Có phải tôi đang bị trả giá?
Khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống mệt mỏi khi N cứ liên tục theo dõi tôi, không tin tưởng tôi.
Tôi có một mối tình với một anh chàng công an tên N học cùng phổ thông. Tốt nghiệp một trường Đại học ở Đà Nẵng, tôi khăn gói vào Sài Gòn lập nghiệp cùng anh. Gia đình tôi ai cũng phản đối, nhưng rồi nghĩ hai đứa cùng quê, cũng đã từng học cùng nhau, có cơ sở để tin tưởng nên mẹ tôi ngậm ngùi để tôi đi.
Tưởng rằng tôi sẽ yêu N, cưới N và cùng anh đi hết cuộc đời này, nhưng thật trớ trêu. Bước chân vào SG được hơn 1 tháng tôi đi làm cho 1 công ty, và ở đó tôi quen H. Lúc đầu, tôi cũng luôn khẳng định tình yêu với N và không ngần ngại công khai mối quan hệ đó. Còn H, một anh chàng chỉ bình thường, không để lại ấn tượng gì với tôi lắm.
Khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống mệt mỏi khi N cứ liên tục theo dõi tôi, không tin tưởng tôi. Tuy rất yêu tôi nhưng N đã không hiểu được tôi, kéo tôi vào những cuộc vui chơi của anh, nhậu nhẹt và lần nào anh cũng bắt tôi uống để sĩ diện với mọi người. Chính những lần đó làm tôi dần dần thấy chán và tình cảm cũng nhạt nhẽo dần. Lúc tôi không vui, tôi đã nói chuyện thẳng với anh, nhưng tất cả lại trở lại như cũ. Khoảng thời gian đó tôi đã khó chịu biết nhường nào.
Một hôm công ty mới liên hoan, tôi đã nhắn tin bảo H chở tôi đi, và từ lần đấy, tự nhiên tôi cảm giác ấm áp và vui vẻ. Từ đó tôi và H nhắn tin cho nhau. N biết, tìm đến cơ quan tôi khi nhậu xỉn, lầm lì và có thái độ như tôi là của N và cấm không ai được động vào. Lần đó H cũng có ở đó, nhưng rồi anh đã im lặng không nói gì.
Sau này, khi tiếp xúc với H nhiều hơn, tôi đã hiểu và biết được hoàn cảnh của anh rất buồn. Cả tuổi thơ và hiện tại, mọi thứ dường như chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra, và anh đã vượt lên tất cả để đến nay hôm nay. Tôi đã rất đồng cảm và hợp nhau, hiểu nhau và chúng tôi luôn nhớ đến nhau.
Video đang HOT
Đó là câu chuyện của tôi, tôi không biết phải làm thế nào nữa, bên tình, bên hiếu. (ảnh minh họa)
Kết thúc mọi chuyện là tôi nói chia tay N và đến với H. N nhất định không chịu, đã nhắn tin, gọi điện thoại về cho người thân của tôi thêu dệt nên nhiều chuyện. Còn cố tình giữ lại một số giấy tờ của tôi. N nhắn tin nói với H tôi như thế nào, bảo tôi là gái cao cấp ra sao (vì trước đó tôi đã ngủ cùng N)..v…v và H cũng nhắn tin lại cho N với nội dung muốn bảo vệ tôi, xem những lời nói và hành động của N là bỉ ổi đáng khinh bỉ đối với một chiến sĩ công an nhân dân. Trong thời gian ngắn, khi cơn bão chưa qua, thì tháng 11 tôi mời H về gia đình tôi chơi. Mọi người trong gia đình khi biết chuyện, không phản đối hay đồng ý (thực ra thì gia đình tôi không có ấn tượng tốt với N), nhưng tôi hiểu, nhất là mẹ tôi, thấy vui khi tôi chia tay N nhưng chưa hẳn muốn tôi đến với H. Trong lần về quê đó, tôi cũng xin giấy chứng nhận tình trạng độc thân và để tự ý về quê H kết hôn với anh.
Đầu năm 2013, tôi bị gia đình ép về làm cán bộ nhà nước của một tỉnh miền núi, vì quá nhiều lí do nhạy cảm nên tôi phải về, và từ đó đến nay tôi và H sống xa nhau. Xa nhau, chúng tôi đã rất khổ sở và tình cảm càng lúc càng cảm thấy sâu nặng.
Tôi viết thư về cho gia đình và nói về cuộc sống hiện tại, môi trường làm việc hiện tại không phù hợp với tôi. Nói chúng tôi đã kết hôn. Nhưng tôi nhận được là sự im lặng từ gia đình. Mẹ chỉ nhắn tin với tôi nói tôi sẽ có một tương lai tốt, không đả động gì đến nội dung tôi viết.
Hiện tại, công việc nhà nước nhàm chán, môi trường kém năng động, và hơn hết là tôi yêu H, tôi muốn về bên H làm tôi cảm thấy ngột ngạt. Mỗi tối trước khi đi ngủ, nước mắt tôi rơi, sau khi ngủ dậy, nước mắt tôi rơi. Ở trên đây, tôi ở cùng gia đình chị gái nên cảm giác đôi khi rất ngột ngạt và tủi thân khi tôi không trải lòng mình ra để hòa nhập.
