Có ôtô nhưng trời mưa anh sẽ đi bộ để giữ xe
Ôtô của anh bóng loáng, không tì vết vì nếu xước là anh đi sơn sửa ngay, bỏ tiền cho xe cộ, nhà cửa anh không thấy tiếc.
ảnh minh họa
Tôi quan niệm đàn ông hay đàn bà đều nên sòng phẳng chuyện tiền bạc. Chúng tôi quen nhau một năm rồi cưới, đã chung sống được 7 năm và có 2 bé 6 tuổi và 3 tuổi. Thời gian khi quen nhau, tôi bỏ ra nhiều tiền chi phí cho hai đứa đi ăn, đi chơi hơn anh, tôi nghĩ nếu không đến được với nhau sẽ chẳng có gì phải áy náy. Anh hiền lành chăm chỉ, không thuốc lá, không rượu chè và hình như không cả bạn bè. Yêu cầu của tôi khi cưới chỉ là được ở riêng, thật may mắn đó cũng là điều mẹ anh muốn. Gia đình tôi bình thường, còn nhà anh khá giả và bố mẹ đã ly hôn, nghe đâu vì chuyện tiền nong.
Sau khi kết hôn, tiền chúng tôi mang đi gửi tiết kiệm, vàng để ở nhà. Ra ngân hàng tôi đưa anh chứng minh thư, anh hỏi: “Đưa chứng minh thư ra làm cái gì”, tôi có hơi chạnh lòng nhưng rồi cũng qua (không có tiền đứng tên tôi). Thời gian đầu chưa có con anh cứ đưa tôi 100 nghìn, bảo hết lại đưa và mỗi tháng tôi lại ngửa tay ra như xin tiền vài lần như thế. Quá bức xúc, tôi nói thì anh tăng lên 200 nghìn/tuần và tất nhiên hết tuần tôi phải thông báo anh mới đóng.
Khi sinh cháu đầu anh chặn mọi khoản tiền của tôi, lương bảo hiểm xã hội của tôi anh ra cơ quan lĩnh với lý do “Ở nhà cần gì tiêu đến tiền”, mọi người đến thăm đẻ được đồng nào là tịch thu sạch sẽ (họ hàng nhà anh mừng khoảng 40 triệu, nhà tôi được khoảng 20 triệu). Tôi có mỗi 300 nghìn trước khi đi đẻ để trong ngăn kéo mà cũng không biết anh lấy đi của tôi từ lúc nào. Con tôi sinh vào dịp gần Tết, người ta mừng tuổi con mà tôi không có đồng nào mừng lại con người ta khi anh không ở nhà.
Sau thời gian có con, tôi đấu tranh thì anh bắt đầu tăng tiền cho tôi, mỗi lần đưa tôi một triệu, mỗi tháng khoảng 2 lần. Thời gian đó tôi thật sự căng thẳng vì nuôi con nhỏ rồi bị mẹ chồng suốt ngày mắng nhiếc, lại chuyện tiền nong, mỗi lần bị mẹ chồng bảo là đồ kiệt sỉ tôi điên lắm nhưng vẫn nhịn được. Mẹ chồng thi thoảng lắm lên thăm đưa tôi một triệu, bảo tôi bồi dưỡng thai nhi rồi con nhỏ. Tôi không nhận nhưng bà cứ ép, bà về là tôi trả con trai bà hết. Những lần sau chỉ cần nói mẹ cho tiền là anh tự mở ví tôi lấy đủ số tiền bà cho, vậy mà bà đi kể với mọi người là cho tôi tiền (sau này tôi không nhịn nữa tôi đã gọi nói với bà là tôi chưa bao giờ nhận tiền của bà). Tôi không tâm sự với mẹ đẻ bao giờ, mẹ đề nghị mỗi tháng cho tôi 500 nghìn nhưng tôi không lấy, mẹ lại đưa cho chồng tôi, anh cũng cầm luôn.
Đỉnh điểm khi chuẩn bị sinh con thứ 2, trước đó tôi không biết anh bán số vàng cưới từ lúc nào để lấy tiền đi gửi tiết kiệm, chỉ biết anh kể mẹ vay vàng và sau đó trả bằng tiền, mẹ con anh không có một chút tôn trọng tôi. Tôi bực lắm nhưng cũng không làm gì, chỉ giữ khoảng một cây vàng trang sức bố mẹ cho làm kỷ niệm. Tôi đã bảo với anh ngay từ đầu là số vàng này không được bán. Thời điểm tôi sắp sinh bé thứ 2, anh vẫn đang học ở xa, tôi lúc đó bầu 4 tháng và chăm con nhỏ, anh không yên tâm nên kiếm người giúp việc. Bà giúp việc là do tôi kiếm, bà cũng già rồi, tôi bảo bà hàng ngày qua dọn nhà cửa giúp xong cứ về đi vì tôi vẫn tự làm được mọi việc.
Rồi tôi phát hiện ra vàng của mình bị mất, anh bảo không biết ở đâu. Tôi không bao giờ nghi ngờ bà giúp việc dù khi đó bà mới giúp nhà tôi chưa được một tháng. Với một cây vàng bị mất, anh là người xót hơn tôi mới phải nhưng anh lại tỉnh bơ, tôi hỏi đủ kiểu anh vẫn bảo không lấy. Tôi đành thử đổ tội cho bà giúp việc xem anh có áy náy không nhưng không, anh vì tiền có thể không cần lương tâm. Tôi bảo sẽ báo công an để làm rõ, một cây với tôi là số tiền lớn, lúc này anh phân tích: “Tìm mãi mới được người giúp việc, bây giờ báo công an thì tìm đâu ra được người phù hợp”. Anh vẫn chưa nhận tội, tiếp tục bảo quên không bảo tôi, hôm nọ mẹ anh vay nhưng không nhớ. Nghe câu này thì hẳn con nít cũng thấy vô lý, tôi không giải thích nữa. Tôi tát anh, tại sao lại có thể đổ tội cho một bà già nghèo về tội ăn cắp được. Sau đó tôi đã lấy lại số tiền của mình.
Lương của anh hiện nay là khoảng 25 triệu/tháng, lương tôi chỉ 4 triệu. Bố tôi mổ tim cấp cứu ở dưới Hà Nội, mẹ phải mượn họ hàng để mang đi ngay, mẹ bảo tôi sang nhà cất hộ mẹ 70 triệu để khi về sẽ trả mọi người, tôi đưa anh cất vào két. Khi mẹ về phải đòi đến một tuần sau anh mới trả mẹ 70 triệu. Anh còn liên tục lục ví ăn cắp tiền của tôi, ít thì vài nghìn, nhiều thì vài trăm. Tôi không biết thì coi như không có số tiền đó, biết thì lại bảo mua cái này cái nọ quên không đem tiền. Tôi đòi anh mới trả, không đòi coi như cho anh.
Ôtô của anh bóng loáng, không tì vết vì nếu xước là anh đi sơn sửa ngay, bỏ tiền cho xe cộ, nhà cửa anh không thấy tiếc, con cái anh để mặc tôi trông nom, ở nhà anh dọn dẹp mà đồ chơi của con anh cũng vứt đi hết sạch. Cuối tuần anh yêu cầu tôi dọn nhà, còn kệ con chơi điện thoại hay ti vi. Tôi cho con làm cùng tất nhiên bọn nó phá nhiều hơn là làm, nhưng còn hơn xem mấy thứ đó, thế nhưng anh không đồng ý. Tôi mang tiếng có nhà lầu xe hơi nhưng không biết lái và cũng không có ý định học lái vì còn lâu mới động được vào xe của anh, cần đi đâu làm gì anh sẵn sàng đưa đi. Trời mưa anh đi bộ đi làm, tôi mặc áo mưa đưa 2 đứa đi học, nhìn lại cái xe của anh trắng tinh sáng loáng, tôi tự hỏi có xe để mình hầu nó hay nó hầu mình đây?
Cách đây 2 tuần tôi thông báo đang phải tiêu âm 3 triệu rồi, chán chẳng buồn yêu cầu anh đưa tiền nữa, xem anh có tự giác không nhưng hôm qua tôi bắt đầu tỏ thái độ thì anh để 2 triệu trên bàn bảo: “tiền ăn tháng này”, tôi lao sang như muốn vứt số tiền đó vào mặt anh. Tôi không thèm cầm tiền của anh nữa, 2 triệu của anh có đủ bù số tiền âm không, còn chưa kể 2 tuần sau khi tôi bảo thì số tiền lại âm thêm rồi. Sáng nay tôi thấy 4 triệu anh để trên bàn, 4 triệu đó có bù vào số tiền tiêu âm của tôi được không mà anh yêu cầu tôi nấu cơm cho anh? Kể từ hôm nay tôi quyết định không nấu cơm nữa, không thu tiền của anh. Còn rất nhiều việc nữa nhưng tôi chỉ có thể kể ra một số điển hình thôi. Tôi thật sự bế tắc, xin mọi người cho ý kiến.
Theo VNE
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 28
- Em không phải là tuýp người thích phụ thuộc người khác nhất là về tài chính. Nhà cửa, xe cộ càng không.
- Anh biết. Em là người sống tự lập ngay cả trong suy nghĩ. Nhưng anh kiếm nhiều tiền thì mục đích cuối cùng là muốn lo cho vợ, cho con. Mà người anh muốn cưới làm vợ chính là em.
- Để coi chúng mình có hợp nhau không em mới nghĩ đến chuyện đó.
- Anh nghĩ là mình hợp.
- Sao anh biết được.
- Anh biết. Em nè?
- Dạ!
- Hay mình kết hôn đi, rồi sinh con nữa. Lớn tuổi sinh con sẽ không tốt đâu.
- Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nữa hả?
- Chứ sao.
- Hay mình có con trước rồi cưới sau cũng được, giờ làm luôn hén.
- Anh bịnh vừa thôi chứ. Bỏ em ra.
Anh ta ôm cô cứng ngắc, cô la lên. Lúc này cô run thật sự, sợ anh ta làm thiệt thì không biết phải làm sao? Tim cô đập loạn xạ, cảm giác vừa lo nhưng lại có chút hứng thú, tò mò. Lâu rồi không gần gũi đàn ông nhiều khi cô cũng rạo rực trong người. Nhưng do công việc nhiều với lại chắc già rồi nên ham muốn cũng giảm sút. Nói vậy thôi chứ gần gũi xíu là người cô lại nóng ran hết.
- Buông em ra.
- Vậy làm vợ anh nha?
- Được rồi. Buông em ra đi.
Anh ta vừa buông ra cô chạy lên lầu rồi nói vọng xuống:
- Em không chịu.
Rồi cô vừa cười vừa chạy trốn, vào phòng khóa cửa. Anh ta chạy theo lên lầu.
- Mở cửa ra nói chuyện với anh coi.
- Mở ra anh khủng bố em nữa sao.
Video đang HOT
- Anh hứa không làm gì mà.
- Ai tin được.
- Anh hứa mà.
- Em không tin.
- Đi mà, năn nỉ đó.
- Không.
- Mở cửa đi. Năn nỉ mà.
Nhay tới nhay lui cuối cùng cô cũng mở cửa. Vừa mở cửa ra anh ta nhào vào phòng bế cô lên giường luôn. Cô la quá trời quá đất. Anh ta ôm cô rồi nhìn cô cười.
- Em to gan lắm, dám trốn anh nữa hả.
- Người em nhỏ nhưng gan em to lắm đó, anh mới biết hả.
