Có phải tôi là kẻ phản bội?
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê yên bình ngoại thành ven Hà Nội. Ngày đó tôi là một con bé khá cao, gầy với nước da đen nhẻm vì nắng gió
Tuổi thơ tôi trải qua trong vất vả nhọc nhằn vì phải đỡ đần bố mẹ nghèo cho nên tôi luôn mặc cảm là mình xấu xí, thua kém chúng bạn cùng trang lứa
Anh hơn tôi 8 tuổi, cao ráo đẹp trai, hát hay đàn giỏi, có nghề nghiệp ổn định. Anh là niềm mơ ước của biết bao cô gái xinh đẹp trong làng. Riêng tôi chưa bao giờ mơ ước có anh, ngay cả trong mơ, vì tôi tự thấy rằng mình xấu xí không thể có những mơ mộng hão huyền như vậy được. Hồi đó, thỉnh thoảng buổi tối lũ con gái mới lớn chúng tôi hay đàn đúm tụ tập nhau tại một nhà đứa bạn để tán chuyện. Vì nhà tôi thường hay ăn tối muộn nên tôi hay đến sau.
Ngày đó con gái đi một mình ra đường buổi tối rất hay bị trai làng trêu ghẹo nên khi đi chơi tôi thường lấy áo và đội chiếc mũ cối tàu của bố, loại mũ cối tầu ngày xưa đàn ông thường hay đội. Cứ thế tôi nghênh ngang như một thằng con trai đạp xe xuống nhà bạn chơi, lòng vui vui vì không bao giờ bị mấy gã trai làng trêu trọc. Tình cờ một buổi tối tôi đang ngồi trên yên xe chân chống xuống đất nói chuyện với cô bạn nhà sát đường thì anh và bạn anh đi chơi qua. Vì anh cũng quen với mấy cô bạn mà tôi chơi nên anh cùng với bạn anh đứng lại trêu đùa .
Tôi đã cố tình ngoảnh mặt đi nơi khác để anh khỏi nhận ra tôi là ai, vậy mà anh vẫn lại gần tôi, lật chiếc mũ tôi đang đội, anh nói “Ồ, cậu này là cậu nào thế?” tôi càng cúi mặt thì anh càng cố cúi nhìn. Khi nhận ra rồi, anh ồ lên một tiếng rất mừng rỡ “Hóa ra là cô bé Ng. trông cứ như cậu lính quân khu….”. Lúc đó tôi chả biết nói gì, vừa tức vừa ngượng do bị anh trêu, rồi tôi vùng vằng đạp xe đi về.
Sau lần đó, không hiểu sao thỉnh thoảng buổi tối tôi ra đường với kiểu mặc giống con trai là y như rằng tôi lại hay chạm trán anh. Anh đạp xe đuổi theo, còn tôi cố đạp xe thật nhanh như bị ma đuổi, vòng vèo qua các ngõ ngách để về nhà, mệt thở không ra hơi, vừa đạp vừa nghĩ thầm trong lòng không hiểu vì lý do gì mà ông này cứ hay đuổi theo mình thế không biết được!
Một thời gian sau anh bỗng xuất hiện ở nhà tôi cùng với đứa bạn khá thân. Anh đến, nói chuyện với bố tôi, còn tôi thì cứ mặc kệ. Rồi anh xin phép bố mẹ cho anh được đến chơi nhà và tìm hiểu tôi. Thực lòng tôi vừa thấy vui vừa thấy lo lắng vì nghĩ rằng làm sao mà tôi có thể lọt vào mắt anh được.
Sau này khi đã yêu nhau, anh nói với tôi là anh thích tôi từ khi tôi còn bé tý suốt ngày đi chăn bò cơ. Tôi có hỏi anh: “ em xấu xí bình thường thế này … bao nhiêu bạn em và các chị ở các xóm khác xinh gái hơn em, họ đều rất thích anh mà sao anh không chọn“. Anh đã trả lời “ Trong mắt anh, em rất đẹp”. Tôi ngây ngất với tình yêu đầu đời với người con trai chín chắn tuyệt vời và hết lòng yêu tôi.
Video đang HOT
Bên anh tôi luôn có cảm giác yên bình và tự hào. Anh đã nói với tôi biết bao nhiêu dự định về cuộc sống tương lai chung. Anh đã làm tôi vô cùng cảm động khi bảo rằng “ Cho dù em còn chưa biết làm ăn gì anh vẫn muốn lấy em làm vợ, anh sẽ làm tất cả, chỉ cần mỗi sáng thức giấc có em ở bên cạnh là anh vui lắm rồi“. Tình yêu và ước nguyện được sống bên nhau trọn đời sắp thành hiện thực khi bố và cô của anh lên nhà tôi nói chuyện chính thức xin được định ngày cưới.
