Cố nhiều cách tôi vẫn không thể khiến anh hiểu mình
Tôi có thể giả vờ mạnh mẽ với mọi người nhưng không thể giả vờ với anh, thật buồn là anh không nhìn ra điều đó.
ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau tính đến nay cũng được hơn ba năm, học chung một trường đại học nhưng khác khoa, khác lớp, hồi mới chân ướt chân ráo vào đại học là anh ấy tán tôi. Chúng tôi quen nhau qua câu lạc bộ tình nguyện xanh của trường, lúc ấy tôi chỉ thấy anh là người trưởng thành và khá tốt bụng, nhưng càng yêu nhau lâu tôi càng phát hiện hai đứa có quá nhiều điểm khác biệt. Hầu như giữa chúng tôi không có tiếng nói chung, điểm chung duy nhất là hai đứa thích chụp ảnh. Tôi hơi mơ mộng, có hơi hướng sống nội tâm, thiên về tình cảm, từ bé đã ước mong sau này có thể gặp một người con trai tốt để cùng tâm sự và chia sẻ nhiều thứ. Tôi không muốn đi vào vết xe đổ của mẹ khi lấy một người mình không yêu, cũng không quan tâm tới mình. Điều đó đã làm ảnh hưởng đến tôi rất nhiều, tôi bị trầm cảm từ nhỏ cũng bởi chuyện tình cảm gia đình. Những lúc như vậy tôi thường đọc sách để tâm hồn thoải mái vui vẻ hơn.
Tôi biết anh không phải người không tốt. Anh rất tốt, cũng quan tâm tôi rất nhiều, khá tâm lý, cái tôi của anh rất cao, lại có tính gia trưởng, nhiều lúc cảm thấy anh rất dè chừng, hay muốn hơn thua với tôi. Tôi biết trong tình yêu không phải ai cũng may mắn tìm được người như ý nhưng cái sự không hiểu nhau là rất lớn. Chúng tôi khác nhau về quan điểm, sở thích, lối sống, suy nghĩ… gần như khác tất cả. Điều đó khiến tôi rất buồn, nhiều lúc chỉ muốn tâm sự với anh một số chuyện nhưng đều không thể cất lời, không nói thì cảm thấy bứt rứt trong người, mà nói thì lại cãi nhau. Tôi không nhớ nổi bao nhiêu lần anh nói chia tay nhưng tôi không đồng ý, đều giữ anh lại. Mỗi lần như thế tôi lại rất đau lòng, tự trách mình, có thể đấy không phải là sự không hiểu nhau mà là do tôi quá nhạy cảm và suy nghĩ quá nhiều. Tôi luôn mong muốn anh là người đầu tiên và sẽ là người cuối cùng.
Video đang HOT
Gần hai năm quen nhau tôi đã đồng ý trao cho anh thứ quý nhất của mình, sau lần ấy tôi không may có bầu cũng là lúc biết mình bị bệnh phụ khoa rất nghiêm trọng, không thể giữ được con. Chúng tôi đều rất buồn, tôi gần như rơi vào trạng thái trầm cảm, rồi người thân thiết nhất với tôi là mẹ cũng bỏ tiiu đi vì bệnh ung thư. Tôi gần như suy sụp hoàn toàn nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, bản thân che giấu cảm xúc rất giỏi. Tôi có thể giả vờ mạnh mẽ với mọi người nhưng không thể giả vờ với anh, thật buồn là anh không nhìn ra điều đó. Càng lúc tôi càng cảm thấy hai đứa rất xa nhau, tôi muốn kéo anh gần lại nên đã thử nhiều cách đều không được. Giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi và muốn buông xuôi, không biết nên làm như thế nào nữa.
Theo VNE
Là phụ nữ, chỉ cần người đàn ông nghiêng về phía mình là đủ
Phận nữ nhi, không gì vui vẻ và hạnh phúc hơn là kiếm được tấm chồng ưng ý.
Người ta vẫn bảo, kiếm được người đàn ông chung thủy ở cái thời đại này đã khó, kiếm được miếng chồng tử tế yêu mình, hiểu mình, nguyện đời nguyện kiếp vì mình càng bất khả thi hơn.
