Có phải tôi đang tự đánh mất đi số hưởng của mình chỉ vì 1 lần chót dại đó?
Chồng tôi mở cửa, bắt quả tang tôi và người tình đang quấn lấy nhau. Anh xông vào đánh cho nhân tình của tôi một trận thừa sống thiếu chết…
Tôi và anh yêu nhau gần nửa năm thì làm đám cưới. Chúng tôi lấy nhau cũng vì nhiều yếu tố, nhưng chủ yếu là vì gần gũi, công việc lại ổn định, hơn nữa, tôi cũng cân nhắc nhiều, anh là người tốt, đàng hoàng, chín chắn, tôi có thể trông đợi được.
Nhà chồng cũng có điều kiện, bố mẹ anh kinh doanh, trước lúc cưới đã mua cho anh một căn hộ chung cư, bảo để hai đứa ra ở riêng cho thoải mái. Cuối tuần về ăn cơm với bố mẹ là được. Tôi thích lắm, nói thật tôi không thích sống với bố mẹ chồng, kiểu gì cũng có xích mích nọ kia. Muốn quý muốn thương nhau, tốt nhất nên tách ra sống riêng.
Chồng tôi là dân kiến trúc, anh hay phải đi công tác lắm. Thời yêu nhau tôi đã hiểu công việc của anh nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng có cái hay, thỉnh thoảng được thoải mái, tự do đổi gió.
Thực ra trước khi yêu anh, tôi cũng từng trải qua một mối tình sâu sắc với Quân, anh cũng là người Hà Nội nhưng bố mẹ anh phản đối vì chúng tôi không hợp tuổi, bảo nếu cưới nhau về dễ sát chồng nọ kia. Anh là con một nên ông bà càng giữ. Hai đứa cũng dùng dằng mãi không dứt được nhau, cho đến khi tôi quen chồng tôi bây giờ mới chia tay được. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắn hỏi thăm tôi, thú thật, tôi vẫn chưa quên hẳn được Quân.
Cưới chồng đến tháng thứ 5 thì tôi có bầu. Tôi không khỏe, nghén ngẩm ghê lắm nhưng được cái chồng yêu chiều, thương vợ. Đi làm về tự anh chợ búa cơm nước, tôi gần như chẳng có việc gì, chỉ ăn uống, nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chồng đưa đi dạo cho tư tưởng thoải mái. Tôi thấy mình sướng, mà ai cũng nói tôi có số hưởng.
Cho đến một ngày, chồng nói anh đi công trình 2 ngày mới về. Cách nhà hơn 60 km, đi về không tiện, hỏi tôi ở nhà một mình có sợ không, tôi bảo anh cứ đi, có một đêm thôi mà. Chồng vừa đi, tôi lên mạng lướt facebook thì thấy tin nhắn của Quân, anh hỏi han tôi. Cũng lâu lắm tôi không gặp anh nên khi anh ngỏ lời gặp mặt, tôi đồng ý.
Video đang HOT
Quân đến nhà tôi chừng gần 8 giờ tôi. Anh chẳng kiêng nể gì, lao vào ôm tôi rồi nói nhớ nhung. Thú thật, lúc đó cảm xúc dội về ghê gớm lắm khiến tôi không cầm lòng được. Chúng tôi quấn lấy nhau, đang lúc cao trào nhất thì cánh cửa bật mở, chồng đứng sừng sững ở cửa nhà, mặt anh tái mét rồi chuyển sang đỏ rực.
Anh xông vào, đấm đá Quân một trận lên bờ xuống ruộng. Tôi chỉnh lại quần áo, sợ mất mật không dám ho he câu nào. Anh đuổi Quân ra rồi quay sang nhìn tôi, lúc này tôi mới hoảng hốt, lắp bắp thanh minh. Anh nắm cổ tay tôi đau đến rơi nước mắt, tôi cầu xin anh tha thứ, bảo anh vì con mà cho tôi cơ hội. Anh cười ha hả, gằn giọng nói: “Chắc gì đã phải con tao, đồ mất nết”.
Đêm đó anh bỏ đi đâu cả đêm. Tôi ân hận lắm trách mình ngu ngốc. Sáng hôm sau anh về, mang theo tờ đơn bảo tôi ký. Tôi xé đơn, quỳ xuống xin. Anh nói đợi tôi đẻ ra, đi xét nghiệm nếu là con anh thì anh chu cấp nuôi dưỡng, còn không thì tôi đừng trách anh. Còn anh không chấp nhận được chuyện tôi phản bội, nên tốt nhất là ly hôn. Tôi ân hận lắm, bây giờ tôi phải làm thế nào đây?
Theo Afamily
Món quà cưới bất ngờ từ người cũ của vợ khiến tôi chỉ biết yêu cô ấy nhiều hơn
Thú thật khi bóc quà từ người yêu cũ của em - tôi cũng rất run. Bởi cũng đã được nghe, đọc và chứng kiến bao cảnh "dở khóc dở cười", thậm chí là "trớ trêu"...
Cuối cùng thì sau biết bao sóng gió và khó khăn về khoảng cách địa lý xa xôi, phong tục tập quán vùng miền, tôi và em đã nên vợ nên chồng trong sự chứng kiến và chúc phúc của họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp.