Khi chỉ còn gần một tháng nữa là đến ngày vui của chúng tôi thì tôi giận anh vì một lý do hết sức vớ vẩn. Tôi làm tình làm tội anh, anh đến nhà thì tôi đi chơi để tránh mặt anh. Anh buồn mất mấy hôm khi làm lành không được, tôi không thấy anh đến nữa. Thời đó cũng có một cậu bạn cùng tuổi, ở khác làng đã theo đuổi tôi từ lâu, khi biết tin tôi có nguy cơ sắp lấy chồng cậu ta lại tìm mọi cách tiếp cận, cho dù tôi có xua đuổi cậu ta vẫn cố tình đến nhà tôi.
Anh tuy buồn nhưng cũng tìm mọi cách để gặp được tôi ở nhà bạn, để hỏi lý do và nói hết nỗi lòng của mình. Tôi còn nhớ như in câu anh nói “ Em không được trẻ con như thế, bố mẹ hai bên đã định chuyện của chúng mình rồi. Nếu em không còn yêu anh nữa em hãy xuống nhà anh nói cho bố mẹ hiểu đi rồi em hãy chia tay anh”. Tôi đã khóc vì tôi biết mình sai, khóc vì tôi yêu anh rất nhiều. Anh ôm tôi vào lòng dịu dàng nói “ Lần sau em không được thế nữa nghe chưa“. Tôi ngoan ngoãn “Vâng ạ” và như một đứa trẻ nép vào lòng anh.
Tối hôm sau anh lại lên nhà tôi, không may cho tôi hôm đó khi anh vừa đến được một lát thì cậu bạn kia cũng đến. Không ai như tôi lại đi giới thiệu cả hai người với nhau, đều là bạn. Đến tận bây giờ gần 20 năm trôi qua tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn trong anh khi anh đứng lên chào bố mẹ tôi rồi về ngay sau đó.
Lúc đó ,tôi ngớ ngẩn và trẻ con đến mức vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đi theo anh và hỏi “Sao anh lại về ngay thế”. Anh dừng lại và nói “Anh hiểu vì sao em lấy cớ giận anh rồi, em lừa dối anh vì em đã có người khác.Đến bây giờ em vẫn chỉ coi anh là bạn như cậu ta …Thật cay đắng cho anh!. Anh biết rồi vì người ta trẻ, đẹp trai và giầu có hơn anh mà, em hãy về với người ta đi“. Tôi ú ớ không biết giải thích thế nào thì anh đã đi mất rồi.
Tôi, một đứa con gái tạm gọi là lớn nhưng chưa đủ chín chắn đã mặc kệ cho anh đau khổ mà không hề đi tìm anh để giải thích cho anh hiểu. Thế rồi trong lúc đau buồn anh đã ngã vào vòng tay của một người đàn bà từng trải, gìau có và muộn chồng theo đuổi anh từ lâu.
Tôi im lặng, đau đớn dõi theo anh nhưng không làm gì để anh có thể hiểu và quay lại bên tôi, vì tôi vẫn tin là tình yêu anh dành cho tôi còn rất lớn. Nhưng tôi đã nhầm vì sự tự tin của mình. Anh đã phải lấy người ta bằng sự cài bẫy khôn khéo chỉ sau bốn tháng chúng tôi chia tay nhau.
Trái tim tôi tan nát khi tiếng pháo đón dâu từ phía nhà anh vọng tới. Tôi đã khóc, đã suy sụp và tiều tụy đi rất nhiều. Tôi biết trách ai đây khi chính tôi không biết gìn giữ tình yêu của mình. Tôi còn đau khổ hơn khi biết sau ngày cưới anh luôn bỏ bê công việc và tụ tập chơi cờ bạc suốt đêm. Người con trai tuyệt vời trong mắt tôi và biết bao cô gái khác đã trở thành một người bê tha, khốn khổ.
Đến bây giờ sau gần 20 năm trôi qua, tôi và anh đều đã yên bề gia thất nhưng cả hai đều không hạnh phúc trong cuộc sống riêng của mình. Tôi muốn viết chuyện của mình ra đây để mong rằng các bạn trẻ thời nay đừng như tôi của ngày xưa, hãy biết trân trọng gìn giữ tình yêu của mình. Hãy làm tất cả để bảo vệ thứ tình cảm thiêng liêng ấy, đừng bao giờ để mình phải sống trong hối tiếc. Lời cuối tôi muốn nói với anh “Người xưa ơi, em còn nợ anh một lời giải thích”.
Theo Eva
Tôi đánh mất chìa khóa trái tim mình
Tôi là 1 con bé vô tư và nồng nhiệt... Anh trầm tính và sâu sắc...Tôi và anh ở cùng dãy nhà trọ. Tôi là con gái Bách Khoa, không xinh đẹp nhưng có nét duyên.
Tôi ít tuổi nhất, nhưng lại luôn là người ranh mãnh bày trò cho cả dãy phòng trọ, thậm chí làm tư vấn viên tình cảm cho mấy anh phòng kế bên. Anh là con trai Kiến Trúc, có chút lãng tử nhưng hiền lành, ít nói. Những lúc tôi bày trò, anh chỉ mỉm cười và hưởng ứng. Cứ như thế, tôi đã yêu anh lúc nào không biết...
