Có phải em sợ yêu?
Hỡi anh – người tình cũ? Sao em không dám đặt yêu thương vào trái tim ai đó nữa,kể từ ngày ta xa nhau…
Anh – người đầu tiên em trao trọn niềm tin và bao yêu thương không toan tính. Ngày ta bên nhau em đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Và cũng chính ngày em phát hiện ra anh hoàn toàn lừa dối, mọi thứ trong em dường như tan vỡ,sụp đổ.
Anh có yêu em không như anh đã từng nói? Khoảng thời gian ta bên nhau sao quá đỗi ngọt ngào. Em không tin vào chính mắt mình khi đọc những dòng tin nhắn của anh cho mối tình cũ ấy. Em là gì trong lòng anh thế? Là cơn mưa bất chợt đỗ xuống đời anh sao? Vui thì anh hứng anh giữ… cuộc vui tàn anh mang tất thẩy đổ đi… Có phải như thế không hỡi anh?
Thế nhưng sao lòng em vẫn tin anh như chưa có chuyện gì xảy ra, lòng đau thắt nhưng vẫn cố nghĩ, anh yêu em mà, anh thương em mà, anh không thể coi em là vật thay thế… Càng nghĩ em càng đau-thắt-quặn-nhói trái tim này, anh có biết không?
Thời gian qua đi,1 tháng, 2 tháng, 6 tháng,1 năm….bao tàn dư cuộc tình đầu nay cũng nguội lạnh.Tưởng chừng cuộc sống bình yên đã trở về. Ai ngờ đâu? Khi những người yên thích em lần lượt xuất hiện,tưởng chừng em sẽ vui mừng đón nhận những hạnh phúc mới mỉm cười đến với mình. Thế nhưng không! Em đã lầm tưởng vết thương kia đã hàng da gắn thịt. Sự thật thì… vết thương ấy đã hằn in vết sẹo quá đỗi từ bao giờ… Qúa đỗi đến nỗi em không thể tự tin vào bản thân mình, cũng không thể trao yêu thương cho bất kì ai được nữa. Vì sao thế anh?
Bao cô đơn đang vây lấy tâm hồn cô gái bé nhỏ,bao nỗi niềm cũng cần một người yêu thương chia sẻ.Vậy mà tại sao em không thể? Không thể xát lại gần ai đó,không thể đưa đôi tay nhỏ bé cho ai đó nắm lấy,không thể ôm ai đó cho hết buốt giá giữa những ngày đông.Càng không thể không nghĩ tới anh,người làm em “sợ yêu”.
Có phải em sợ yêu? Chỉ là yêu thôi mà. Đôi lúc em tự nhủ với bản thân như thế. Yêu thôi, cứ yêu thôi… Mà sao bao cố gắng của những người đến sau anh,em lại mang ra đổ sông đổ biển. Chạnh lòng, em biết họ sẽ buồn, sẽ đau khổ như em, nhưng lòng vẫn không thể tiếp nhận, trái tim này đã đóng băng, vờ bao quan tâm, vờ bao yêu thương,vờ cả chính mình.
Ừ, em ngốc! Nhiều người bảo em ngốc. Chẳng ai cấm em được người khác yêu thương, chăm sóc, thế sao em lại tự cấm em vậy?
Hay có lẽ em đang đợi chờ một ngày anh quay lại? Cũng không phải, vết sẹo kia sao dễ xóa mờ, yêu thương tan vỡ, niềm tin đánh mất, rất khó để nói “Em yêu Anh” với một ai nữa…
Có phải em đang sợ yêu?
Hỡi anh – người tình cũ – anh bảo em phải làm sao?
Theo Guu