Có những sự chia tay không cần nói thành lời
“Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân tình của trái tim !”.
“Lời cuối cùng anh nói với em…không phải lời chia tay. Anh chỉ nói em giờ đây hãy sống cho riêng mình…
Lời cuối cùng anh nói với em…không phải lời chia tay. Anh chỉ nói em thôi đừng nghĩ về anh nữa…
Lời cuối cùng anh nói với em…không phải lời chia tay. Anh chỉ nói nếu sau này còn duyên nợ chúng mình sẽ gặp lại…
Lời cuối cùng anh nói với em… không có hai từ “Chia tay” nhưng em hiểu đó là “Chia tay”.
Em bước đi lặng lẽ trong buổi chiều hoàng hôn tím sẫm, những âm thanh gầm gừ của đất trời chuyển giông trước khi có một cơn mưa to ập xuống. Trong đầu em miên man những dòng suy nghĩ không đầu không cuối. Trên mảng xám sẫm của những đám mây nặng trĩu nước như một sự đe dọa cô độc xâm chiếm lòng em. Mưa to đến nhanh hơn ý nghĩ…
Em buồn vì không có anh (Ảnh minh họa)
Em tấp vào một mái hiên ngã màu cũ kỹ đoán chừng không có người ở lâu ngày. Đã nhiều buổi chiều em lang thang khi đèn thành phố vừa kịp bật lên những âm thanh tan tầm hối hả. Sự hối hả đến quen thuộc nhưng lòng em đơn độc. Sự trống trải hiện ngay trong từng cuộc vui bù khú cùng lũ bạn bè, cuộc vui trong công sở, cuộc vui nơi xóm trọ…và cả những cuộc vui một mình thâu đêm suốt sáng chếnh choàng hơi men. Sự cô độc là khi Pick Tim không còn ở bên em nữa.
Nếu như em là một cánh đồng cỏ cháy thì sự xuất hiện của anh tựa như một làn gió mát dội vào lòng em những dịu ngọt. Gió thổi những ẩm ướt sương sớm của cánh đồng từ lâu cô quạnh thêm hương hoải – một mùi thơm ngây ngây yên ả, ngược lại chỉ một mồi lửa nhỏ thôi thì cơn gió của anh khác nào cơn bão lửa thiêu trụi cánh đồng đầy kiêu hãnh của em. Tình yêu anh đã dành cho em cũng như cơn gió vô định không thể bắt kịp cũng chẳng thể đuổi đi. Gió thoảng qua và mất hút – dịu êm và mãnh liệt – tràn trề mầm sống và cũng có thể tàn lụi trong khoảnh khắc. Không phải vì anh biết anh ăn nói và tán tỉnh. Vì một lẽ: sự bất cần của anh lớn hơn em.
Em nhớ nhiều những ngày ở bên anh, nhớ đôi mắt đen anh nhìn em trìu mến, chỉ cái nhìn cũng cảm nhận được tình yêu vô tận nhưng đó cũng là cái nhìn khó nắm bắt được suy nghĩ trong anh. Chưa bao giờ anh kể cho em nghe anh đã từng yêu ai, tình yêu đầu tiên của anh có gì đặc biệt…nhiều và rất nhiều điều làm sợ dây tò mò của em căng lên từng phút. Dần dần em cũng quen với những điều không được giải đáp. Anh như một vòng tròn lẩn quẩn khiến em không dứt được và chính xác là không thể tìm được lối ra. Mỗi khi anh tìm đến em, chỉ có một tình yêu nồng nàn da diết – và khi anh đi cũng là sự chếnh choáng hụt hẫng ngập lòng.
Video đang HOT
Em hiểu có những sự chia tay mà không cần phải nói ra thành lời. (Ảnh minh họa)
Ngày chia tay anh, em nhốt mình vào đống việc dang dở, những buổi chiều về muộn để tránh đi cảm giác thừa thải và những khoảng trống mênh mông trong lòng. Em thưởng cho mình tách cà phê đen đặc sánh, đắng nơi đầu lưỡi và một góc nghe tiếng ghita đệm đàn những giai điệu tình yêu da diết trầm buồn…Bởi vì em thích những giai điệu đó, có lẽ vì thế mà ít người có nhã ý nhâm nhi cà phê cùng em. Em cũng cảm thấy áy náy khi phải cố gắng tìm một người giống mình tâm sự hay huyễn hoặc về quá khứ.
