Có những ngày tháng ta chỉ muốn rong chơi
Nghĩa là chẳng còn thiết tha những điều lâu nay vẫn đeo đuổi, hay vì quá mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn buông. Nghĩa là tâm cứ lặng im còn chân từ chối nghe theo lý trí.
Đó là những ngày bỗng dưng tâm trạng chùng chình ùa tới. Mắt môi tự giác biết buồn, trái tim tự giác biết mệt, và tay chân chẳng còn cảm giác muốn đi.
Tuổi trẻ chúng ta bây giờ thiếu sót nhiều quá!
Chẳng biết đã tiêu pha bao nhiêu thời gian thanh xuân, chỉ biết rằng luôn có cảm giác hối hận rằng mình chưa chơi đủ. Những khoảng thời gian mệt nhoài bên bàn làm việc, bên những cái ôm hững hờ quanh cơ thể. Sự đơn độc cứ tăng lên, và cảm giác muốn từ bỏ cứ lớn dần theo.
Chúng ta bỗng dưng thoảng thốt với những câu hỏi, tại sao chúng ta phải cố gắng, chúng ta cố gắng vì điều gì? Tại sao chúng ta phải đổ hết thời gian cho những mục tiêu, dằn vặt nó, dày vò nó bởi những đắn đo, bất an thường ngày mà không cho nó tận hưởng đúng nghĩa tuổi thanh xuân.
Thế là có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi.
Chỉ muốn lang thang trên những cung đường dài và rộng, đi đến những nơi bớt náo nhiệt để nghe mùi không khí đặc quánh vây quanh người, im lặng nghe tiếng thở dài và mừng đến rớt nước mắt khi gặp lại cố nhân.
Video đang HOT
Có những tháng ngày như thế, có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi.
Nghĩa là chẳng còn thiết tha những điều lâu nay vẫn đeo đuổi, hay vì quá mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn buông. Nghĩa là tâm cứ lặng im còn chân từ chối nghe theo lý trí. Chỉ muốn tìm được dũng khí để trốn chạy, chỉ muốn tìm được dũng khí để bước qua mọi thứ cồng kềnh như gánh nặng, trách nhiệm có thể vứt sau lưng mà chạy, mà bay, mà thoát khỏi vòng vây của những tâm sự thường tình.
Giá như cuộc sống có thể dễ thở hơn, đối với người trẻ chúng tôi.
Giá như đừng bắt chúng tôi giam hãm tuổi trẻ của mình, tiêu pha thanh xuân vào những thứ vô lý như cuộc sống và công việc, giá như ai cũng thể sống một cuộc sống tùy ý theo sở thích, cô đơn theo sở nguyện và kể cả có chết đi sẽ không hối tiếc?
Chúng tôi bây giờ chẳng khác nào những đứa trẻ bị cưỡng ép phải lớn lên.
Bỏ qua giai đoạn bỡ ngỡ để kịp bình thản, chưa chuẩn bị tâm lý đã phải đối diện với đấu tranh sinh tồn, những khốc liệt mà cuộc sống xung quanh đem tới tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi…
Muốn tới những nơi chưa từng tới, hay đơn giản chỉ là quanh quẩn cho hết ngày hết tháng, miễn là không cần phải suy tính, miễn là run rủi cho sự cô đơn…
Theo Guu
Tôi không sợ sự cô đơn!
Bạn có sợ cô đơn không? Có ai không sợ cô đơn chứ, nhiều người còn bị ám ảnh bởi điều đó, có người lại chọn nó làm bạn đồng hành.
Sợ cô đơn khi đang còn trẻ là đang sợ chính bản thân mình.
Sợ phải đối mặt với những vấp ngã, những thương tổn và sợ trưởng thành.
Chúng ta ai rồi cũng sẽ trải qua tuổi thanh xuân nhiều sóng gió và cũng không ít điều êm đẹp, đó là miền hồi ức mỗi lần nhớ lại vẫn còn vẹn nguyên như chưa hề xa, còn muốn được sống lại thêm quãng đường ấy một lần nữa.
Những tháng ngày ấy, chúng ta còn rất trẻ, bồng bột sống, bồng bột yêu rồi tự nhận lấy những thương tổn cho đến mãi về sau vẫn chưa liền sẹo.
