Có phải em đang ngộ nhận?
Em đang tìm kiếm một thứ gì đó quá chắc chắn và quá xa vời chăng?
Anh à, em không hiểu được chính mình nữa. Em đã để anh phải chờ đợi bao lâu rồi và không biết còn chờ đợi bao nhiêu lâu nữa đây?
Tại sao em không giống mọi người, nói yêu là yêu thôi, đơn giản thế mà sao đối với em lại khó khăn quá vậy? Em đang tìm kiếm một thứ gì đó quá chắc chắn và quá xa vời chăng?
Ngày gặp anh, tiếp xúc với anh em đã mến anh, nói chuyện với anh rất vui và còn thấy hợp nữa. Chuyện cứ bình thường như thế cho đến một ngày anh đi HN công tác 5 tháng, anh đã ngỏ lời với em. Thực sự em khá bất ngờ, bởi vì bình thường anh không dám nói ra những lời đó, vì tính anh hơi nhát (và em cũng biết, hôm đó nhờ một chút men nên anh mới dám thổ lộ tình cảm của mình), lúc đó em cũng vui mà cũng vừa rối nữa, chẳng biết phải trả lời ra sao, ngố thật đấy, hơn 20 tuổi đầu rồi mà chưa yêu ai bao giờ cả, chỉ biết cách từ chối tình cảm của người ta là nhanh thôi. Nhưng đối với anh thì khác, em đã không từ chối và cũng không thể nhận lời ngay, em bảo anh chờ đến lúc anh vào em sẽ trả lời.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc mà 5 tháng anh đi công tác cũng hết, gặp lại anh, nhưng em vẫn chưa thể có câu trả lời, em vẫn cố kéo dài thêm thời gian, cho anh hiểu em và em hiểu anh hơn. Lúc đầu em cứ nghỉ đơn giản là nếu người ta thực sự thích mình thì chờ đợi mấy tháng có đáng là bao và sợ rằng anh không hiểu em, nên nói thích em thế thôi, chứ biết rõ về em rồi thì sẽ không yêu em đâu. Bởi vì em không xinh đẹp, cũng chẳng giỏi giang như bao người khác, em chỉ là em mà thôi. Nhưng không phải vậy, anh hiểu em rồi, anh vẫn thế thôi, chẳng thay đổi, vẫn chờ đợi từ em câu trả lời. Nhiều lúc biết anh buồn, anh muốn hỏi nhưng em lại cố tránh và ép anh không được nói ra, nhiều lúc em thấy mình quá đáng lắm, chỉ biết bắt nạt anh là giỏi thôi, nhưng anh vẫn thế, anh không hề giận em, anh bảo muốn giận em lắm nhưng anh lại không làm được, những lúc đó em rất vui.
Video đang HOT
Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của mình không? (Ảnh minh họa)
Rồi anh bảo anh rất ghét em, ghét nhiều lắm, sẽ cố gắng ghét em nhiều hơn nữa vì ông trời có câu: ghét của nào trời trao của đó, những lúc như thế em chỉ cười thôi. Thế mà em vẫn thường xuyên chọc giận anh, mà anh cũng có vừa đâu cũng chọc tức em hoài mà, nhiều lúc muốn giận nhưng em lại thôi, chẳng có lí do gì phải giận cả, vì anh chưa là gì của em thì tại sao lại giận anh, trách anh được chứ, em đã nghĩ vậy đấy.
Anh thường hay hỏi em nhưng em luôn trả lời ngược lại với những gì mình suy nghĩ, cũng chẳng hiểu em nữa. Thấy nhớ anh, muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại không thể send đi, em không thể thoải mái biểu hiện tình cảm của mình cho anh biết, và đã giấu đi cảm xúc của mình. Cứ như thế cho đến bây giờ, em cũng đang rất rối, em không hiểu được tình cảm của mình là như thế nào cả. Có những lúc em chỉ xem anh như người bạn của mình, nhiều lúc thì không thế, em thường hay nghĩ về anh, lúc đi trên đường hay đôi lúc cả trong giấc mơ.
Em cứ ngỡ mình đã thích anh rồi, nhưng lại cảm nhận hay đó chỉ là em ngộ nhận tình cảm của mình. Em thấy mình quá đáng và ích kỷ lắm lắm. Tại sao không thể dứt khoát cho anh một câu trả lời mà lại để kéo dài thế này, càng lâu thấy càng thấy khó nói hơn. Em biết phải làm gì đây? Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của mình không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bạn trai đổi thay và chỉ nghĩ đến tiền
Mỗi lần nghĩ tới anh như vậy nước mắt tôi cứ chảy ra lúc nào không hay. Tôi phải làm sao đây, tiền với anh nó quan trong vậy sao?
