Có những ngày lười biếng như một con mèo…
Có những ngày lười biếng như con mèo nằm cuộn trong góc nhà không đoái hoài ngoài kia những tấp nập xô bồ. Cứ thế đắm chìm vào những mơ hoặc ảo huyền rồi chợt tỉnh giấc nhận ra mình đang lãng phí hàng tá thời gian tuổi trẻ. Chỉ là cái cảm giác trơ trội không tìm thấy hướng đi làm con người ta chùn bước. Trong ra thấy bản thân vô dụng biết chừng nào.
Vòng quay của cuộc đời sẽ khiến bản thân con người ta không ít lần đứng chơi vơi giữa đường đời không biết nên đi về đâu. Cứ như thể ngoảnh trông đi thấy đường dài xa tít nhưng mình thì cứ loay hoay giữa dòng.
Chỉ là càng lớn người ta càng cô đơn, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Theo cái quy tắc nào đó không rõ để được điều gì đó bản thân phải đánh đổi thứ này để có thứ khác. Đôi khi sẽ cảm giác thỏa lòng nhưng cũng có lúc sẽ là những tiếc nuối, những âm ĩ mang tên hối hận; càng lớn, càng sợ lựa chọn, va chạm nhiều lại khiến con người càng sợ mất mát theo một khía cạnh nào đó.
attractive girl holding a cat and sits by the window
Có những ngày lười biếng như con mèo nằm cuộn trong góc nhà không đoái hoài ngoài kia những tấp nập xô bồ, thèm lắm một điểm tựa nơi Sài Gòn lưng chừng. Cứ thế đắm chìm vào những mơ hoặc ảo huyền rồi chợt tỉnh giấc nhận ra mình đang lãng phí hàng tá thời gian tuổi trẻ. Chỉ là cái cảm giác trơ trội không tìm thấy hướng đi làm con người ta chùn bước. Trong ra thấy bản thân vô dụng biết chừng nào.
Video đang HOT
Cái cảm giác mình vô dụng không làm được gì khi ở tuổi 22 thật sự đủ để giết con người ta trong ngột ngạt. Mệt mỏi xăm chiêm cơ thể, cứ như không còn sức sống, suốt ngày đối diện với căn phòng trông ra ô cửa sổ nơi bầu trời rộng thênh thang như một cực hình xoáy vào suy nghĩ mình đang dùng 24 tiếng đồng hồ để làm gì? Có lẽ ai cũng bảo phải cố gắng nhưng sẽ rất khó thực hiện khi ngay bản thân muốn gì còn không rõ. Chênh vênh nơi lưng chừng của mọi cảm xúc. Nên như thế nào đây khi đứng giữa khoảng không của những chông chênh chẳng rõ thành tên
Ngần ấy năm trôi qua, nhìn lại cứ thấy mình là đứa trẻ không lớn, cứ hoài niệm về ngày xưa cũ rồi chìm mãi trong khoảng không của ký ức mà không nhận ra con đường nào nên rẽ sau những khoảnh khắc đời người. Cứ bị cuốn đi, mất đi ít nhiều cơ hội rồi sợ hãi không biết làm gì.
Còn bao lâu nữa để biết mình nên đi đâu, để khi ngoảnh lại hay bước tiếp bản thân cũng không bị tuột về phía sau trong lạnh lẽo và sợ hãi.
Theo iBlog
Mệt vì vợ nhà giàu và tiểu thư
Không có điều kiện thuê người giúp việc, mọi công việc nhà vợ tôi đều ỷ lại cho tôi làm...
Tôi năm nay 28 tuổi, còn vợ tôi 27. Chúng tôi quen nhau trong một lớp học tiếng Anh, có thời gian chuyện trò dần dần giữa hai đứa nảy sinh tình cảm. Vợ tôi là một cô gái không thuộc vào dạng sắc nước hương trời nhưng trông cũng ưa nhìn, còn tôi chỉ là một sinh viên tỉnh lẻ, nghèo khó, ham học hỏi và có chí cầu tiến.
