Có phải tôi đang “dùng chung” chồng người?
Có phải tôi đang dùng chung chồng người hay không và cần phải làm gì bởi trên pháp lý thì họ đã ly dị nhưng thực tế thì họ vẫn là vợ chồng thật sự?
Ảnh minh họa
Có phải tình yêu của tôi đã bị xem thường, bị lừa dối, người yêu tôi lại không hề tôn trọng tôi… Cứ chỉ nghĩ đến những điều này, con tim tôi đã thấy đau nhói.
Họ rất tự hào vì đều là mối tình đầu và cũng là tình cuối của nhau. Trong 18 năm chung sống, anh rất yêu thương vợ con và sống có trách nhiệm với gia đình mặc dù tính anh rất hay lăng nhăng ong bướm. Nhưng vì có chút mâu thuẫn trong tính cách, đôi lúc chị ấy có những việc làm xem thường anh. Chị ấy là người quyết định toàn quyền trong gia đình anh. Bên cạnh đó, cuộc sống của họ có những lúc lục đục tưởng chừng như tan vỡ. Có lần chị nhất quyết bỏ anh nhưng vì thương vợ và con nên anh đã quỳ xin chị xóa bỏ lời thề để chung sống cùng nhau (chuyện này xảy ra khi tôi chưa gặp anh). Nhưng vì quá yêu chị, anh đã bỏ qua tất cả.
Rồi đến một ngày tôi gặp anh. Giữa tôi và anh có nhiều điểm tương đồng về tính cách cũng như trong suy nghĩ. Không biết có phải vì thế mà anh đã yêu tôi không? Chúng tôi đã mang tội ngoại tình từ đó. Trong lòng tôi cũng ray rứt lắm nhưng vì quá yêu anh nên tôi đã mù quáng.
Và việc gì đến cũng phải đến. Vì tức giận và bốc đồng mà vợ chồng anh đã đưa nhau ra tòa ly dị để rồi phải hối hận. Sau khi họ ly dị, họ đã nhiều lần tái hợp nhưng hình như giữa họ không còn sự tin tưởng nhau như trước mặc dù họ vẫn còn yêu nhau lắm. Thế nên dù đã ly dị nhau 3 năm nhưng tình cảm họ vẫn dây dưa chưa chứt. Hằng ngày anh vẫn về nhà ăn ngủ cùng vợ, chở vợ đi chơi, chăm sóc vợ vẫn như ngày nào.
Cuộc sống của họ vẫn là cuộc sống vợ chồng chung chỉ khác nhau là anh không về ở chung 1 nhà cùng chị ấy và con. Họ chỉ chưa đăng kí kết hôn lại lần hai thôi. Thế rồi những lúc lục đục lấn cấn, chị ấy lại hù dọa anh sẽ kiện tôi về tội cướp chồng hoặc sẽ làm mọi cách để hạ nhục tôi. Những lúc như thế anh lại phải chịu sự điều khiển của vợ vì chị nắm được nhược điểm của anh là rất thương con và không thể bỏ mặc chúng được. Tuy nhiên đối với tôi, anh cũng yêu thương quan tâm và cũng đã đưa mẹ xuống nhà tôi xin phép cho chúng tôi được tìm hiểu nhau. Điều này càng làm tôi tin vào tình yêu của anh dành cho tôi.
Video đang HOT
Nói đến đây là tôi biết mọi người sẽ miệt thị khinh thường tôi, nhưng tôi quá yêu anh. Dù biết mình sai nhưng tôi lại không thể để mất anh trong lúc này. Tôi luôn tự hứa với lòng mình nếu như anh là chồng tôi, tôi sẽ yêu và quý 2 con của anh, sẽ cùng anh chăm sóc lo lắng cho chúng mặc dù các cháu đã lớn và học cấp 3 rồi. Đối với vợ anh thì tôi sẽ tôn trọng và tiếp đãi ân cần dù điều đó rất khó với tôi.