Tình yêu là cái gì mà khiến cho người ta phải đau khổ. Chúng tôi lại cãi nhau, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu mỗi lần xa nhau không thấy nhau là y rằng sẽ cãi nhau nhưng khi ở bên thì lại không có gì.
Tôi được nhận xét là 1 người rất kĩ tính, cầu toàn nhưng thật thà. Tôi quen anh rất tình cờ, ban đầu anh yêu tôi nhiều, dẫn tôi về nhà ra mắt và luôn chăm sóc tôi tận tình. Nhưng tại sao bây giờ tôi không còn cái cảm nhận được tình cảm của anh nữa.
Lúc trước thì đi ăn uống tôi cũng biết ý nên anh trả tiền ăn thì tôi trả tiền nước hoặc ngược lại, tôi không muốn người khác nói tôi lợi dụng người khác nên những món quà vật chất tôi đều không nhận. Nhưng bây giờ anh và tôi đều học xa nhà, từ chỗ anh qua chỗ tôi 30 phút, tôi biết hơi xa nên cũng không yêu cầu anh qua thăm tôi nhiều.
Nhưng dạo này anh khác quá. Chiếc điện thoại mẹ anh mua anh đem nó đi cầm tới hạn không có tiền chuộc tôi phải lấy số tiền mình dành dụm để đưa anh. Anh nói cầm điện thoại cho bạn mượn tiền nên tôi cũng không nói gì. Từ đó đến nay anh cầm điện thoại 3 lần và những lần anh về anh mượn tôi 2-3 trăm.
Tuy nhà tôi không phải là giàu có gì nhưng chẳng lẽ bạn trai mình không có tiền về mà tôi có tôi lại không đưa làm như thế coi sao được. Trước Tết chúng tôi cãi nhau, anh nói sẽ nghỉ học để năm sau thi lại. Tôi hơn anh 1 tuổi do anh học trễ 1 năm nên thua tôi 2 lớp. Tôi cũng đã khuyên anh học tiếp đi không đi đường thẳng thì đi đường vòng nhưng anh không nghe, tôi cũng không biết làm sao bây giờ.
Lại 1 lần nữa tôi bị sốc khi nghe anh nói anh mang xe đi cầm. Tôi hỏi thì anh nói không muốn phụ thuộc gia đình nên mang tiền đi làm nhưng bị người ta gạt 4 triệu. Anh hỏi tôi có tiền không cho anh mượn, tim tôi cứ thắt lại. Không phải vì cái số tiền đó mà là tại sao anh lại trở thành con người như thế.
Trong người tôi chỉ còn 3 trăm nhưng mà do tôi phải về nhà ăn Tết phải mua quà cho em nên tôi nói không có. Anh đi mượn khắp nơi, cuối cùng cũng lấy được xe. Khi mọi người được nghỉ về quê ăn Tết thì anh đi làm kiếm tiền trả nợ. Tôi rất muốn giúp nhưng tôi chỉ là sinh viên nên cũng không có tiền dành dụm.
Mỗi lần nghĩ tới anh như vậy nước mắt tôi cứ chảy ra lúc nào không hay. Tôi phải làm sao đây, tiền với anh nó quan trong vậy sao? Hôm nay chúng tôi lại cãi nhau vì vấn đề tương tự. Tại sao anh lại thay đổi nhiều đến như thế. Thà rằng anh yêu người ta thì tôi không có để nói còn đằng này tại sao anh cứ phải đi hủy hoại tương lai của chính mình. Chẳng lẽ anh không muốn tôi và anh có tương lai tốt đẹp sao?
Tôi cũng không biết mình nên níu kéo hay buông tay nữa. Mong mọi người giúp tôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Valentine, niềm tin đã mất... Nhưng hôm nay đây, khi nhìn thấy anh chu toàn như thế, bao nhiêu hận thù trong tôi tan biến, tôi bỗng thấy thương anh vô cùng. Dường như định mệnh đã xui khiến tôi đi theo anh, người chồng mà bao nhiêu năm nay tôi tin yêu, không một chút nghi ngờ. Tôi cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình...