Có phải ngoại tình luôn vì sex?
điêu gì gắn kết vợ với chồng, gắn kết hai con người xa lạ thật lâu bền, thật mặn nồng? Chắc chắn là sex. Xin đừng chỉ vì ngại mang tiếng là “ham hố” hay bậy bạ mà phủ nhận cái điều hiển nhiên như chân lý ấy.
Hầu như ai cũng nghĩ như thế, nếu không, thì tại sao các bà khi biết phong phanh chồng mình có bồ, lại dám nghiến răng bỏ khoản tiền “khủng” để thuê thám tử tư, hòng bắt cho được cảnh “trai trên, gái dưới”. Và các ông, khi nhận thấy vợ mình khang khác, sẽ quyết đi đến tận cùng mọi việc, để, hoặc là cho tình địch biết tay, hoặc là bắt vợ phải “lập công chuộc tội” bằng cách tự quay lại cảnh ân ái của mình với bồ để chồng lấy đó làm bằng chứng đòi tình địch… ghi giấy nợ, hoặc, dã man hơn, có anh chồng cắn răng cho vợ “đi” với bồ thêm lần nữa, rồi lừa lúc ân ái mặn nồng, cô vợ tội lỗi phải ra tay… cắt phăng của quý của bồ, cho anh chồng bị cắm sừng kia nguôi giân phần nào, may ra có thể tha thứ cho vợ.
Ngoại tình, có phải là vì sex không?
Chắc chắn là phải, tuy rằng, nếu nói chắc như đinh đóng cột, là chỉ vì sex mà ngoại tình, thì hoàn toàn không đầy đủ! Điều gì gắn kết vợ với chồng, gắn kết hai con người xa lạ thật lâu bền, thật mặn nồng? Chắc chắn là sex. Xin đừng chỉ vì ngại mang tiếng là “ham hố” hay bậy bạ mà phủ nhận cái điều hiển nhiên như chân lý ấy. Sex hòa hợp, sex đam mê của người đàn ông và người đàn bà là chất keo tuyệt nhất để kết dính hai người với nhau. Hợp nhau về “khoản ấy”, nhiều khiếm khuyết sẽ được bỏ qua một cách dễ dàng. (Đừng hiểu nhầm là cả lỗi lầm ngoại tình cũng sẽ được bỏ qua, không phải thế đâu, chỉ là những khiếm khuyết như: vụng về, nóng tính, hay quên, và vô số những khuyết điểm lớn nhỏ khác, không kinh khủng như ngoại tình!)
Có những người đàn ông sau ngày cưới đã không còn muốn “yêu” vợ mình nữa, vì cô ấy quá tẻ nhạt trên giường. Có những phụ nữ mới cưới nhưng tuần trăng mật là một cơn ác mộng, vì chồng thực sự là nỗi ám ảnh bởi anh ấy có cách “yêu” chẳng giống ai. Và cũng những người đàn ông chán vợ, người đàn bà chán chồng ấy, khi gặp được “đối tác” hợp về “chuyện ấy”, thì họ lại như người khác hẳn, lúc ở trên giường! Người đàn bà “tẻ nhạt” của chồng mình bỗng trở nên nóng bỏng và cuồng nhiệt trong vòng tay kẻ khác.
Trong một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, có ông chồng bị vợ lạnh nhạt chăn gối nhiều năm đã trở nên bất lực, bỗng một ngày kia phải chứng kiến cảnh vợ vụng trộm với một người đàn ông khác, và anh chồng kinh ngạc khi thấy vợ mình không giống như một khúc gỗ khi nằm với mình, mà đích thực nàng giống như một con hổ đói. Và sau khi xem những “cảnh nóng” của vợ mình với bồ, anh chồng bỗng khỏi bệnh bất lực!
Cũng có những người đàn ông làm “chuyện ấy” với vợ như là người cắn răng đi nộp thuế, cứ gian dối được lần nào thì mừng lần ấy, rồi viện đủ lý do, đau ốm, căng thẳng làm ăn, “anh dạo này chịu thua em rồi…”, nhưng khi gặp người đàn bà hợp về “chuyện ấy”, thì có vẻ như chẳng có đau ốm, yếu đuối hay ít thời gian hay căng thẳng. Anh ta lại quay trở về với người đàn ông đúng nghĩa đàn ông – có nghĩa là cứ 7 giây lại nghĩ về sex 1 lần! Nói như vậy, để thấy rằng, sex quan trọng như thế nào trong việc gắn kết hai con người. Và không phải dễ để luôn luôn hai con người yêu nhau, rồi lấy nhau lại gắn bó được lâu, bởi yếu tố “nhàm chán” luôn là kẻ ngáng đường đáng ghét, mà kẻ ấy lại nằm chềnh ềnh trên giường ngủ, chốn thiên đường của những kẻ yêu nhau.