Em thích cảm giác thư thả bên góc quán cà phê cửa kiếng có thể ngắm nhìn ra bên ngoài. Những khi mưa trút ào xuống quán, những giọt nước mưa bắn mạnh vào kiếng chảy thành dòng ngoằn ngoèo làm em thích thú kỳ lạ. Em cố di di ngón tay lên lớp kiếng và phà vào nó một lớp hơi thở nóng ấm của em, bắt đầu vẽ những chữ cái vô hình lên nó. Tên anh nghệch ngoạc trên kiếng mỏng manh rồi phai nhanh như hơi thở, kỷ niệm sắc cạnh cứa vào lòng em những nỗi buồn đã cũ.
Em hiểu có những sự chia tay mà không cần phải nói ra thành lời. Cảm ơn vì sự êm đềm anh đã trao em dù rằng tình yêu của em không đến được bến bờ nào cả.
“Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân tình của trái tim !”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những lối mòn cũ kĩ
Anh ghét cái lối mòn cũ kĩ trên con đường trở về nhà, ghét những cái hỏi han nhàn nhạt của vợ: "Anh có mệt không? Em chuẩn bị nước cho anh tắm nhé?".
Giờ đây, lối mòn có bước chân của vợ và con đã trở nên xa lạ với anh...
Anh thử ngoảnh đi một lúc để quên cái thê giới mơ hô mà anh đã ân náu bây lâu anh mới thấy quý giá cái bầu không khí trong lành, mát dịu của riêng mình biết mấy. Nhưng anh đã không chọn cách chiêm nghiệm lại cuộc sống mà anh đi kiếm tìm niềm vui từ những khoảng trời khác. Đến khi quay trở lại, lối mòn dẫn về bầu trời ấy đã không còn nguyên vẹn...
Thời gian xoay lại những ngày quá khứ...
Ngoài trời mưa xối xả, lá xào xạc vì gió rung. Chỉ có anh và cô con gái bé nhỏ đang nghịch búp bê nhựa trong căn phòng rộng thênh thang. Vợ anh chưa tan sở làm. Đây là một trong những ngày hiếm hoi anh chờ vợ đi làm về vì ít khi vợ anh về muộn đến thế.
Anh nằm dài ra ghế xem Tivi. Một bộ phim tình cảm lãng mạn Hollywood mà nhân vật chính là nữ diễn viên xinh đẹp. Cô gái có bộ tóc vàng óng ả với nụ hôn nồng cháy giữa đêm mưa. Và chàng trai kia là một anh quét rác nghèo nàn... Anh đang mải theo dõi đến mức cô con gái phải khua tay trước mắt, anh mới trở lại thực tại để nghe câu hỏi của nó: "Bố ơi, sao mẹ lâu về vậy? Bố làm ngựa cho con cưỡi đi. Nhanh lên, bố...".
Anh nôi cáu: "Đi ra ngoài kia cho bố xem phim. Suốt ngày léo nhéo. Mệt...!".
Mặt cô bé ỉu xìu đi. Không để bố nói câu thứ 2, nó vội vã leo lên giường ngủ.
Còn anh, lại mải mê với những cảnh tượng tươi đẹp, nồng cháy trong phim. Bỗng dưng, anh thấy cuộc sống hiện tại của mình thật là nhàm chán. Giờ anh đã là một người đàn ông thành đạt, có địa vị trong xã hội, lại rất đỗi hào hoa, lịch sự. Nhưng anh cứ thấy thiếu thiếu một cái gì trong cuộc sống, một gia vị lạ mà cuộc sống của một ông chồng hàng ngày chỉ biết ăn một vài món do vợ nấu, chở con đi học và nhìn ngắm mỗi hình bóng đang già nua dần của vợ thật là nhàm chán.