Cô vừa dứt lời anh ta hôn môi cô, cô cũng hôn lại. Tim cô đập thình thịch. Cảm giác như ngọn lửa dục vọng bắt đầu cháy trong cơ thể cô và anh ta. Cứ thế, cứ thế cho đến khi cả hai mất kiểm soát hoàn toàn và quần áo cũng đã được cởi hết. Cô có thể cảm nhận được sự cương cứng của "cậu nhỏ" áp vào vùng nhạy cảm của mình. Thì cô lên tiếng:
- Em sợ.
Cô sợ là vì cô chưa thực sự tin vào tình cảm của anh ta dành cho cô. Cô biết mình đã yêu người đàn ông này rồi, nhưng chắc do cô nghĩ ngợi nhiều quá. Hay vì cô sợ anh ta rồi cũng như anh nên thành ra mọi lời nói hay hành động của anh ta cô chưa thật sự tin tưởng.
- Ừ. Vậy đợi khi nào mình kết hôn nhé?
- Dạ.
Cô biết, kiềm nén sự thèm khát thể xác đối với cô và anh ta thực sự là một việc làm quá sức tưởng tượng. Nhưng chắc do cô không muốn nên anh ta tôn trọng quyết định của cô. Chứ nếu trong hoàn cảnh mười mươi như vậy mà không xảy ra chuyện gì thì đúng là kỳ tích. Cô thấy càng ngày, mọi quyết định của cô thiên về lý trí nhiều hơn là tình cảm thì phải. Chẳng biết nó tốt hay không nữa?
- Anh muốn kết hôn sớm quá.
- Thêm một thời gian ngắn nữa nha, rồi mình kết hôn cũng được mà. Em muốn mình hiểu nhau hơn chút nữa như vậy sẽ tốt hơn.
- Ừ. Miễn em thoải mái là được rồi.
- Anh không ngại kết hôn với người đã từng có gia đình như em hả? Mà em cũng chẳng đẹp gì.
- Chắc do anh sống ở nước ngoài nhiều năm nên chắc suy nghĩ rất thoáng. Với anh chuyện kết hôn với một người đã từng có gia đình là điều rất bình thường. Anh chỉ quan niệm sẽ kết hôn khi anh thấy mình và người đó hạnh phúc khi ở bên nhau. Hiểu nhau và cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống là được. Chứ đẹp hay không anh không quan tâm.
- Em thấy anh phải quen với chân dài mới xứng. Người ta thường nói chân dài phải đi với đại gia còn gì.
- Đó là người ta nói. Chứ anh đâu có suy nghĩ vậy. Chân dài anh quen nhiều lắm, người mẫu cũng có, ca sĩ cũng có, diễn viên cũng có. Nhưng chỉ là kiểu xã giao. Chứ nếu để tiến tới hôn nhân thì anh không thích.
- Không lẽ anh thích người vừa xấu, vừa lùn như em hả?
- Lùn thì đúng nhưng ai nói em xấu?
- Chê em lùn nha. Thì em tự nói mình xấu chứ có ai nói đâu, chắc sợ em tủi thân nên không ai dám nói thì phải. Haha...
- Anh thấy em rất dễ thương và tốt bụng.
- An ủi chứ gì.
- Không. Anh nói thiệt mà. Em cười nhìn khuôn mặt rất tươi, nhìn kỹ có nét rất dễ thương. Mà anh thấy em rất dễ gần, còn quan tâm và chăm sóc người khác nữa.
- Anh đẹp trai quá trời, cao như người mẫu á. Đi đâu con gái cũng dòm dòm. Em lo sớm muộn gì anh cũng bỏ em cái rộp cho coi. Mà anh cao nhiêu lận?
- Chắc khoảng 1m84. Em ngốc vừa thôi. Nếu mà anh là người như vậy thì anh quen em làm gì? Sao ai cũng nghĩ đẹp trai hay đại gia là người không chung thủy vậy?