Nhưng giờ đây, tất cả những gì anh dành cho tôi trong hơn 3 năm qua quá phũ phàng. Anh để tôi chờ đợi mà không được tôn trọng. Tôi không biết anh có thật lòng muốn cưới tôi không nữa? Anh nói yêu tôi nhưng khi tôi đề cập chuyện cưới hỏi thì anh bảo cần có thời gian để ổn định lại tinh thần và giúp vợ con không buồn, không quậy phá tôi (vì đã 1 lần vợ anh xuống nhà tôi và nhiều lần còn đòi dắt con xuống nhà tôi để trả thù và chết cùng tôi). Nói chung chị đã dùng đủ thủ đoạn để níu kéo anh về nhưng anh không về mà cứ dây dưa qua lại như thế mãi với chị. Có lẽ anh cũng không muốn rời xa vợ và cũng không muốn mất tôi.
Những lúc ăn nằm bên tôi, anh vẫn tự nhiên nghe điện thoại của vợ con (điều này tôi không trách) nhưng khi anh ở bên cạnh vợ thì lại tránh né không nhận điện thoại hoặc tin nhắn tôi gửi. Thường thì qua hôm sau mới viện lí do này nọ để phủ lấp sự tránh né đó. Điều này thật sự làm tôi thấy bị tổn thương và cảm giác như bị xem thường vì dường như tôi không được anh tôn trọng.
Đặc biệt là anh biết tôi không thích anh đi chơi với vợ nhưng anh vẫn cứ thế. Sau những lần vợ chồng đi chơi vui vẻ, chị ấy lại nhắn tin khiêu khích tôi. Tệ hại hơn là khi chị tức giận anh, chị ấy lại nhắn tin cho tôi để miệt thị khinh thường anh đủ điều, và mang giọng đạo đức giả bảo ủng hộ tôi và anh lấy nhau. Nhưng khi được anh vỗ về, vuốt ve ôm ấp thì lại nhắn tin bảo tôi là kẻ phá hoại, chia rẽ vợ chồng chị không cho anh quay về gia đình. Nhưng thực sự tôi chưa bao giờ cấm cản hoặc làm bất cứ điều gì để gây áp lực cho anh không được bỏ tôi đâu.
Nếu như anh bỏ tôi thì tôi chỉ biết khóc buồn cho số phận chứ chẳng thể mở miệng cầu xin tình yêu của anh. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng thiệt thòi khi yêu anh và chỉ biết chờ đợi ngày anh nói cưới tôi. Tôi đã nhiều lần thử khuyên anh về nhà vì chị rất yêu và cần anh nhưng anh bảo khó sống, anh sợ cảnh cũ lại tái hiện vì tính người khó thay đổi. Cách xử sự của chị làm tôi quá mệt mỏi và quá tuyệt vọng về tình yêu anh dành cho tôi.
Khi trách anh tại sao làm tôi đau lòng thì anh bảo đừng vì những gì chị ấy nói, anh cũng là người biết nghĩ anh không phải vậy, đừng vì những chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, tôi như thế thì làm sao anh dám tin để chung sống cùng nhau. Vì yêu anh mà tôi luôn mềm lòng trước những lời hứa hẹn viển vông như thế. Tôi thật sự không hiểu được tình cảm của đàn ông đã ly dị như thế nào nữa.
Có lẽ khi cưới tôi, lương tâm anh ray rứt vì phải phụ bạc vợ con nhưng để mất tôi thì anh cũng tiếc nuối. Một khi xác định không thể quay về cùng vợ thì hãy cố gắng mà quên để chấm dứt chứ đâu phải dây dưa trốn tìm hoài như một trò chơi còn đau khổ hơn. Tại sao đàn ông ly dị họ lại tham lam như thế? Dù là người đến sau nhưng tôi cũng cần sự tôn trọng hay anh là người không biết cách cư xử với người đến sau?
Tôi rất buồn và mong mọi người hãy giúp tôi hiểu thêm về người đàn ông của tôi.
Theo Afamily
Người ngồi đợi trước hiên
Chơ đơi ngươi vê sau chiên thăng cung la chơ đơi hơi âm đoan viên cua môt mai nha nhưng nguyên ươc ây vơi bao ngươi phu nư Viêt Nam đâu co dê.
