Có những nổi buồn thật đẹp
Cô đơn, chẳng có gì đáng sợ chỉ đáng buồn.
Là một đứa khô khan cứng nhắt, tôi bình thường, hết sức bình thường với vô vàn cô gái ngoài kia, kém sắc kém duyên và tài chẳng có.Đương nhiên lại càng không có một anh chàng nào dám theo đuổi tôi vì sự tầm thường…..Cũng chẳng sau, tất cả đều phó mặt cho trời.
Tôi thích một mình – cô đơn – tự kỉ
Có lẽ bạn nghĩ tôi thật sự không bình thường, nhưng là con người mà, đôi khi chúng ta cần được một mình, leo lên bang công lộng gió, nghe một bản nhạc buồn rồi ngẫm nghĩ tất cả những điều ta đã làm. Làm đúng ta cảm nhận hạnh phúc, làm sai, ta học hỏi, sửa chữa hay hậu quả nặng hơn ta chỉ có thể hối tiếc cho những gì đã qua, bởi lẽ có những chuyện buộc lí trí phải vững hơn tim dù cho có mất mát…..
Cô đơn, chẳng có gì đáng sợ chỉ đáng buồn, làm gì có ai đến 20 mấy tuổi đầu mà không yêu, một hoặc hai mối tình là ít hay thậm chí nhiều hơn, cũng chẳng sao, nhưng yêu thương nhiều quá hóa nhạt nhòa, con tim ban đầu khờ khạo ngây dại kia, cứ từng ngày từng tháng từng năm trưởng thành bằng nhiều vết xước…không quằng quại chỉ mà âm ỉ đau và tôi sợ điều đó.
Video đang HOT
Sợ đi qua góc quán quen nhớ một khung cảnh tưởng chừng đã cũ
Sợ vô tình gặp lại, vô tình đau
Sợ trên phố đông người qua có quá nhiều đôi tay trong tay thì mảng kí ức đau thương ta từng trãi lại hiện về…..không dừng lại, tổn thương lần nữa thì biết phải làm sao?
Vì thế cô đơn đi để vỗ về nơi tim tội nghiệp, tim sống thì ta mới sống, chẳng phải sao.
Tôi đặc biệt thích tự kỉ, chẳng phải tôi điên chỉ là có những chuyện cho dù có nói cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ có thể viết cho khuây khỏa, cho nhẹ lòng để rồi mỉm cười, tự cho mình mạnh mẽ và bước tiếp thôi.
Đôi khi tôi tự cho quyền mình vui, cho mình nghĩ ngơi, cho phép bản thân buồn, và đồng ý cho đôi mắt được khóc, rồi tự tạo cơ hội cho mình trưởng thành mà thôi!
Vì cuộc đời lắm lúc không bằng phẳng, có đi đường chông gai, có vấp ngã thì tương lai mới mong có màu hồng
Cuộc đợi ai cũng đã có những câu chuyện rất thật
Và tôi cũng đang có một nỗi buồn thật đẹp…
Biết đâu được, đâu đó cũng có những cô gái giống tôi.
Theo Guu
Chẳng có gì là mãi mãi...
Anh nói mọi thứ không có gì là mãi mãi chỉ có tận hưởng hạnh phúc hôm nay và cố gắng duy trì để ngày mai cũng thế mà thôi. Em chun mũi nói anh không thương em. Anh dùng hai tay ôm má em thật chặt, hôn nhẹ lên trán em và thì thầm những lời yêu thương. Em từng say ngất ngây trong mối tình nồng nàn anh mang đến dẫu đã phải lìa xa, mất đi điều mơ ước mãi mãi nhưng em không hề hối hận.
Rảo bước trên con đường lạ mà em từng khám phá khi có người đồng hành là anh bên cạnh. Cảm giác mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. Đông đúc. Hào nhoáng. Và tấp nập. Con đường kia, góc khuất kia, hàng cây ngày ấy vẫn sừng sững nơi đó, tồn tại vững chãi đập vào mắt em khiến lòng trào lên những cảm giác chua xót. Cảnh còn người bên cạnh đã chẳng còn đâu. Về lại lối xưa chỉ riêng mình em bước. Nhanh hay chậm cũng không còn nghe được tiếng "em ơi" ngày nào.
Chuyện tình yêu nó lạ lẫm vô vàn. Bỗng dưng gặp nhau, chỉ một ánh mắt lướt qua thôi cũng giật mình thấy rằng chúng ta chờ nhau thật lâu. Nhìn nhau nhiều hơn, để ý nhau, tìm hiểu, rồi hẹn hò, rồi yêu nhau. Mọi thứ nó cứ trôi qua từ từ như một quy luật định sẵn. Rồi đến một ngày nào đó, duyên hết, tình tan, lại chia xa, buông bỏ tay nhau. Cho dù còn một bên vấn vương, một bên chua sót thì cũng chẳng làm nên chuyện gì cả. Bởi tình yêu phải được bắt đầu từ hai phía, được cả hai chung tay vun vén, gìn giữ chứ không phải một bên níu, một bên buông.
Em dừng xe, mua một ly cà phê sữa mang đi rồi ngồi vào cái góc ngày ấy ta trú mưa. Bần thần. Một mình. Cà phê sữa em uống lúc nào cũng phải nhiều sữa, ít cà phê còn anh thì nhiều cà phê, ít sữa. Vì ly đựng trông rất giống nhau cho nên lần nào em cũng uống nhầm, lần nào cũng nhăn mặt vì đắng. Những lúc như thế anh thường nhéo mũi em cười mắng "nghịch ngợm". Nụ cười anh nhẹ lắm, dịu dàng lắm! Ánh mắt tràn đầy yêu thương và chiều chuộng khiến em cứ muốn chìm sâu vào đó không bao giờ tỉnh lại, không bao giờ muốn rời khỏi. Anh thường nắm lấy tay em thật chặt, dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve các ngón tay nhỏ xinh của em trong lúc thả hồn ngắm trời mây.
Nhìn từng giọt mưa rơi, em nghịch ngợm đưa tay ra hứng. Giọt nước mưa rơi vào lòng bàn tay lạnh buốt lan tỏa dần rồi truyền thẳng đến tim. Em từng hỏi anh mưa bao giờ mới hết, và tình mình liệu có được xem là mãi mãi không anh? Anh lúc đó chỉ nhìn em thật dịu dàng, bàn tay to lặng lẽ vuốt tóc em. Anh nói mọi thứ không có gì là mãi mãi chỉ có tận hưởng hạnh phúc hôm nay và cố gắng duy trì để ngày mai cũng thế mà thôi. Em chun mũi nói anh không thương em. Anh dùng hai tay ôm má em thật chặt, hôn nhẹ lên trán em và thì thầm những lời yêu thương. Em từng say ngất ngây trong mối tình nồng nàn anh mang đến dẫu đã phải lìa xa, mất đi điều mơ ước mãi mãi nhưng em không hề hối hận.
Không hối hận vì chúng ta đã một thời yêu nhau bằng tất cả những gì chúng ta có...
Theo Guu
Bắt tại trận vợ lẳng lơ dùng tiền 'gạ tình' cùng lúc hai người đàn ông Thời gian gần đây, nghe mọi người xì xào là vợ tôi dùng tiền để "gạ tình" cậu nhân viên nam kia bằng hình thức trả lương cao ngất ngưởng, lại còn "thưởng quý, thưởng tháng" nên cậu ta "phục vụ" hết lòng hết sức, tận tình. Rình bắt vợ tằng tịu với cậu nhân viên Bán tín bán nghi nên tôi quyết...