Không có điều kiện thuê người giúp việc, mọi công việc nhà vợ tôi đều ỷ lại cho tôi làm
Ngày đầu tiến cô ấy đưa tôi về gia đình chơi, tôi đã choáng ngợp trước dinh cơ của ba mẹ người yêu. Một cảm giác tự ti thoáng qua trong đầu nhưng rồi cuối cùng tôi cũng tự nhủ mình chân thành, có kiến thức, cầu tiến có sức khoẻ thì sớm muộn cũng thành công nên cứ tự tin.
Ban đầu bố mẹ cô ấy cũng hơi lo ngại, khinh thường tôi ra mặt nhưng một thời gian sau biết tôi là người hiền lành, ngoan ngoãn hơn nữa lại có một bản thành tích học tập giỏi giang nên dần cũng chấp nhận cho hai đứa đi lại.
Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Về chung sống với nhau không lâu thì vợ tôi bắt đầu thể hiện thói tiểu thư, đỏng đảnh, lười làm, ham chưng diện và hời hợt trong cuộc sống gia đình cũng như trong mọi việc.
Mới đầu tôi cũng không dám nói gì với vợ vì mặc cảm mình dưới cơ hơn nữa lại đang sống trong căn nhà bố mẹ vợ cho nên đôi khi cũng im lặng cho qua chuyện. Vậy là được đà vợ tôi càng lấn tới nhiều khi tỏ thái độ khinh thường tôi ra mặt. Cô ấy hay sai vặt tôi việc nhà như kiểu " anh lấy hộ em cái hộp son, cái lược...".
Vợ chồng trẻ mới cưới nên chưa có điều kiện thuê Ôsin nên công việc nhà cửa, giặt giũ quần áo đến nấu ăn, dọn dẹp sân vườn vợ tôi đều ỷ lại cho tôi. Có lần tôi góp ý với vợ mong cô ấy cũng nên động chân, động tay đến việc nhà nữa vậy là vợ tôi nổi đoá lên lấy cớ đang mang bầu, nghén ngẩm, mệt mỏi... và cô ấy kết thúc cuộc chiến bằng câu; "Anh thấy không hợp thì đi đi, ra khỏi nhà tôi. Tôi hết chịu đựng nổi một ông chồng nhà quê, giúp vợ được tí việc nhà thì kể nể, sợ thiệt!".
Đã thế nhiều lần tôi đã phải đau đầu vì vợ suốt ngày ca thán về chuyện thỉnh thoảng về quê tôi có quà cáp cho bố mẹ đẻ và các em tí chút. Thỉnh thoảng cũng có người thân quen ở quê nên chơi ở lại qua đêm cô ấy cũng cảm thấy khó chịu.
Quá đáng hơn vợ chồng có chuyện gì là cô ấy sang mách luôn với bố mẹ đẻ và ngay hôm đó tôi được mẹ vợ sang giáo huấn cho một bài học... Điều đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, stress.
Ức cái trong con mắt của bố mẹ vợ thì tôi có được như ngày hôm này là nhờ cả vào gia đình nhà vợ và họ coi thường tôi không ra gì. Thực tế tôi cảm thấy quá ức chế, sống như thế này mãi chắc rằng vợ chồng không thể hoà hợp và hạnh phúc được. Tôi có nên góp ý trực tiếp với vợ và rồi quyết định đường ai nấy đi không? Hay là cứ sống như thế này để rồi phải chịu nhục?
Theo Đất Việt
"Bài học" nhớ đời dành cho người đàn ông ngoại tình Sau cú "phốt" nhớ đời ấy chẳng bao giờ anh dám phản bội vợ nữa. Nhưng thỉnh thoảng thấy ánh mắt vô hồn của vợ nhìn cái gì đó xa xăm anh hiểu vợ vẫn đau vì "vết sẹo" Anh và chị cưới nhau đã 10 năm có lẻ, cuộc sống đề huề hạnh phúc bên hai đứa con đang học cấp 1....