Để có được sự hòa hợp về sex, điều không thể thiếu, là sự si mê nhau ngay từ khi gặp mặt, thậm chí có thể lao vào nhau trước khi những lời thiêng liêng “anh yêu em” được thốt ra (Và những kẻ si mê nhau kiểu ấy thường gắn bó với nhau lâu dài hơn những cặp đôi yêu nhau rồi cưới nhau theo đúng trình tự quy củ, nghĩa là gặp, lâu lắm mới dám cầm tay, rồi hôn, rồi làm “chuyện ấy” chỉ sau khi đám cưới, thế mới lạ!)
Và quan trọng hơn, là khi sống với nhau rồi, thì phải nỗ lực rất nhiều với những “bài học” về sex, để làm cho nhau thăng hoa, luôn mới lạ, luôn hấp dẫn. Những bài học ấy tỉ mỉ, cụ thể lắm, học cả đời chưa hết. Đơn giản nhất, là chọn mùi hương nào để anh ấy dù có đi đâu, vẫn không thể quên quay về, vì… mùi của em như là thỏi nam châm hút anh về ấy!
Tôi không bênh vực những kẻ ngoại tình, những kẻ luôn mồm bai bải nói yêu vợ, yêu chồng, nhưng không thể rời bồ một ngày nào. Nhưng nếu như vợ hoặc chồng hiểu rằng, sex quan trọng như thế nào trong việc gắn kết hai người, và tất cả các ngả đường đến sex đều bị chặn, nếu như hai người không thể chuyện trò, tâm sự, không còn muốn dành cho nhau sự quan tâm, những vuốt ve trìu mến hay nhớ nhung nhau suốt cả ngày.
Video đang HOT
Trong một cuộc khảo sát dành cho đàn ông, lý do ngoại tình vì sex cũng đựơc đàn ông thừa nhận, nhưng số % không lớn. Và thật bất ngờ, số % lớn nhất dành cho câu trả lời: Vì sao bạn ngoại tình? Lại là lý do: Không thể tâm sự, không thể chuyện trò, không thấy nhớ nhau, ngồi với nhau là cãi cọ về cơm áo, gạo tiền hay con hư, con dốt… thì làm sao có thể sex?
Tôi muốn sex với cô ấy (không phải vợ) vì cô ấy tôn trọng tôi, cô ấy hài hước, nhẹ nhàng, chia sẻ, tôi có thể ngồi với cô ấy cả ngày không chán, và tôi luôn dành dụm thời gian để bản thân có được những giây phút bên cô ấy. Đấy, đàn ông nói như vậy đấy. Còn đàn bà? Luôn luôn là câu trả lời, sex không phải là lý do đầu tiên và quyết định khi tôi quan hệ với anh ấy. So với chồng tôi, anh ấy là một chân trời mới, anh ấy mới nhẹ nhàng, tế nhị làm sao, nâng niu tôi chứ chẳng như… (nói xấu chồng).
Như vậy, không thể nói mọi cuộc ngoại tình chỉ vì sex, mặc dù, ngoại tình chính xác không phải là chỉ chuyện trò, tâm sự hay chia sẻ ở quán cà phê, mà đã ngoại tình, nhất định phải đi vào nhà nghỉ. Và những kẻ khôn ngoan trong hôn nhân sẽ tìm mọi cách “ngoại tình” với chính chồng hoặc vợ mình, bằng những bài học dạy nuôi dưỡng tình yêu, đam mê và rất nhiều những bài học hay về sex, mà chúng ta thường bỏ qua, hoặc không nghĩ chúng quan trọng trong cuộc sống của chúng ta bằng việc kiếm tiền hay thăng quan tiến chức hoặc tranh luận nảy lửa với chồng, với vợ nhằm nhất định phải giành phần thắng về mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có phải anh không?
Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh...
Sinh viên nữ năm nhất của trường đại học thấy Nguyễn Hoài Vũ là xôn xao. Người ta bàn tán anh ta là sinh viên tài năng, tuyệt vời nhất. Vũ - cái tên đó làm tôi bỗng nhớ một cái gì đó, hơi vu vơ bâng khuâng... Ngoại trừ một việc rắc rối xảy ra với cuốn sách trên tay anh ta thì Nguyễn Hoài Vũ là người tôi sẽ chẳng bao giờ để ý đến.