- Ai biết. Từ đó giờ em toàn thấy đại gia thay bồ như thay áo, mà toàn quen người đẹp mới chịu. Anh lại còn đẹp trai nữa, con gái theo hà rầm. Nhiều khi thấy nhiều người theo quá lỡ suy nghĩ anh bị lung lay thì sao?
- Trời. Tự nhiên gắn ghép anh vậy à. Anh đâu phải là người dễ bị lung lay như vậy.
- Hứ. Ai biết. Mà thư ký của anh thấy thích anh quá trời. Cô ấy vừa đẹp, vừa giỏi không lẽ anh không có chút cảm xúc gì sao?
- Anh chỉ xem cô ấy là đồng nghiệp thôi. Anh không thích các mối quan hệ ngoài luồng với đồng nghiệp. Nên ngoài công việc, đi du lịch hay có tiệc công ty thì anh ít khi đi chung với đồng nghiệp. Giờ đi công tác xa hay tiếp khách hàng là anh đi với Quân thôi.
- Em thấy Quân là người có trách nhiệm với công việc à. Quân là trợ lý của anh hả?
- Ừ. Lúc mới về Việt Nam anh gặp Quân đầu tiên. Công ty được như ngày hôm nay là nhờ Quân rất nhiều.
- Sao anh không cho Quân làm phó tổng giám đốc hay giám đốc gì đó?
- Quân không thích. Quân nói thích làm trợ lý hơn.
- Ờ. Nhà Quân thấy cũng khá giả. Nếu Quân mà mở công ty là thừa khả năng ha?
- Ừ. Quân nói là không muốn mở. Chắc muốn giúp đỡ anh.
- Ờ. Có người bạn tốt như Quân anh nên trân trọng.
- Ừ. Anh biết rồi.
- Em hỏi này đừng giận em nghe?
- Em nói đi.
- Sao anh quen Trà My vậy?
- Anh quen cô ấy thông qua một người bạn anh quen lúc mới về Việt Nam.
- Cô ấy chắc cũng giúp anh nhiều lắm hả?
- Ừ. Mới về Việt Nam Quân và cô ấy giúp anh rất nhiều. Lúc đó mới mở công ty nghe bạn anh nói cô ấy học ngoại thương rất giỏi nên anh tuyển cô ấy vào làm thư ký. Cô ấy giúp anh tìm hợp đồng rất nhiều vì khả năng giao tiếp của cô ấy rất tốt. Bao nhiêu dự án công ty lúc đó là do công của cô ấy nhiều lắm.
- Vậy bao lâu anh với cô ấy mới yêu nhau?
- Khoảng vài tháng. Do tiếp xúc với nhau thường xuyên, với lại lúc đó anh thấy cô ấy rất tốt nên anh thích. Chắc là do lần đầu yêu nên anh thấy rất thích thú.
- Anh có về gặp gia đình cô ấy chưa?
- Chưa. Cô ấy nói khi nào cưới cô ấy mới dẫn về.
- Mà hai người cũng dự định cưới còn gì?
- Ừ. Nhưng sau này thấy cô ấy cứ lưỡng lự, anh sợ cô ấy không thoải mái nên để cô ấy tự quyết định. Cho đến khi cô ấy bỏ đi.
- Anh vậy mà cô ấy còn đá. Chắc tiêu chuẩn của cô ấy cao lắm. Ai biết một người đàn ông thành đạt, lăn lộn thương trường như anh mà trong tình yêu lại khờ vậy trời?
- Chắc vậy. Vậy nên em đừng bỏ anh đi nha.
- Yêu em ba ngày chắc anh chán luôn rồi. Sợ lúc đó đá em một phát bay đến Bắc cực hay Nam cực cũng không chừng.
- Nói gì nghe ghê. Dù biết là gặp em không được lâu nhưng không hiểu sao anh thấy mình yêu em rất nhiều, cảm giác như là đã yêu từ rất lâu rồi.
- Dẻo miệng.
- Thiệt mà. Nghĩ sao anh nói vậy.
- Vậy anh thấy hạnh phúc khi ở bên em không?