Đó là câu chuyện của tôi, tôi không biết phải làm thế nào nữa, bên tình, bên hiếu. Nếu tôi bỏ đi thì gia đình anh chị tôi, gia đình tôi và gia đình thông gia không biết phải nói gì với nhau, mẹ tôi sẽ suy nghĩ đủ thứ và có thể có cả những suy nghĩ tiêu cực nhất, tôi không muốn điều đó xảy ra. Nhưng nếu không về, một ngày nào đó tôi cũng nghĩ đến cái chết mà từ bỏ cuộc sống này. Tôi thương chồng tôi, tôi lại càng không muốn gia đình tôi nhìn anh với con mắt thương hại và xem thường, nên không muốn anh về trên này với tôi, hơn nữa tính chất công việc của anh thì chỉ có thành phố mới phát triển được.
Tôi thực tình đang bế tắc và khổ tâm lắm…
Theo Eva
Tham nhà Hà Nội, tôi bỏ người tình 4 năm
Cuộc tình của tôi chấm dứt không một lý do, không đau đớn, không buồn phiền, không mệt mỏi và cũng không có nước mắt.
Bởi tôi chính là người ra đi. Tôi biết, trong cuộc tình này tôi là đứa con gái không ra gì, là người phụ bạc, có lỗi nhưng tôi phải chọn đường đi cho mình, phải tính toán cho kĩ càng về tương lai, bởi đơn giản, tôi là con gái.
Người ta nói con gái cần có một mái ấm gia đình, cần có một điểm tựa vững vàng hơn, cần có người chồng che chở được cho mình. Hơn hết, sau khi lấy chồng, sinh con, ai cũng cần có một mái ấm, một mái nhà để cuộc sống không chật vật, khó khăn. Biết bao cô gái tỉnh lẻ khi ra thành thị kiếm sống đều mong muốn kiếm được tấm chồng tử tế, có nhà có cửa thì còn gì bằng. Tôi cũng vậy vì tôi cũng là con gái tỉnh lẻ.
Tôi có quyền lựa chọn người yêu khi tôi học đại học, có công việc ổn định. Dù là công việc tốt, thu nhập khá nhưng để mua một ngôi nhà ở Hà Nội thì không thể. Vì thế, niềm hi vọng duy nhất của tôi là lấy được người chồng thủ đô.
Tôi đã từng hứa hẹn với người tôi yêu ở quê rằng, khi nào học xong tôi sẽ về quê và chúng tôi cưới nhau. Nhưng chuyện đời đâu dễ nói. Công việc ở Hà Nội thuận lợi, còn ở quê, nếu xin được công việc tử tế với tấm bằng của tôi cũng phải chạy vạy mất vài trăm triệu. Tôi làm gì có tiền, bố mẹ tôi cũng không có điều kiện để lo cho tôi nữa. Và rồi, tôi hi sinh tình yêu lớn ấy, quyết định quên lời hứa với người yêu để yêu một anh chàng ở Hà Nội, có nhà cửa đàng hoàng và sẵn sàng đón nhận một đứa con gái tỉnh lẻ còn chân ướt chân ráo như tôi.
Tôi có quyền lựa chọn người yêu khi tôi học đại học, có công việc ổn định. Dù là công việc tốt, thu nhập khá nhưng để mua một ngôi nhà ở Hà Nội thì không thể. (ảnh minh họa)
Anh hận tôi, nói tôi là loại con gái vô liêm sỉ, tham giàu, rồi sẽ bị quả báo. Nhưng tôi bỏ ngoài tai hết vì tôi đã xác định ở lại Hà Nội, còn anh, anh đâu thể lên thủ đô để lo công việc, đâu thể cùng tôi chung tay mua nhà cho con cái sau này đỡ khổ. Tôi cũng vì nghĩ cho tương lai của con cái, cũng vì sợ con khổ nên mới làm như vậy. Dù sao thì hai chúng tôi cũng không thể cùng nhau.
4 năm yêu nhau, tôi hiểu tình cảm ấy là quá lớn. Anh cũng sẽ hận tôi đến tận xương tủy nhưng tôi chấp nhận tất cả. Vì người ta có nhà Hà Nội, có đủ điều kiện để con của tôi sau này không khổ. Tôi ham giàu, có thể nói như vậy. Thật ra cũng chẳng phải giàu có gì cho lắm, nhưng tôi muốn cuộc sống ổn định. Tôi sợ cảnh phải đi thuê nhà, phải nai lưng ra kiếm tiền và cả nửa đời không thể mua được căn hộ cả thủ đô. Như thế, cả hai vợ chồng cũng sẽ khổ. Cơ hội đến tôi phải nắm giữ, tại sao không. Vì tôi là con gái và tôi cần nhất vẫn là mái ấm gia đình.
Hi vọng anh sẽ hiểu cho tôi. Rồi anh sẽ tìm được người con gái cùng chí hướng với anh, ở quê và cũng sẽ yêu thương anh thật lòng như tôi đã từng yêu anh vậy. Họ sẽ có một mái ấm ở nơi quê nhà, còn tôi, tôi thuộc về nơi thành thị này và phải sống sao cho sung túc và đầy đủ nếu có cơ hội. Mong anh đừng hận tôi vì đó là sự lựa chọn của tôi rồi. Sau này tôi sẽ không kêu ca bất cứ thứ gì và chấp nhận mọi sự trả giá nêu bị trách phạt.
Theo Eva
Làm người khác có thai, anh lại muốn quay về Anh tìm gặp em, khóc lóc, van xin em cho anh được quay về. Em và anh quen nhau từ khi còn học lớp 10, anh hơn em 5 tuổi. Trước đó, em biết anh đã từng yêu và sống như vợ chồng với một cô gái khác nhưng em vẫn có tình cảm với anh. Biết không được nên anh giới thiệu...