- Nguyên Chi, bài tập triết học của em làm rất tốt! - Tôi chăm chú nhìn cô giáo môn triết xinh xắn có đôi mắt nhung huyền. Đuôi tóc màu hung đỏ của cô thật ấn tượng.
- Cách triển khai vấn đề rất có ý tưởng, lập luận logic!
"Thế giới của Sophie" - một tiểu thuyết về lịch sử triết học đã giúp tôi. Tôi bị bắt mắt ngay từ lúc thấy nó được dựng trang trọng trong thư viện. Bìa sách màu đỏ thẫm, in hình những làn khói hồng tan loãng trong không khí, con thỏ nhàn nhạt vụt ra từ chiếc mũ ảo thuật hiện lên mông lung trước mắt tôi. Đúng lúc ấy thì Nguyễn Hoài Vũ đi qua, không thể tin được là anh ta cũng có cuốn sách ấy. Tôi đoái mắt nhìn theo, vừa ngạc nhiên, vừa thầm thán phục. Miếng kẹp sách đang nằm ở hơn nửa cuốn sách, hẳn anh ta đọc gần xong rồi. Biết tìm đọc "Thế giới của Sophie", xem ra gout đọc sách cũng không tồi.
- Nhưng cô sinh viên năm nhất, em không được dùng màu mực đỏ thẫm để làm bài, tôi đã dễ tính đấy nhé! - Lúc này Nguyễn Hoài Vũ đã đi qua cửa lớp tôi, miệng huýt sáo và tay đặt cuốn sách lên trước mặt, nhíu mắt lại che nắng. Tôi có nghe thoáng qua lời nói của cô giáo nhưng lại mải để tâm suy nghĩ về điều khác. Chỉ cần đảm bảo dùng một màu mực, tôi nghĩ, vả lại, đó cũng là màu sắc kích thích tốt trí óc.
- Em không trả lời tôi sao? - Cô giáo gõ mạnh tay xuống bàn, tôi giật mình, lúng túng. Mấy người ngồi phía sau bĩu môi, đắc ý: "Chúa lơ đãng!". Tôi nhìn theo cô giáo đang bực mình tiến lên phía bục giảng, mà không biết phải nói gì.
Bước dọc theo hành lang nơi Nguyễn Hoài Vũ đi qua lúc nãy, tôi ngồi lại ở một cái hồ bé. Trời mùa đông, sương trắng giăng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Chút sắc vàng của những chiếc lá úa cuối cùng đang nối nhau thả mình xuống dòng sông thật yếu ớt. Nước dềnh lên, dập xuống, nhấn chìm những cây con mảnh dẻ, bé bỏng bên hồ, còn mặt hồ vẫn lạnh lùng phẳng lặng. Lòng tôi hướng về ngày xưa, chút kỉ niệm tuổi thơ mong manh hiện về như gợn sóng nhỏ. Quá khứ năm tám tuổi của tôi tràn ngập hình ảnh của Vũ. Anh không phải là người ở đây. Mẹ tôi bảo bác Tâm ở ngoài Bắc làm ăn thua lỗ nên đưa anh về đây sống.
Bác Tâm là một người tử tế và hiền hậu, ở trọ sát vách với nhà tôi. Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp Vũ, anh trắng trẻo, sáng sủa, và cao hơn hơn tôi một cái đầu. Hiếm có đứa trẻ vùng quê nào được như anh, Vũ nổi bật giữa bầy trẻ con đen nhẻm. Mẹ tôi thường hay mang quà bánh sang cho anh. Mùa hoa cải nở vàng, tôi chạy ngang qua khu vườn mà gọi Vũ. Căn nhà của anh có những mái ngói già nua, Vũ hay ngồi bên cửa sổ mỗi lúc cơn gió đi qua làm phiến cửa gỗ kêu cót két. Bức tường đá qua nhà anh có những hốc nhỏ, tôi kiễng chân leo lên và Vũ vịn tay cho tôi qua. Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện nàng công chúa và chàng hoàng tử mà anh đã kể, cảnh tượng của chúng tôi lúc này như đang cùng nhau chạy trốn khỏi vua cha. Tôi nhìn Vũ và mỉm cười. Băng qua vườn hoa cải, váy tôi có dính một ít đất, anh nắm lấy tay tôi. Tôi biết, Vũ cũng muốn trở thành hoàng tử.