Món quà cưới bất ngờ từ người yêu cũ của vợ khiến tôi chỉ biết yêu cô ấy nhiều hơn 0
Tôi còn nhớ như in hình ảnh mẹ em rưng rưng nước mắt cầm tay tôi và nói: "Mong các con trọn đời hạnh phúc bên nhau nhé! Chỉ cần như vậy thôi là má mãn nguyện lắm rồi".
Em người gốc trong miền Nam, ra Hà Nội học rồi ở lại làm việc luôn. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã rất ấn tượng với khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Khác với lời dị nghị rằng con gái miền Nam xinh nhưng ăn chơi và sành điệu lắm, tôi thấy ở em sự hiền lành, dịu dàng và giản dị, chân thành.
Và tôi dường như đã "yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên". Một thời gian sau nữa, khi khẳng định đó là sự rung động thực sự từ trái tim chứ không phải là nông nổi nhất thời, tôi đã chủ động làm quen và trở thành bạn của em. Từ tình bạn, chúng tôi đã chơi thân với nhau rồi trở thành người yêu từ lúc nào không hay.
Tuy nhiên, tình yêu của chúng tôi cũng đã gặp chút rào cản khi bố mẹ hai bên đều e ngại khoảng cách xa xôi về quê quán. Nhưng rồi, chúng tôi đã chứng minh cho mọi người thấy, tình yêu chân thành và sâu sắc sẽ xóa nhòa được mọi khoảng cách.
Ngày cưới diễn ra vui vẻ, đầm ấm và trọn vẹn. Đêm đó, sau khi bóc quà của mọi người, nhìn thấy hộp quà có tên Nguyễn Xuân Trường (tên người yêu cũ của em)- tôi nhìn thấy nét mặt em thoáng chút bối rối.
Và bản thân tôi cũng hồi hộp không kém. Thật bất ngờ, trong đó là một lá thư tay với những nét chữ cẩn thận, lá thư kín 4 mặt, khá dài. Và sau khi đọc xong, tôi chỉ biết lặng im, nhìn em và cảm thấy yêu em hơn bao giờ hết.
(Ảnh minh họa)
Thú thật khi bóc quà, tôi cũng rất run. Bởi cũng đã được nghe, đọc và chứng kiến bao cảnh "dở khóc dở cười", thậm chí là "trớ trêu" khi nhận quà từ người yêu cũ trong ngày cưới.
Trước đó, tôi cũng đã từng được anh ta gọi điện hẹn gặp vài lần. Khi thì trong quán cafe, khi thì trên bàn nhậu, nhưng nội dung thì lần nào cũng na ná như nhau - chuyện về "quá khứ ăn chơi" của em. Theo lời anh ta, từ hồi còn là học sinh cấp 3, em đã cặp kè cùng thầy giáo chủ nhiệm để được điểm cao, rồi lại có cả vợ người khác đến tận trường học đánh ghen... Chính vì thế, em đã phải cất công ra ngoài này thi Đại học rồi ở lại làm việc chứ không muốn quay về trong đó nữa... Và còn rất nhiều chuyện khác...
Sau buổi gặp đầu tiên, tôi cũng đã rất suy nghĩ trước những gì anh ta nói. Nhưng cho đến lần gặp thứ 2, thứ 3, tôi đã mơ hồ nhận ra được mục đích những câu chuyện đó của anh ta. Mặc dù chưa dám khẳng định là anh ta có bịa đặt hay không, nhưng tôi cảm giác anh ta muốn chia rẽ chúng tôi, muốn "trả thù" em vì đã dám bỏ anh ta...
Và sau đó, tôi đã không kể lại chuyện này với em mà tự mình tìm hiểu về nguyên nhân em ra Hà Nội học. Câu trả lời từ bạn bè và người dì của em đã rõ - Vì người dì của em sau khi lấy chồng ngoài này thì chồng bị ung thư, dì lại không sinh được con. Tài sản trong gia đình đều "đội nón ra đi" sau những đợt điều trị cho chồng. Dì cũng rất buồn tủi và không muốn quay về quê vì ngại lời xì xào bàn tán của người đời.
Mẹ em chỉ có dì ấy là em gái duy nhất. Chính vì thế, sau khi biết được hoàn cảnh thương tâm của dì, em đã quyết định ra ngoài này học và làm việc để ở bên cạnh an ủi, động viên dì ấy bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bởi trong lá thư từ người yêu cũ của em, đã không còn những lời oán trách, "kể lể em đủ điều xấu" nữa. Thay vào đó, anh ta thừa nhận từ trước đến giờ đã dựng nên mọi chuyện, mong chúng tôi tha thứ và chúc phúc cho cuộc sống mới của em...
Cũng từ câu chuyện của mình, tôi đã nghiệm ra một điều rằng: "Niềm tin là thứ quan trọng và đáng giá nhất trong cuộc sống. Đó cũng là thứ một khi đã đánh mất thì sẽ không thể lấy lại được như ban đầu. Chính vì thế, đừng vì chút nông nổi mà dẫn đến hiểu nhầm, oán trách nhau..."
Theo Afamily
Đêm tân hôn tủi nhục đầy "máu và nước mắt" của cô dâu trót đã đánh mất "cái ngàn vàng" Lúc Minh theo đuổi tôi, tôi thấy anh cũng khá hiền lành, tử tế, không tỏ ra gia trưởng hay bảo thủ gì, thật không ngờ anh vẫn còn những suy nghĩ như thế... Thực ra trước khi đến với Minh, tôi cũng từng trải qua một mối tình sâu đậm với mối tình đầu, yêu đương say đắm, lúc đó tôi nghĩ...