Nghĩ lễ, anh về quê. Các anh chị trong xóm trọ tổ chức tiệc, xôm tụ và vui vẻ. Nhưng tôi vẫn thấy thiếu cái gì đó, tôi không có hào hứng bày trò như những lần trước! Những ngày lễ đó, với tôi nó là 1 cực hình. Tôi chỉ mong mau mau hết lễ để lại được gặp anh, để lại được nhìn thấy nụ cười hiền lành ấy.
Hôm nay hết những ngày nghĩ lễ, nhưng sáng sớm đi học tôi vẫn chưa thấy phòng anh mở cửa. Ruột tôi nóng ran, đi học mà cứ trông ngóng tới giờ về nhà... Rồi anh cũng xuống, mang cho xóm trọ quà phố núi. Mọi người xúm xít nhận quà, còn tôi chỉ lặng lẽ quan sát anh. Nụ cười hiền lành ấy, làm cho trái tim tôi loạn nhịp. Sau đó, anh rủ tôi đi uống nước. Tôi băn khoăn, bối rối không biết nên chọn bộ đồ nào, chỉ có chị gái nhìn tôi cười ranh mãnh.
Chúng tôi chọn 1 góc quán cafe Phương Thế Ngọc, tôi huyên thuyên với anh đủ thứ về xóm trọ, về những ngày lễ. Chỉ có anh, không nói gì. Anh chỉ nhìn tôi và bất chợt nắm lấy tay tôi.
"Hãy làm người yêu của anh nhé". Giây phút đó, trái tim tôi như tan chảy, miệng cứng lại, không nói được nên lời. Anh nắm chặt tay tôi và kể cho tôi nghe về anh, về những tình cảm dành cho tôi.
Năm ấy tôi 19 tuổi, là sinh viên năm nhất. Những ngày sau đó, tôi lâng lâng trong hạnh phúc. Chúng tôi cùng sống vui vẻ trong dãy nhà trọ, mỗi buổi chiều lại cùng nhau lang thang ngoại ô, cùng đi câu cá, cùng chọn góc quen nơi quán cafe và kể cho nhau nghe về chuyện trường, chuyện lớp.
Trước anh, cái vẻ láu táu, nồng nhiệt và những tham vọng thường ngày trong tôi biến đâu mất. Chỉ thấy mình như nhỏ bé, dịu dàng. Chị tôi phàn nàn, rằng là tôi không chịu học bài ở nhà, rằng là tôi bỏ học anh văn thường xuyên. Thời gian đầu, những lời của chị làm tôi khó chịu. Tôi cãi lại chị. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, tôi thường xuyên cúp học anh văn, kết quả học tập ở trường của tôi không được tốt như tôi đã đề ra, còn tiến độ làm luận án tốt nghiệp của anh bị chậm.
Tôi quyết định chuyển vào kí túc xá, cho dù chị tôi nài nỉ. Nói với anh, tôi thấy anh khóc. Những giọt nước mắt lúc đó làm tôi càng quyết tâm hơn. Tôi không thể từ bỏ những tham vọng của mình. Sau đó chị tôi chuyển đi chỗ khác, tôi đổi số điện thoại. Có một lần gặp anh trên yahoo, anh ngỏ ý muốn gặp tôi nhưng tôi từ chối, tôi đã cắt liên lạc với anh từ đó.
5 tháng sau, những nỗi nhớ anh trong tôi không nguôi, tôi nhớ anh quay quắt. Tôi quay lại xóm trọ tìm anh, nhưng các anh chị ở đó nói anh đã chuyển đi. Anh đổi số điện thoại, gọi cho bạn thân của anh thì được biết anh đã tốt nghiệp và về quê. Ở phố núi mênh mang đó, với một đứa con gái 19 tuổi mù đường như tôi, tôi bất lực. Anh đã rời xa tôi.
4 năm trôi qua, giờ tôi cũng là sinh viên năm cuối như anh lúc ấy. Tôi đã chuyển lên trung tâm thành phố, vẫn bận rộn với việc làm thêm, với những dự án, những câu lạc bộ sinh viên. Không ít những cái đuôi bám theo, nhưng tôi lạnh lùng.
Bởi tôi đã đánh mất chìa khóa mở trái tim mình
Theo Eva
Đàn ông nên biết về phụ nữ, tình yêu và cuộc sống 1. Những quyết định sai lầm có thể phá hỏng cả cuộc đời bạn. Cần tránh để trái tim tan vỡ, hối hận về sau bằng cách suy nghĩ thật thấu đáo mọi việc trước khi làm. 2. Mọi đàn ông đều phải "tốt nghiệp" khóa học cơ bản để hiểu được tâm lý phụ nữ. Những thông tin bổ ích về "nửa...