Có những người để lỡ nhau rồi, cả đời này chẳng thể nào gặp lại
Tình yêu cũng thế, tưởng chừng khi chúng ta trưởng thành rồi, thành đạt rồi, ổn định rồi có thể tìm lại được. Nhưng đâu hay, trở về chốn cũ thì người xưa cũng đã bước đi rất xa.
Người nói…những năm tháng sau này điều quan trọng nhất chúng ta cần làm là sống vì bản thân mình. Trách nhiệm, gánh nặng, niềm tin, người thân, tình yêu…một thời tuổi trẻ có lẽ chúng ta đều đã sống vì những chân lý ấy, nhưng đến sau cùng, tuổi trẻ đi qua, chúng ta bất giác nhìn lại, có lẽ giữa vòng xoáy cuộc đời ấy, chúng ta lại vô tình bỏ quên mất chính bản thân mình…
Người nói cuộc đời không phải là một cuộc chạy đua lúc nào cũng cần tình yêu. Khi trái tim một người đã bị tổn thương đến một mức độ nào đó, điều chúng ta cần làm là dành thời gian cho chính bản thân mình, yêu lấy chính bản thân mình, và tìm lấy mục đích của cuộc đời mình. Một người nào đó bước tới có thể làm dịu vết thương trong tim mình, nhưng đến sau cùng, những tình yêu vội vã rồi cũng ra đi vội vã thế thôi…
Người nói… ở những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời mình đã có một người xuất hiện và vượt qua cùng, thì sau này họ có ra đi, chúng ta cũng nào còn gì để oán trách? Trên đời này sẽ luôn có những người như vậy, bước vào cuộc đời ta mục đích chỉ là dìu dắt, chia sẻ, nhưng lại không phải là người có thể cùng ta đi đến cuối đời. Ít nhất ở những năm tháng ấy tình yêu của họ đã từng chân thật… Vậy thì còn gì để oán trách đây?
Từng ấy năm qua đi, chúng ta chưa từng một lần gặp lại. Cuộc sống này vốn không như chuyện cổ tích, người để lỡ nhau năm tháng qua đi còn tìm lại được. Cuộc đời này là hiện thực khắc nghiệt, có những người để lỡ nhau rồi, đời này cũng chẳng thể nào gặp lại nhau nữa…
Đã từng nghĩ năm tháng sẽ làm cho mọi thứ thay mờ… và sự thực thì cũng đã phai mờ. Giọng nói, nụ cười, mùi hương… đều trở thành những gì mờ ảo. Nhưng nỗi nhớ, sự tiếc nuối, xót xa… lần nào nghĩ đến cũng vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Có lẽ chúng ta học được cách sống thiếu đi nhau, chôn chặt những năm tháng xưa cũ trong đáy lòng, và rồi cứ thế… yên lặng đi qua hết một kiếp người.
Từng ấy năm đủ để cho chúng ta hiểu, thời gian vốn là thứ không chờ đợi ai bao giờ. Tình yêu cũng thế, tưởng chừng khi chúng ta trưởng thành rồi, thành đạt rồi, ổn định rồi có thể tìm lại được. Nhưng đâu hay, trở về chốn cũ thì người xưa cũng đã bước đi rất xa. Ai chờ đợi ai đây?
Video đang HOT
Giữa cuộc đời này, chúng ta lấy quyền gì bắt một người chờ đợi một người? Sau cùng thì chúng ta đều phải sống, vì bản thân mình.
Có lẽ đến khi gặp lại được, thì cũng đã là một đời lỡ làng. Còn lại gì? Có lẽ sau cùng thì chúng ta vẫn cần một kết thúc, mà chỉ đến khi gặp lại chúng ta mới hiểu, rằng người mà mình từng yêu thuộc về quá khứ. Trong cuộc đời vốn dĩ vẫn luôn khiến chúng ta phải thay đổi này, năm tháng nào đó khiến chúng ta chợt nhận ra, mình yêu, vốn là người của năm tháng trước kia, giây phút đó, thời điểm đó…còn hiện tại, đã sớm không phải là của nhau nữa rồi.
Cuộc đời đến sau cùng cũng là một hành trình với những điểm dừng và bước ngoặt. Thất vọng, hay là phản bội, suy cho cùng cũng là một bài học. Mà chúng ta trưởng thành… suy cho cùng cũng là do những nỗi đau…
Nhưng mà chúng ta có cố chấp, chỉ đến khi gặp lại, chúng ta mới hiểu…
Theo Dear.vn
Gặp lại đồng nghiệp cũ, trớ trêu tôi biết mình và cô ấy có con sau tình một đêm
Có lẽ việc nhiều nên cô ấy chẳng còn tâm trí nghĩ đến tôi. Nhìn cô ấy ốm, mồ hôi bết cả tóc mà tôi xót xa thay.
Tôi không tự nhận mình là tốt nhưng mọi người đều khen tôi thật thà, tốt bụng. Dù chỉ là nhân viên văn phòng bình thường với mức lương tầm trung nhưng tôi luôn tích cực tham gia các phong trào thiện nguyện. Có lần tôi còn trích cả tháng lương để giúp đỡ một em học sinh nghèo được đến lớp.
Bốn năm trước cơ quan tôi nhận người mới. Đây là lần hiếm hoi cơ quan xuất hiện người mới lại nghe đồn là gái đẹp nên mọi người hào hứng lắm. Mấy anh chưa vợ còn vạch đủ mọi cách lấy lòng người đẹp dù chưa gặp mặt.