Sau khi Hiệp định Geneva được ký kết, cuối năm 1954, ở quê tôi gần một nửa gia đình có người thân đi tập kết ra miền Bắc. Không khí làng quê chùng xuống vì tình cảnh kẻ Bắc người Nam. Những người đàn bà tiễn chồng tiễn con ra đi, mắt đẫm lệ, hẹn hai năm trở về mà lòng còn nghi ngại. Chính quyền "quốc gia" tiếp thu từ vĩ tuyến 17 trở vào và những người con đất Quảng từng hiến tuổi thanh xuân cho cuộc kháng chiến chống Pháp đành phải lìa bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, theo đơn vị vào Quy Nhơn, xuống những chiếc tàu Ba Lan đang đợi sẵn. Nhiều người ra đi khi vừa lập gia đình, để lại những người vợ trẻ, có người mang bào thai trong bụng.
Ảnh: PHÙNG ANH TUẤN
Nhà ngoại tôi năm người ra đi trên những chuyến tàu năm ấy: ông ngoại, hai người con trai và hai người con rể. Mới một tháng trước đó, nhà tôi rộn rã với đám cưới của dì Bảy. Dượng Bảy người Tam Kỳ (Quảng Nam), mồ côi cả cha mẹ, đi bộ đội, đóng quân ở làng tôi, thầm yêu dì, rồi đơn vị đứng ra làm lễ cưới. Chỉ một tháng sau là đơn vị chuyển đi, đôi người đôi ngả.
Ra miền Bắc rồi vào lại miền Nam chiến đấu, dượng tôi vẫn tìm cách liên lạc với gia đình. Thỉnh thoảng một lá thư gói trong bọc ni-lông bé tí chuyển đến nhà tôi giữa đêm khuya mang theo tin tức của dượng như một niềm hy vọng đáp lại nỗi trông chờ mòn mỏi của dì. Năm dượng đi, dì tròn 20 tuổi. Suốt 20 năm sau đó, có những người ngỏ ý, dạm hỏi, dì vẫn không lung lạc, với niềm tin sẽ có ngày dượng trở về. Gần cuối cuộc chiến tranh, tin nhắn của dượng về nhà thường xuyên hơn. Hình như lời cầu nguyện của dì linh ứng để dượng tránh hòn tên mũi đạn nơi chiến trường.
Nhà tôi gần đường số 1. Mỗi ngày, sau khi đi làm đồng trở về, dì tôi thường ngồi trên bộ phản gõ ngoài hiên nhìn ra con ngõ, nơi ngày xưa dượng cùng những người đồng đội lần đầu đến nhà tôi xin chỗ trú quân. Tháng 4-1975, những đoàn xe Molotova nối tiếp nhau chạy ngang trước nhà tôi để chuyển quân vào mặt trận phía Nam. Dượng tôi ở trên một chuyến xe đó. Hai mươi năm, dượng không quên người xưa nhưng đã quên cảnh cũ. Khi đến địa phận huyện Mộ Đức, dượng đảo mắt tìm xóm nhà quê vợ nhưng không nhận ra vì cảnh vật đổi thay. Đến khi dừng lại hỏi nhà, thì xe đã chạy vượt qua gần năm cây số. Trên đường tiến quân, đâu thể quay xe trở lại, dượng chỉ kịp nhờ một người đi đường báo tin cho gia đình.
Những ngày sau đó, gia đình tôi nao nức trong niềm vui chờ đợi. Ông ngoại tôi mất sớm trên miền Bắc, ba tôi hy sinh trên chiến trường đã tám năm, nỗi đau dần nguôi ngoai. Nhà có năm người ra đi, ba người trở về, cũng còn là may mắn. Dì Bảy tôi lại ngồi trước hiên nhà mỏi mắt nhìn ra đường cái. Nhưng hai cậu tôi lần lượt trở về mà dượng Bảy vẫn không tin tức. Những chiếc xe chở bộ đội hồi hương chạy qua không dừng lại. Gia đình dò hỏi các nơi, mãi đến cuối năm 1975 mới nhận giấy báo tử: dượng ngã xuống trong trận đánh ở Xuân Lộc, cửa ngõ phía Đông Bắc Sài Gòn, chỉ mươi ngày trước khi chiến tranh ngưng tiếng súng.