Cái đó đúng như chưa đủ, đúng vì đây là cuộc đời thực, là cuộc sống xoay quanh 365 ngày, mỗi ngày một vẻ, đàn ông hay phụ nữ chung quy vẫn là con người, "nhiều tật" ắt cũng là chuyện thường tình. Còn chưa đủ? Vì chị em chúng ta, ngay từ đầu đã quá sai khi kì vọng nhiều, viển vông nhiều.
Ta cứ mãi vô định và lạc lõng biết bao trong cảm xúc không đầu không đuôi (Ảnh minh họa)
Tôi thấy phụ nữ thực đáng thương, từ tên gọi cách thể hiện đến danh xưng "phái yếu" đã là cái gì đó khiên cưỡng và mặc định cuộc sống của họ cả đời, bị động và luôn luôn là người ở phía hạ phong.
Có lẽ vì thế mà là phận nữ nhi, không gì vui vẻ và hạnh phúc hơn là kiếm được tấm chồng ưng ý, một người đàn ông bình thường nhưng đủ nhạy cảm để yêu thương chiều chuộng cái tôi "nữ tính" dở dở ương ương.
Ngày còn trẻ, chúng ta hay mơ mộng đến những cái nắm tay nhẹ nhàng, những ánh mắt giao nhau, những cái ôm siết chặt nhưng tràn đầy dũng khí, đó là mối tình đầu đầy rung động, thanh khiết và ngọt ngào thường xuất hiện trong những câu hỏi gợi tả về quá khứ "chàng trai 17 t.uổi năm ấy của bạn giờ ra sao?". Ngọt ngào đấy hạnh phúc đấy nhưng đau lòng thay, tất cả chỉ là "năm ấy" mà thôi.
Còn hiện tại thì sao, ta cứ mãi vô định và lạc lõng biết bao trong cảm xúc không đầu không đuôi, ta khát khao một tình yêu mới nhưng lại luyến tiếc những cuộc tình cũ, ta hy vọng vào sự xuất hiện của người-đàn-ông-hoàn-hảo nhưng chưa bao giờ có ý định nhấc gót đi tìm.
Lọ lem còn phải cất công đến tận cung điện mới gặp được chàng hoàng tử trong mơ cớ sao người trần mắt thịt như chúng ta lại tự tin vào sự hấp dẫn của bản thân mà buông bỏ, mà bị động như thế?
Phát s.úng đầu tiên là quan trọng nhất, nếu ngay từ đầu tư tưởng đã thoáng, trái tim sẽ tự nguyện tường minh, bạn cần điều gì thì hãy dũng cảm theo đuổi điều ấy. Dẫu thất bại dẫu chưa chắc thành công, dẫu không thể giống như t.uổi mười bảy oanh oanh liệt liệt nói thích một người liền mặt dày ăn bám người ấy nhưng ít nhất bạn đã biết rằng, mình có thể chủ động và "quái thai" thế nào khi yêu, rằng bạn tự tin, cuồng nhiệt, dám tự sinh tự diệt với chuyện tình cảm của bản thân và sẵn sàng đương đầu với nó.
Muốn một người đàn ông chịu "nghiêng" về mình cả một đời, thực lòng không hề khó, thế giới hơn bảy tỉ người chạy đi đâu được duyên phận của chính mình. Huống hồ còn là khi chúng ta đã, đang và luôn trong tư thế sẵn sàng và chủ động như thế này, những cô nàng "cọc đi tìm trâu" nhỉ?
Theo Dân Việt
Rùng mình mỗi lần chồng chạm vào người tôi vì một lần thấy anh đang… Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi bủn rủn chân tay, đến lúc cô lao công nhặt tập tài liệu lên rồi gọi mấy lần tôi mới giật mình tỉnh người ra. Tôi đã từng nghĩ mình may mắn khi có một cuộc hôn nhân viên mãn vì có một người chồng chu đáo biết lo lắng cho vợ con. Bạn bè tôi cũng...