Những buổi chiều tàn qua đi nhanh chóng đánh dấu một ngày làm việc mệt nhọc. Tôi bước nhanh chân trên những con ngõ chưa kịp tỏ ánh đèn, nơi ấy những cành hoa yếu ớt đang cố vươn ra những khung cửa để ngỏ. Không có gì rực sáng hơn ánh đèn đầu tiên trong căn phòng mình sau hơn nửa tiếng đồng hồ len qua những con ngõ tối. Tôi thở nhẹ, bật đèn và buông lỏng mình. Cảnh bố tôi đang ngồi tựa trên tràng kỷ làm tim tôi đánh thót.
- Bố đang uống rượu đấy ạ, cho con uống cùng.
- Cái này của tao không dùng cho đàn bà - Bố hất hàm, không thèm nhìn tôi.
- Bố vẫn ôm eo các cô, mơn trớn họ, cùng họ uống đấy thôi. Nhìn bố đê mê, chắc là rượu ngon lắm! - Tôi không nhớ là cách đây bao lâu nữa, mình dùng cách ăn nói xấc xược này để nói chuyện với bố. Ngoài những điều mà tôi cực ghét và căm thù ở ông, tôi vẫn thích cách bố uống rượu, nhất là chọn ly. Ly thủy tinh màu bạc như đang tan ra, màu nước sóng sánh, in những hoa văn trên bề mặt rượu.
- Con ranh! Câm mồm và cút vào phòng mày đi.
Bố hất rượu vào người tôi. Tôi thấy những giọt rượu bé nhỏ li ti len qua từng lớp váy chảy xuống tê rân rân và dừng lại ở vết sẹo đầu gối phải. Vào mùa này, vết sẹo đó hay bị sưng tấy lên. Tôi thả mình xuống giường, trần nhà trắng toát và quá ư sạch sẽ làm cho trí nghĩ tôi mệt mỏi. Một giấc ngủ ngắn đến với tôi, mang theo những mơ mị chập chờn, Vũ đang ngồi bên cửa sổ và bị gió thổi đi. Anh cứ bay như thế, tôi gọi mãi mà anh không trả lời. Tôi nhìn chăm chăm vào anh. Hình như chiều hôm ấy có một cánh diều nhỏ mang tên Vũ bị thả trôi giữa trời... Giấc mơ này đến với tôi không phải lần đầu, nó cứ lặp đi lặp lại, nhức nhối trong lòng như có kim châm phải.
Ngày trước, quá lo sợ trước giấc mơ đó, tôi chạy vội đến kể cho Vũ. Hôm đấy cửa sổ nhà anh bị đóng kín. Tôi tự nhủ có lẽ Vũ bị gió cuốn đi thật rồi. Bác Tâm khăn gói đi xa mấy ngày và mang về khuôn mặt anh Vũ trắng xanh. Mắt đăm đăm nhìn anh, lòng tôi đầy thắc mắc. Vũ nhìn tôi, anh không đưa tôi qua bức tường nữa, anh chỉ ngồi thế thôi. Hoa cải đã hết mùa, vàng héo và rụng rơi. Những cánh hoa xám đã muốn ẩn mình trong đất. Anh Vũ xanh và mệt mỏi. Vũ không còn đủ sức vẽ tranh và kể chuyện cho tôi nữa. Một hôm, anh bảo muốn đi chơi. Lúc đó đã là mùa xuân, anh cho tôi nhiều bức vẽ có hình quả táo đỏ. Vũ kể anh đã thấy những quả táo bóng láng này bày trong tủ kính long lanh trông rất đẹp, quả táo nhòe đi khi phiến băng tan ra. Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh.
Cuối xuân hoa đào nở rộ. Những khu vườn cuối thôn sáng hồng lả tả những cánh đào. Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, Vũ kéo tôi chạy, tôi mơ hồ thấy những đường gân xanh xao. Lần đầu tiên anh chạy ngược với gió mà không bị trôi đi. Vũ kéo tôi chạy nhanh, tôi vừa chạy vừa ngã, đầu gối phải bị xây xước nhiều. Hoa đào xoay tròn trên đầu chúng tôi, cánh hoa xinh xắn, sương lưng lưng dường như cố muốn giữ cánh hoa trên bầu trời xoay mãi. Vũ thở dốc và ho hồng hộc, anh ôm lấy cổ và bầu ngực. Những dòng máu đỏ đang chảy, như thể anh đang khóc bằng mũi. Đầu gối phải của tôi cũng đang chảy máu, nhuộm lên những cánh hoa đỏ thẫm. Ký ức ngày đó sống lại trong tôi hiển hiện, như mới ngay hôm qua, như anh Vũ ở ngay cạnh tôi đây, chưa bao giờ xa cả. Tôi xoa đầu gối mình, hôn lên chiếc sẹo nhỏ.