Như trong một câu chuyện cổ, người kỵ sĩ ra đi trên lưng chiến mã nhưng ngày chiến thắng chỉ có chiến mã trở về mà không bóng dáng người trên lưng ngựa. Dì tôi nén nỗi đau vào bên trong. Nhà tôi lập bàn thờ cho dượng. Tôi đã nhờ người về tận xã Tam Thanh, huyện Tam Kỳ (nay là TP Tam Kỳ), tỉnh Quảng Nam tìm gia đình dượng nhưng không ai còn nhớ tên người lính cũ Nguyễn Ngọc Linh. Gần đây, dò tìm danh sách liệt sĩ trên mạng, cũng không có thông tin gì để tìm mộ phần của dượng.
Ngày hòa bình, dì tôi đã qua tuổi 40. Vẫn có người đàn ông để ý đến dì nhưng lòng dì đã không còn rung động. Bà ngoại tôi ngày một già yếu. Những người con trai của bà về thăm ít ngày rồi lại đi ra thành phố. Những người con gái theo chồng, theo con. Chỉ còn mình dì Bảy ở lại chăm sóc bà, trông coi nhà thờ giữa khu vườn ít bàn tay vun xới.
Bà ngoại mất, mấy năm trước dì vào Sài Gòn sống với em nhưng được ít lâu, nhớ quê, lại về sống một mình trong ngôi nhà cũ. Dì lại tiếp tục những bữa cơm vắng lặng như mấy mươi năm trước. Và mỗi buổi chiều muộn lại ra ngồi trước hiên nhà nhìn con đường kéo dài như nỗi chờ mong trong vô vọng. Đêm đêm, ngọn đèn điện trên gian thờ lập lòe theo tiếng kêu của thạch sùng, có cảm giác như thời gian ngưng đọng đã từ lâu lắm. Mỗi lần về thăm, ngồi bên mâm cơm đạm bạc với dì, tôi chợt nghĩ nếu ngày đó dì đi bước nữa thì liệu bây giờ dì có được hưởng hạnh phúc không. Hay là hồi trẻ dì "tự túc" một đứa con, theo lời khuyên trong một lá thư đẫm tình thương yêu của dượng, hẳn nay có chỗ trông nhờ và nguồn an ủi.
Mùa lụt vừa qua, sau những trận mưa dữ dội là những cơn xả lũ ác nhơn, vùng quê tôi nước tràn trắng trời trắng đất. Nhà ngoại tôi nước ngập đến lưng cửa sổ, gần bằng trận lụt năm Giáp Thìn (1964). Nhớ hồi đó, tôi còn nhỏ, nhà tôi đông người, thôn xóm cho ghe đến tận nhà chuyển người và gia súc lên vùng đồi cao. Lần này, chỉ có dì Bảy với người cháu gái, nửa đêm nước dâng vào nhà bất thần, may có vài người bà con ở gần đến giúp đỡ kê bàn ghế để có chỗ nằm cao hơn mặt nước, chờ đất trời thu nước xuống.
Mùa lũ dữ rồi cũng qua, vườn rau xanh trở lại. Những ngày này, dì tôi, bà Lê Thị Thỏa, một trong bao người phụ nữ bình dị đã đi qua chiến tranh, năm nay tròn 80 tuổi, đang ngồi một mình đợi Tết ở ngôi nhà gần cầu Vĩnh Phú thuộc thị trấn Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi. Nguyện cầu hồn thiêng những người đã ngã xuống độ trì cho dì bình an, trường thọ.
Môt mai nha thương tao nên tư it nhât hai ngươi nhưng lăm luc, do chiên tranh, cai mai âm đơn sơ ma khăc khoai kia lai đươc gây dưng tư khat khao cua cả môt tuôi xuân trong lưa đan chia xa.
Theo VNE
Bỗng dưng "trống giong mà cờ không mở"... Ông xã em năm nay 36 tuổi. Chúng em cưới nhau đã 6 năm, có 2 con. Trước đây anh ấy rất khỏe, sinh hoạt vợ chồng bình thường. Tuy không theo quy định nhưng có thể nói là rất điều độ, lúc nào vợ có nhu cầu thì chồng đều đáp ứng tốt. Thế nhưng trước Tết, có mấy người bạn nói...