- Có chứ. Nên anh không muốn mất em. Anh đã từng đánh mất cơ hội một lần rồi, nên anh sẽ không muốn mất đi cơ hội này nữa. Vậy còn em thì sao?
- Em cũng vậy, ở bên anh em thấy rất hạnh phúc và ấm áp.
- Vậy mà kết hôn sớm không chịu.
- Em muốn mình tìm hiểu nhau một thời gian ngắn nữa rồi kết hôn cũng đâu có sao.
- Mà sao Quân không thấy quen ai hết vậy?
- Lúc mới gặp em Quân thích em đó. Nhưng chắc do biết anh cũng thích em nên Quân rút lui.
- Dạ. Em thấy Quân dễ thương ghê. Công ty anh thấy có nhiều người thích Quân mà.
- Quân cũng giống như anh, không muốn quen đồng nghiệp.
- Quen đồng nghiệp có sao đâu.
- Anh bị một lần nên anh thấy sợ. Còn Quân thấy anh bị vậy nên cũng không muốn.
- Bạn thân dữ, chuyện này cũng giống nhau nữa.
- Chắc vậy.
- Thôi mình đi nấu gì ăn nha. Em đói rồi. Hôm qua ói hết trơn. Bụng em réo nãy giờ nè.
- Ừ. Mà em có vòng một đẹp thiệt.
- Cái gì? Nhảm nữa rồi đó.
- Anh nói thiệt mà.
- Thôi đi nấu ăn nè, em đói sắp xỉu rồi.
Rồi cả hai mặc quần áo vào, cùng nắm tay xuống lầu. Tự nhiên bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết. Cô biết mình và anh ta đang rất hạnh phúc. Đang chuẩn bị nấu ăn cô nói:
- Anh?
- Chuyện gì em?
- Lát anh chở em về cửa hàng lấy xe, với em đưa quà cho mấy bé nhân viên nữa, được không?
- Sao em không lấy xe ở đây chạy.
- Em đi xe kia quen rồi. Với lại em không thích Vespa.
- Vậy em thích xe gì?
- Em thích xe của em thôi.
- Anh mua cho em xe mới, được không?
- Em thích xe cũ hơn. Đó là quà bố mẹ em tặng nên em không muốn đổi. Với lại em cũng đi quen rồi, khó đổi xe khác lắm.
- Vậy em cần gì khác không anh sẽ mua cho em?
- Em đâu có thiếu gì đâu mà mua. Mà anh cũng mới mua cho em áo khoác còn gì.
- Sao mua cho em gì em cũng không chịu vậy? Anh muốn mua cho em nhiều hơn.
- Với em anh là món quà em muốn có nhất rồi, nên em không cần mua gì đâu.
- Thật hả?
- Dạ.
- Em biết anh hạnh phúc lắm không khi nghe em nói vậy?
- Em biết. Mà anh?
- Sao em?
- Anh còn nhớ lần trước hứa dẫn mấy bé nhân viên của em đi uống nước không?
- À, anh quên mất. Vậy cuối tuần này được không?
- Dạ. Ăn xong anh chở em qua cửa hàng luôn nha. Anh còn phải đi làm nữa đó.
- Em nghỉ thêm đi, tối về anh chở qua.
- Em không sao.
- Lúc nào cũng cứng đầu.
Theo PNVN
Vợ ngã quỵ vì tiếng nói lạ từ điện thoại chồng lúc nửa đêm: "Anh ấy đang ngủ say, chị gọi lại sau nhé!" Tôi và anh yêu nhau 2 năm thì làm đám cưới. Thời gian đấy cả hai đều đi làm, kinh tế không phải lo lắng nhiều. Hai vợ chồng lúc nào cũng vui vẻ, cuộc sống đầy ắp tiếng cười, chồng tôi còn nói :"Lúc nào cũng thế này thì thích vợ nhỉ", tôi đã hạnh phúc đến thế nào... 1 năm sau,...