Buổi sáng uể oải ở trường của tôi được đánh thức bởi giọng nói trẻ con nhí nhảnh của Uyên.
- Đi xem bóng rổ đi, chiều nay có Nguyễn Hoài Vũ, nhé!
- Ừ. Tôi trả lời bâng quơ.
- Chưa có ai làm tớ không thể rời mắt như anh ấy! Cái đầu Uyên lúc lắc, lần nào nhắc đến anh ta, trông cậu ấy cũng rất hào hứng.
Nguyễn Hoài Vũ chơi bóng không thật điêu luyện, anh ta có lẽ hợp với bàn vẽ hơn, việc đưa ra sân bóng chỉ là một chiêu thức câu khán giả, vừa nghĩ tôi vừa cười thầm. Sân trường sôi động như trường học âm nhạc. Nguyễn Hoài Vũ chơi được nửa trận thì rút vào vì chảy máu cam. Anh ta đi qua bệ khán giả, gần kế chỗ tôi đứng. Tôi vô tình được chứng kiến rõ ràng từng nét mặt của Nguyễn Hoài Vũ. Đôi mắt ướt đó rất ít chàng trai sở hữu. Ngực tôi đập thình thịch. Anh ta ngước nhìn tôi, Ngày xưa, Vũ cũng từng có đôi mắt đọng nước như thế. Ánh nhìn của anh ta như kéo tôi đi. Khi Nguyễn Hoài Vũ bước vào phòng y tế, tôi đã đến chặn trước, nhìn chăm chăm vào mắt anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn vào mắt tôi. Cái cách mà anh ta dùng ngón tay lau máu cam cũng giống như...
Những ngày gió to, tôi có thói quen đứng trên tầng cao nhất của trường học, và bám chặt vào ban công, như thể sợ gió thổi mình bay mất. Hôm nay tôi thấy rất nhiều chuồn chuồn. Chẳng có ai tôi nghiệp như chúng, muốn khóc mà không khóc được, chỉ biết giữ nước mắt. Đôi mắt chuồn chuồn như hai viên ngọc màu lam, trong veo như những giọt nước ngày xưa tôi cùng mẹ tưới cho vườn hoa cải vậy. Tôi bỗng nhớ mẹ hơn bao giờ hết, nhớ cả vườn cải cuối mùa, bông hoa cải lụi tàn bầm dập trên đất, nơi bức tường có những mái ngói già nua. Nguyễn Hoài Vũ có đôi mắt rất giống anh Vũ. Đứng ở trên này tôi đang thấy anh ta, đôi mắt đó như muốn kéo tôi đi.
Rõ ràng, những ngày này trôi qua thật không bình thường. Hôm nào đó trong mơ tôi thấy Hoài Vũ. Anh ta đứng cùng tôi và bị gió cuốn trôi đi khi trời mây trong nhẹ. Tôi gọi với theo. Vẫn ánh mắt ấy, đôi mắt to ướt, rỏ từng giọt nước mắt kéo tôi đi. Hình như chiều hôm ấy, có người đã nhặt được cánh diều mang tên anh Vũ.
Ngày đầy gió sương ở ga tàu...
Từ nay muốn đi về thôn phải đi qua đường lớn. Căn nhà cũ của tôi chắc đã cũ kĩ lắm rồi. Đang tiết trời mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ. Mặt trời mệt mỏi, xe cộ nườm nượp, tôi đứng tần ngần...
Nguyễn Hoài Vũ đứng ở phía sau nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi băng qua đường. "Anh Vũ, anh Vũ, từ từ đã, anh đến từ bao giờ, anh đưa em đi đâu". Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, tôi mơ hồ thấy những đường gân xanh xao. Tháo giày cao gót, tôi chạy theo Vũ, gió thổi làm chiếc váy nhiều tầng của tôi bay lướt thướt. Chúng tôi chạy ngược gió, đã thấy sương lưng lưng, lả tả hoa đào xoay tròn đỏ thắm. Máu chảy xuống chân không đủ nhanh, nghẽn lại ở đầu gối phải. Tôi cúi người đưa tay xoay lấy nó, vết sẹo nóng đỏ và hiện dần thành hình trái tim...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi nhớ không thành lời Thật buồn và trống trải biết chừng nào khi chưa một lần em nghĩ về anh. Mỗi ngày trôi qua, mỗi sáng thức dậy và trong những giấc mơ... anh tưởng tượng ra một không gian trước mặt, để nhìn và hình dung em đang đứng đó. Thật buồn và trống trải biết chừng nào khi chưa một lần em nghĩ về anh,...