Có nên tỏ tình với thầy giáo hay lặng lẽ làm “em gái mưa”?
Em thích đôi mắt biết nói, vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc, nụ cười tỏa nắng, và thích cả cách thầy nhíu mày mỗi khi suy nghĩ điều gì đó…
ảnh minh họa
Hiện tại, em đang là học sinh lớp 12. Hồi đầu năm học, trường em có thêm một thầy giáo dạy Toán và em đã trót “cảm nắng” thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ban đầu, em cứ nghĩ rằng, cảm giác của em với thầy chỉ đơn giản xuất phát từ trí tò mò. Bởi ngay từ giây phút đầu tiên thấy thầy xuất hiện, em đã sững sờ khi thấy thầy quá quen thuộc. Em thấy trong thầy hình bóng của thầy giáo cấp 2 của em, người mà em đã dành rất nhiều tình cảm.
Video đang HOT
Nhưng càng tiếp xúc với thầy, em lại càng nhận ra rằng, hình như mình yêu thầy mất rồi.
Em thích từ ánh mắt biết nói, vẻ lạnh lùng, nụ cười tỏa nắng của thầy, cách thầy giả vờ ho để lảng tránh khi bắt gặp ánh mắt đắm đuối từ những nữ sinh trong lớp.
Em thích cách thầy giảng bài và quan tâm học sinh, dù nhiều học sinh khác trong lớp cho rằng thầy cực kỳ “thiếu muối” và nhạt nhẽo.
Em thích cách thầy quan tâm học sinh, có chút lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng thầy lại luôn nhắc nhở, bảo ban chúng em tận tình. Ngoài những tiết học trên lớp, thầy luôn sẵn sàng ở lại giảng thêm ngoài giờ cho chúng em. Biết vậy, nên sau mỗi buổi học, em thường cố ý ở lại hỏi bài thầy. Thật kỳ lạ, tất cả những gì thầy giảng, dù không cố gắng để nhớ, mọi kiến thức vẫn tự động được lưu lại trong trí nhớ em.
Để tạo ấn tượng với thầy, mỗi lần học tiết của thầy, em đều cố gắng xinh đẹp, đặc biệt là luôn cố gắng học tốt môn của thầy. Em nghĩ rằng mình sẽ học thật tốt để đỗ đại học và ngày em trở thành sinh viên, em sẽ dũng cảm đứng trước thầy để thổ lộ tình cảm.
Thế nhưng gần đây, em phát hiện ra xung quanh thầy có rất nhiều vệ tinh. Em rất thích thầy, nhưng lại chưa đủ tự tin để thổ lộ tình cảm của mình, nhưng nhìn những bạn nữ, thậm chí cả cô giáo trẻ khác vây quanh thầy em lại thấy bất an. Liệu em có nên thổ lộ tình cảm với thầy hay cứ tiếp tục làm “ em gái mưa”, âm thầm, lặng lẽ dõi theo thầy?/.
Theo VOV
Bị thầy giáo hơn 15 tuổi từ chối thẳng thừng khi thổ lộ tình cảm
Thay vì an ủi và khuyên nhủ, thầy nói những lời tuyệt tình nhất để tôi từ bỏ tình cảm không nên có này.
Ảnh minh họa
Tôi là học sinh lớp 10, vào trường học được một tháng. Tôi được mọi người yêu mến nhưng trong lòng lúc nào cũng buồn. Tôi yêu đơn phương thầy giáo. Thầy 30 tuổi, hơn tôi 15 tuổi, khoảng cách tuổi tác khiến ai cũng e dè nhưng tôi thấy không có gì cả, bởi yêu thương thật sự thì không gì không thể. Tôi yêu thầy không phải vì thầy giàu có hay đi xe xịn mà bởi trái tim dẫn lối, thầy là người đáng để tôi nương tựa cả cuộc đời. Lúc đầu tôi ghét thầy, rồi đúng như người ta nói "ghét của nào trời trao của đó", giờ yêu thầy nhiều. Lúc đầu tôi định giấu mãi nhưng đến thời gian này tình cảm dành cho thầy nhiều quá rồi, như quả bóng đầy hơi sắp nổ tung vậy. Tôi nghĩ thầy cũng cảm nhận được chút ít vì bản thân quan tâm thầy lắm, thường bắt chuyện, hỏi thăm nhiều thứ về cuộc sống của thầy, hay tâm sự buồn vui và đồng cảm cho nhau.
Tôi thấy mình không thể giấu tình cảm này nữa, đã chọn cách nói ra và rồi mất thầy mãi. Thầy tránh né, xem tôi như người xa lạ, không còn quan tâm đến tôi như trước nữa. Trước kia giữa tôi và thầy không hề có khoảng cách nhưng giờ khác xa lắm, tay tôi dù có dài cũng không thể nào chạm đến tay thầy. Tôi rất đau lòng, khóc rất nhiều nhưng thầy vẫn im lặng. Tôi buồn đến mức không chịu nổi nên đã rạch tay hành hạ bản thân. Thầy cũng biết, thay vì an ủi và khuyên nhủ thì thầy đã nói những lời tuyệt tình nhất để khiến tôi từ bỏ thứ tình cảm không nên có này. Thầy nghĩ sẽ tốt cho tôi nhưng đâu biết đã vô tình giết chết trái tim tôi.
Thầy ép tôi phải giữ khoảng cách, buông bỏ tình cảm này. Tôi đã khóc nức nở khi đọc được những dòng tin nhắn vô tình, tàn nhẫn ấy, nó như kim nhọn đâm xuyên qua tim tôi. Tôi buồn lắm, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày thầy đối xử với mình như vậy. Tôi từng mơ học hết 3 năm này sẽ được ở bên thầy mãi, được thầy yêu thương che chở đến cuối đời, ai ngờ kết thúc như vậy. Tôi thật sự đau đớn lắm nhưng chưa bao giờ trách thầy. Tôi sẽ cố gắng học giỏi như thầy mong. Tôi biết mình sai rồi, sai ở chỗ ngay từ đầu không nên có tình cảm với thầy và cũng chẳng nên nói ra.
Theo VNE
Hoàng hôn lặng lẽ Tôi trở về ngậm ngùi. Lại tìm đến khúc sông vắng người qua lại. Nhưng không bao giờ tôi còn thấy buổi hoàng hôn nào trên sông đẹp như buổi ấy nữa. Rồi tôi cứ thấy cơ thể khó chịu, buồn nôn và chóng mặt. Ảnh minh họa Tôi đến bệnh viện phụ sản khám thai. Đây là lần thứ hai tôi mang...