Có một chuyện tình kết thúc buồn như thế, có một người mang theo tuổi trẻ của ta đi mất, có những tháng ngày chọn cô đơn làm bạn chẳng chịu buông.
Vì lúc đó mình hiểu buồn nhiều rồi sẽ tự khắc phải vực dậy, đau thương quá sâu có đổi lấy được chuỗi ngày an yên. Lúc đó, cô đơn sẽ giúp những kẻ sau khi chia tay chai lỳ cảm xúc nhưng sẽ mạnh mẽ và dứt khoát buông bỏ.
Vì nó là tuổi trẻ nên hãy để tim đau một lần, buồn một lần và cô đơn một lần. Đừng nên sợ cô đơn, đừng nên trốn tránh, hãy đối mặt và ngẩng cao đầu bước tiếp, tuổi trẻ còn dài, rồi sẽ tìm được một người đủ tin để nắm tay ta đến suốt cuộc đời.
Khi người ta già, người ta thường buồn và nuối tiếc vì những câu chuyện cũ đã quá vãng, còn người trẻ thì buồn nhiều hơn những điều chưa xảy ra hoặc sẽ không xảy ra. Người trẻ dễ buồn phiền vì những điều nhỏ nhặt, dễ cô đơn giữa những rộng dài của năm tháng.
Tuổi trẻ nói dài cũng thật dài nhưng ngắn cũng thật ngắn, chớp mắt một cái, xoay lưng lại, năm tháng đã nhuộm vàng cả những giấc mơ chưa kịp thực hiện đã quá vãng mất rồi. Sống vội vã cho hết tuổi thanh xuân, để rồi mai này nức nở nghẹn ngào khi nhớ lại, tìm về chẳng thấy đâu. Giá như ngày đó...
Người trẻ à, bạn đã nếm đủ hết cô đơn hay chưa? Là lạc lõng khi đứng giữa chốn đông người, thấy lòng nguội lạnh khi có bao nhiêu bàn tay muốn nắm lấy. Là cảm giác loay hoay, không lối thoát trong chính thế giới của riêng mình. Lúc đó chúng ta nhận ra cô đơn với chính mình thật đáng sợ nhưng nên nhớ cô đơn không phải là cô độc. Chỉ là chúng ta tìm một-thế-giới-khác ít xô bồ vội vã để tạm thời dừng chân mà thôi.
Cô đơn không có nghĩa là không hạnh phúc, chỉ là đối với người trẻ, đôi lúc họ chọn niềm vui và những bình yên trong chuỗi ngày cô đơn, buộc chặt nó vào tim để sống và tận hưởng. Niềm vui đó thật đặc biệt.
Là vì người trẻ, chúng ta đứng giữa một con đường lớn nhiều ngã rẽ, cảm xúc hỗn độn, thăng trầm của cuộc đời nào ai biết được. Chúng ta sống hết mình, đánh đổi nhiều thứ ở cái tuổi thanh xuân này, đến lúc nào đó cần ngoái đầu nhìn lại tự vấn bản thân có bao điều đã bỏ lỡ, bao điều đã để nó trôi đi trong lặng lẽ. Tuổi trẻ, chúng ta được và mất, giành và giữ, tìm đến với cô đơn như nhìn vào một chiếc gương thật lớn, soi mình vào đó, đã trưởng thành lên chưa và đã sống ra sao?
Chỉ có chúng ta mới hiểu cô đơn ở tuổi trẻ là cảm giác thật đặc biệt cần phải đối mặt và trải qua để biết rằng cuộc đời này đã nếm đủ mọi dư vị. Đó là lúc tâm rất tĩnh, lòng an yên, nghe nhịp tim duỗi ra.
Và cũng vì chúng ta còn trẻ, nên cô đơn chẳng có gì đáng sợ, những kẻ sợ cô đơn là những kẻ đã lãng phí một đời bình yên.
Theo Guu
Đời người là để cõng sự cô đơn Có những điều mà khoa học chẳng bao giờ giải thích được: Tại sao giữa biển người mênh mông, ta chỉ chọn một kẻ để yêu? Tại sao, bảy tỉ mảnh ghép trên Trái Đất tròn, trong cơ man biết bao bóng hình theo đuổi, ta chỉ bâng khuâng mãi một dáng người? Đó là lúc ta say tình. Đặc điểm của hơi...