Quả nhiên cô ấy đẹp thật. Vẻ đẹp hiền lành, ngô nghê rất dễ thương. Thế là mấy anh đồng nghiệp cơ quan tôi cứ lao vào tán tỉnh. Tôi chỉ cười vì bản thân lúc đó đã có người yêu rồi.
Vậy mà cô ấy lại dùng chocolate để ngầm tỏ tình với tôi vào dịp Valentine. Khi nhận hộp quà từ đôi tay run run của cô ấy tôi vừa vui vừa nôn nao trong lòng. Có lẽ tôi cũng đã cảm mến cô ấy qua nhiều lần làm việc chung. Nhưng tôi đã cố kiềm chế tình cảm vì không muốn có lỗi với người yêu mình. Bởi dù sao người yêu cũng đã bên cạnh tôi 4 năm rồi. Khi đó chúng tôi cũng đã định tổ chức cưới hỏi.
Sau khi tiệc tàn thì cô ấy rủ tôi đi nhậu bên ngoài vì buồn chuyện gia đình. (Ảnh minh họa)
Cuối năm đó cơ quan tôi tổ chức tiệc liên hoan. Tới hơn 8 giờ đêm tiệc tàn thì cô ấy rủ tôi đi nhậu tăng 2 bên ngoài vì buồn chuyện gia đình. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đi riêng với cô ấy. Tối đó chúng tôi uống khá nhiều. Đến mức tôi không còn điều khiển được bản thân mình nữa. Chúng tôi đã qua đêm với nhau trong một khách sạn.
Sáng hôm sau, tôi đã rất áy náy khi đối diện cô ấy. Cô ấy chỉ cười nói tôi không cần chịu trách nhiệm gì hết, cứ coi như tình một đêm rồi quên đi.
Ở cơ quan, cô ấy vẫn chào hỏi như bình thường nhưng tôi thì không thể bình thường được như vậy nữa. Rồi tôi hối thúc bạn gái chuyện cưới hỏi vì áy náy.
Không ngờ khi tôi đưa thiệp mời, cô ấy chỉ hỏi đúng một câu: "Anh có hối hận không?". Sau đó cô ấy xin nghỉ việc và không đến dự đám cưới của tôi mà chỉ gửi tiền mừng.
Cuộc sống vợ chồng tôi quả nhiên không tốt chút nào. Vì tôi quá thành thật chuyện đã từng qua đêm với đồng nghiệp trước khi kết hôn nên vợ tôi cứ lấy đó mà chì chiết. Tôi hứa, thề đủ thứ vợ tôi cũng không tin. Thậm chí giờ con gái tôi đã hơn 2 tuổi, tôi cũng không còn bất cứ liên lạc nào với người cũ nhưng vợ tôi vẫn đay nghiến tôi mỗi khi giận nhau.
Cách đây một tuần, tôi vô tình gặp lại người đồng nghiệp cũ ấy. Càng trớ trêu hơn khi tôi biết cô ấy đã một mình làm đủ việc để nuôi con tôi - kết quả tình một đêm bốn năm trước.
Càng trớ trêu hơn khi tôi thấy người cũ bế một đứa bé tầm hơn 3 tuổi giống y đúc tôi lúc nhỏ. (Ảnh minh họa)
Hôm đó tôi đi dự đám cưới một người bạn thân. Khi nhân viên bưng đồ ăn tới bàn, tôi giật mình nhận ra cô ấy. Cô ấy cũng sững sờ không kém. Nguyên buổi tối hôm ấy, tôi chẳng ăn được nữa mà cứ dõi theo cô ấy. Có lẽ việc nhiều nên cô ấy chẳng còn tâm trí nghĩ đến tôi. Nhìn cô ấy ốm, mồ hôi bết cả tóc mà tôi xót xa thay.
Đến khi tàn tiệc, tôi cố tình nán lại bên ngoài rồi nhìn lén vào bên trong tìm cô ấy. Bất ngờ hơn, tôi thấy cô ấy bế một đứa bé trên tay. Nhìn cậu nhóc tầm hơn 3 tuổi ấy, tôi giật nảy mình vì nó quá giống tôi lúc nhỏ. Tôi cũng dò hỏi mấy người nhân viên khác thì cô ấy là mẹ đơn thân.
Tôi định đến hỏi cô ấy nhưng không biết nên bắt đâu từ đâu. Tôi càng sợ cô ấy sẽ từ chối rồi làm tôi bẽ mặt vì nhận nhầm đứa trẻ là con mình. Tôi suy nghĩ suốt cả tuần vẫn không biết có nên tìm cô ấy không? Vợ tôi thì cứ lải nhải mỉa mai tôi đang nhớ người cũ. Tôi phải làm sao cho êm mọi chuyện đây? Tôi có lỗi với cô ấy nhiều quá.
Giấu tên / Theo Thời đại
Tình cũ của chồng vênh váo: '5 năm rồi em vẫn khiến chồng chị mê mệt' Nào ngờ cho đến một ngày thì hôm đó bỗng cô tình cũ xuất hiện ở nhà Ngân, coi như không có chuyện gì nên Ngân cũng tiếp đón bình thường. Ngân tức đến sôi máu không tài nào ngủ được khi cô biết chồng mình ngoại tình một cách trắng trợn như vậy. Còn nhớ ngày Ngân lên xe hoa về nhà...