Có nên tố cáo chuyện em dâu ngoại tình?
Tôi và em dâu tuy không phải là thân thiết nhưng chuyện cô ấy ngoại tình cũng là một cú sốc lớn đối với tôi. Tôi không biết mình nên nói ra sự thật hay cứ im lặng để mái ấm gia đình được bình yên?
ảnh minh họa
Chúng tôi đều sống chung trong một thị trấn và làm dâu chung một nhà nên khá gần gũi. Không giống với mối quan hệ chị em dâu với nhiều vấn đề xích mích như các gia đình khác, chúng tôi sống khá hòa đồng. Có thể lý do chính là cả hai đều được bố mẹ chồng cho ở riêng ngay từ lúc mới cưới và việc ai lấy làm, tiền ai nấy tiêu nên không nhà nào liên quan đến nhau.
Vì chồng tôi và em trai khá thân thiết nên hễ có gì ngon là cả hai nhà lại cùng nhau ăn uống. Với chồng tôi, em trai là người anh có thể chia sẻ mọi thứ, anh cũng không ngần ngại làm mọi việc để em trai mình được sống hạnh phúc. Em chồng là người rất biết điều và luôn quý trọng vợ chồng tôi nên mối quan hệ giữa hai gia đình ngày càng thắm thiết.
Trước khi lấy em chồng thì em dâu là người sống khá khép kín. Mọi người thường hay ngồi lê đôi mách về chuyện tình yêu của các cô gái nhưng lại không ai biết gì về chuyện tình yêu của cô ấy. Cho đến khi yêu và lấy em chồng thì trong mắt mọi người cô ấy vẫn luôn rất biết cách ăn nói và giỏi kiếm tiền. Vì biết cách cư xử nên cả nhà chồng và ngay cả tôi cũng thấy quý mến.
Cùng là chị em một nhà đã gần chục năm và hầu như ngày nào cũng gặp nhau nên hàng ngày làm gì chúng tôi đều kể nhau nghe. Hôm đó, tôi định đi xuống thành phố khám bệnh thì cô ấy cũng có dự định đi xuống đó lấy hàng. Vì nhà cô ấy bán tạp hóa và tuần nào cũng đi lấy hàng nên chuyện đi thành phố cũng nhẹ như không. Vậy là chúng tôi cùng đi một chuyến xe khách, tới bến xe tôi đi ra bệnh viện còn cô ấy ra chợ. Bình thường cô ấy kể lấy hàng chỉ ba tiếng là xong và bắt xe về luôn. Tôi khám xong gọi điện hẹn cô ấy qua đón và cùng về thì cô ấy nói lần này lấy nhiều hàng không về ngay nên bảo tôi bắt xe về trước. Tôi nghĩ chị em đã đi cùng nhau thì muộn cũng phải chờ nhau cùng về nên quyết định chờ cũng được.
Video đang HOT
Nhưng thật không ngờ, khi tôi gọi điện bảo muốn chờ cô ấy để cùng về thì thái độ của cô ấy khác hẳn. Cô ấy chối đây đẩy ý của tôi và bảo: “Chị cứ về trước đi vì em lấy hàng còn lâu lắm! Mà chị chỉ cần ra bến xe là về, đằng nào cũng chỉ là ngồi cùng xe không cần thiết phải chờ đợi nhau làm gì. Lấy xong hàng thì em cũng sẽ về luôn”. Tôi cũng hơi buồn nên chỉ “ừ” rồi tắt máy.
Ra đến bến xe, vì đường tắc nên tôi bị lỡ chuyến và phải chờ xe sau. Gần một tiếng sau có chuyến xe tiếp theo về huyện. Tôi lên xe ngồi chờ, vì sợ mùi điều hòa nên bịt khẩu trang kín mít, người thì mặc áo chống nắng nhìn như ninja. Đang nhìn xung quanh xem hoạt động của mọi người trong bến thì tôi bị cuốn vào hình ảnh một đôi nam nữ. Và người nữ đó chính là em dâu tôi. Dù cô ấy có đeo khăn che mặt nhưng nhìn dáng người và bộ quần áo là tôi nhận ra ngay.
Nhìn cử chỉ chăm sóc của cô ấy và người đàn ông đã biết tình cảm của họ ra sao. Người đàn ông xách đồ khá nặng còn cô ấy đi bên cạnh thì tay cầm túi, tay không ngừng lau mồ hôi và mặt thì đầy lo lắng cho anh ta.
Đến xe, sau khi cất đồ vào cốp thì hai người họ còn ôm nhau không nỡ xa cách và tất cả tôi được chứng kiến rõ mồn một qua chiếc gương chiếu hậu. Hóa ra mỗi lần đi lấy hàng cô ấy đều hạnh phúc và có người khác ngoài chồng chăm sóc thế này. Cô ấy đã và đang lừa dối tất cả mọi người để ngoại tình với một người đàn ông khác.
