gì để anh có thể hiểu và quay lại bên tôi, vì tôi vẫn tin là tình yêu anh dành cho tôi còn rất lớn. Nhưng tôi đã nhầm vì sự tự tin của mình. Anh đã phải lấy người ta bằng sự cài bẫy khôn khéo chỉ sau bốn tháng chúng tôi chia tay nhau.
Trái tim tôi tan nát khi tiếng pháo đón dâu từ phía nhà anh vọng tới. Tôi đã khóc, đã suy sụp và tiều tụy đi rất nhiều. Tôi biết trách ai đây khi chính tôi không biết gìn giữ tình yêu của mình. Tôi còn đau khổ hơn khi biết sau ngày cưới anh luôn bỏ bê công việc và tụ tập chơi cờ bạc suốt đêm. Người con trai tuyệt vời trong mắt tôi và biết bao cô gái khác đã trở thành một người bê tha, khốn khổ.
Đến bây giờ sau gần 20 năm trôi qua, tôi và anh đều đã yên bề gia thất nhưng cả hai đều không hạnh phúc trong cuộc sống riêng của mình .
Tôi muốn viết chuyện của mình ra đây để mong rằng các bạn trẻ thời nay đừng như tôi của ngày xưa, hãy biết trân trọng gìn giữ tình yêu của mình. Hãy làm tất cả để bảo vệ thứ tình cảm thiêng liêng ấy, đừng bao giờ để mình phải sống trong hối tiếc. Lời cuối tôi muốn nói với anh “Người xưa ơi, em còn nợ anh một lời giải thích”.
Theo VNE
Lấy nhau chỉ vì lỡ có con, tôi đau đớn cùng cực
Tôi và anh ta lấy nhau không hề vì tình yêu, mà vì chẳng may tôi đã lỡ có thai với anh. Khi đó cả 2 đứa cùng đang chán vì mới bỏ người yêu nên mới hành động ngu ngốc như vậy.
Ngay những ngày đi mời đám cưới tôi đã biết tôi sai lầm khi quyết định không bỏ thai mà lấy anh ta. Lúc đó tôi đã trốn đi định sẽ tự sinh và nuôi em bé một mình. Dẫu biết trước sẽ vô vàn khó khăn nhưng còn hơn phải sống cả đời với 1 người lăng nhăng như vậy. Nhưng ý định đó tôi đã không thực hiện được vì anh ta luôn theo sát tôi 24/24.
Rồi đám cưới cũng diễn ra. Từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân anh ta đã khác hẳn, coi thường, không tôn trọng tôi và gia đình tôi. 9 tháng mang thai tôi bị stress nặng. Tôi thì ở nhà, còn anh ta lên Hà Nội học tiếp Đại học.
Ảnh minh họa.
Mỗi lần tôi gọi điện cho anh ta, nếu không phải là say rồi nói linh tinh thì sẽ là xúc phạm tôi. Đặc biệt là khi anh ta ở bên cạnh có bạn bè hoặc có con gái thì càng mắng chửi tôi thậm tệ. Sau này anh ta bảo anh ta làm vậy chỉ là để có một chút sĩ diện với bạn, nhưng vì sĩ diện mà xúc phạm tôi như thế mà được sao?
Sau khi cưới tôi cũng đã nói chuyện thẳng thắn với anh là sẽ không bao giờ tha thứ nếu anh ta lăng nhăng, gái gú. Vì trước khi lấy nhau, tôi cũng biết về quá khứ tán gái "lẫy lừng" của anh, rồi gái gú này nọ. Tôi có thể tha thứ hết những gì anh đã làm trong quá khứ nhưng lấy nhau rồi thì tôi sẽ không bỏ qua những chuyện như vậy. Anh cũng đồng ý với tôi về chuyện đó.
Nhưng tôi biết những lần 2 vợ chồng ở xa, anh ta toàn nhắn tin gọi điện cho người yêu cũ và 1 người khác nữa, họ còn hẹn gặp nhau. Tôi đã đưa ra chứng cứ nhưng anh ta chối bay chối biến, nhưng tôi không to tiếng, quát nạt, chửi bới, lúc nào cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo anh.
Nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí anh ta còn chẳng hổ thẹn khi nói thẳng với tôi rằng: "Ở bên cạnh em thì anh chỉ nghĩ đến em nhưng em không ở bên cạnh thì anh lại muốn lăng nhăng". Khi về chung sống với anh ta được một thời gian, tôi lại càng phát hiện ra những cái tính xấu kinh khủng của anh nào là sĩ diện, ích kỷ, gia trưởng, ham chơi, thích hưởng thụ, hay nói dối, nói thì hay nhưng không làm được...
Trong khi tôi dành dụm từng đồng không dám tiêu vì 2 đứa đều làm không ra tiền thì anh ta sẵn sàng móc túi lấy hết tiền tôi dành dụm mua đồ cho con để nhậu với bạn bè. Khi sinh con xong, anh ta cũng chẳng chăm lo cho vợ con, cứ có cơ hội ra ngoài là anh ta lại la cà hết chỗ này chỗ nọ, đến đêm khuya mới chịu mò về nhà.
Tôi đã từng nghĩ nếu anh ta cứ lăng nhăng gái gú thì tôi sẽ bỏ anh ta ngay nhưng thật chẳng dễ dàng chút nào khi tôi sinh con ra. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của một người làm mẹ muốn con có đủ bố và mẹ là như thế nào. Có lẽ bây giờ kể cả anh ta có khốn nạn thế nào tôi cũng sẽ cố chịu đựng vì con tôi.
Tôi không dám chửi bới hò hét anh ta vì tôi còn đang ở cùng nhà chồng, thế nên nhiều khi tôi cảm thấy bị ức chế đến cùng cực. Tôi phải làm sao để anh ta có trách nhiệm với mẹ con tôi dù chỉ là một chút. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Đàn ông Việt hay kêu vợ đoảng, nhưng họ làm được gì?" Đàn ông Việt Nam luôn không ngừng kêu ca và chê bai vợ mình trong khi họ không biết họ đang có trong tay thứ gì. Còn tôi - một người đàn ông Tây lại yêu người phụ nữ Việt của mình tha thiết. Tôi là người đàn ông Tây (người Mỹ). Tôi đã học tiếng Việt được một thời gian dài và...