Cuộc sống cứ xoay vần với những lối mòn cũ kĩ. Sáng dậy được uống một vài loại cafe từ bàn tay của vợ pha, nó cứ đều đều đắng - ngọt. Ăn những món ăn quen thuộc đến mất vị giác cảm nhận chính món ăn đó. Nghe con gái nũng nịu và trèo lên đầu, lên cổ đòi cưỡi. Đi trên con đường từ nhà đến công ty, từ nhà về quê rồi trở lại...
Nhìn đống lôn xôn những đồ chơi do con gái để lại, anh giơ hai cánh tay thât cao như rướn hêt sức lực đê đủ sức mạnh bật ra những quyết tâm: "Từ ngày mai mình phải sống cuộc sống trọn vẹn hơn".
Nói rồi, anh bỏ lại tất cả đi vào giường và ngủ. Để sáng mai tỉnh dậy đã thấy một tách cafe và một vài món ăn để trước bàn, cùng câu nói quen thuộc của vợ:"Chúc buổi sáng tôt lành, anh yêu!".
Anh cười với vợ trong một tích tắc rồi quay đi: "Hôm nay, anh có việc chút. Anh không ăn sáng ở nhà đâu. Em và con cứ ăn sáng đi nhé!".
Nói rồi, anh dắt xe quay đi...
Từ ngày hôm ấy, không bao giờ anh ăn sáng ở nhà nữa...
Anh chọn ăn sáng ở những nhà hàng đắt tiền. Uống cafe ở những quán có các cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp mời chào.
Mỗi buổi tan sở, anh tụ tập quây quần cùng đám bạn ở các quán bia ôm, karaoke giải trí. Anh ghét cái lối mòn cũ kĩ trên con đường trở về nhà, ghét những cái hỏi han nhàn nhạt của vợ: "Anh có mệt không? Em chuẩn bị nước cho anh tắm nhé?".
Anh thích chinh phục những điều mới lạ. Một cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi xinh tươi, mơn mởn sức sống, luôn cần được bờ vai che chở nhưng luôn tỏ ra bất cần. Anh thích cái cảm giác được gần gũi nàng, nghe nàng nói với thế giới nhỏ bé và lạ lẫm của nàng... Quan trọng hơn, anh thấy mình thật vĩ đại khi bên nàng, thấy cuộc sống đầy màu sắc, đầy niềm vui.
Nàng thích đi du lịch bằng xe máy để khám phá những vùng đất mới và anh thích thú được đến đó cùng này. Nàng chạy thật nhanh còn anh dùng hết sức lực để đuổi theo...
Nhưng con đường nào đi nhiều rồi cũng trở nên mòn mõi. Một ngày kia, nước mắt giận hờn của cô gái trẻ đã thành thông lệ, nụ cười đã trở nên toan tính. Công việc của anh ngày càng ngưng trệ...
Ngày anh bị đuổi việc trót nhầm lẫn trong một dự án bạc tỷ, nàng đã rời xa anh mãi mãi...
Bỗng nhiên, anh thấy nhớ con đường mòn cũ kĩ đã quen bước chân mình. Anh trở về. Con đường cũ kĩ vẫn vậy, hai hàng hoa sữa đã bắt đầu tỏa hương ngào ngạt. Ánh hoàng hôn từ phía xa xăm hắt lại. Mặt trời tròn ửng hồng và bầu trời trong xanh vời vợi.
Anh đứng trước cổng nhà miệng mà nước mắt cứ từ từ rơi. Thèm một tiếng goi: "bố", một lời hỏi han đến từ hơi thở quen thuộc: "Anh khỏe không?".
Người hàng xóm nhìn anh bằng con mắt lạ lẫm: "Sao anh còn ở đây? Tôi tưởng bà cụ nhà anh ốm nặng?".
Bất thần, anh vội vòng xe quay lại. Con đường mòn vẫn đưa anh đi giờ đã trở nên xa lạ, cái cảm giác xa lạ quá đỗi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Rung cảm thực sự Sau những mưu toan và lọc lừa của người vợ trước, chắc hẳn người phụ nữ thô kêch và cục mịch giờ đây đã mang lại cho Thắng một cảm giác bình yên thực sự... Cô bạn cùng lớp với tôi và Thắng hào hứng kể về vợ thứ hai của Thắng: "Chị ấy già và xấu. Nhưng mà tôi thấy lão Thắng...