Đến nơi, tôi không dám xuống xe mà phải chờ cô ấy xuống trước rồi qua nhà cả km mới dám xuống. Sau đó tôi rẽ vào nhà bà ngoại chơi và tối chồng qua đón về. Tôi không dám nói với cô ấy những gì mình đã nhìn thấy. Tôi cũng chưa biết có nên nói cho chồng và em chồng biết chuyện cô ấy đi ngoại tình hay không nữa? Nếu nói ra thì gia đình cô ấy chắc chắn sẽ tan vỡ mà không nói thì tôi sẽ thành đồng phạm lừa dối người em chú tốt bụng, lừa dối gia đình chồng.
Theo DanViet
Đôi khi muốn... lãng quên
Em, một nữ kiến trúc sư xinh đẹp và giỏi giang. Mọi thứ xung quanh em đều gần như hoàn hảo. Em có một gia đình yêu thương mình, một công việc mà em yêu thích và được cất nhắc làm những dự án quan trọng. Duy chỉ có một điều, em vừa chia tay một mối tình dài, ngỡ đã sắp đi đến đích thì dừng lại.
Em hỏi tôi: làm sao để quên? Tôi không biết nói với em như thế nào vì bản thân mình cũng từng như vậy, cho mãi đến ngày ta bỗng dưng quên, như có cơn lũ nào đó, quét qua trí nhớ.
Em nói rằng, em vừa yêu vừa chán thành phố này bởi đi đâu em cũng thấy bóng hình của hai đứa, nước mắt em cứ chực trào, vì yêu và vì nỗi nhớ quay quắt trong lòng. Bởi em không thể quên, bởi đâu đâu cũng là kỷ niệm.
Em được cử đi công tác ở một đất nước xa xôi. Cứ tưởng rằng em sẽ đỡ nhớ, đỡ đau, nhưng không, nỗi nhớ ấy lại cồn cào nhiều hơn, dù bên ấy, chẳng có chút gì kỷ niệm, nhưng trong lòng em chỉ có mỗi hình bóng một người. Biết sao được, vì đó là tình yêu.
***
Chị nói chị muốn cho chồng và cho mình một cơ hội. Nhưng mọi điều thật khó khăn vì mỗi lần nhìn chồng, chị lại nghĩ ngay đến người tình của chồng. Dẫu mọi thứ đã qua, dẫu chị quyết bảo vệ mái ấm gia đình cho các con của chị, dẫu chồng chị đã hối lỗi, toàn tâm toàn ý với gia đình, thì chị vẫn nhớ, nhớ như in những tin nhắn chồng từng nhắn cho người ấy, nhớ lúc gặp cô ta nói chuyện phải quấy thế nào...
Sự phản bội của chồng chưa đánh gục ngã chị, nhưng trí nhớ của chị thì thực sự bóp nát con tim. Chồng muốn mời vợ đi ăn nhà hàng, chị nghĩ ngay cái nhà hàng này chồng đã từng đến với cô nhân tình. Chồng một hôm nào đó muốn vợ được nghỉ ngơi nên nấu bữa cơm thịnh soạn thì chị cũng không thể không đay nghiến: "Thì ra, hồi xưa anh chăm bẵm nó như thế!".
Tôi khuyên chị tập quên đi, đừng đạp đổ nữa, nếu thật sự muốn sống quãng đời còn lại với nhau. Chị bảo rằng muốn lắm, nhưng không hiểu sao vẫn nhớ. Chị chỉ ước gì có thể quên, chỉ nhớ thời gian yêu nhau của hai vợ chồng chứ đừng nhớ đến những việc đau lòng ngày ấy.
Tôi, sau hai lần sinh nở, như ông bà xưa hay nói là trí nhớ giảm nhiều. Có lúc, mở tủ lạnh ra, đứng tần ngần không nhớ nôi mình định làm gì. Vậy mà, có những điều muốn quên cũng không quên được, ấy là mấy lời nói vô tâm của chồng.
Chồng thuộc dạng nóng tính, những lúc căng thẳng là phát ngôn thiếu kiềm chế. Tôi cũng vậy, cũng có lúc không nhớ mình đã nói gì. Nhưng may là chồng tôi lại thuộc kiểu người hay quên, nên có lỡ lời thì hôm sau ngọt ngào là anh quên ngay. Còn tôi, nhiều khi hiểu tính chồng là vậy, nhưng vẫn có hôm mất ngủ.
Có lẽ việc ghi nhớ là một trong những đặc tính khác biệt của đàn ông và phụ nữ. Phụ nữ có thể kể chi tiết tường tận một việc đã xảy ra cách đây hàng tháng, còn đàn ông, đôi khi quên cả kỷ niệm ngày cưới. Đó không phải là lỗi của đàn ông, cũng không phải là lỗi của đàn bà. Đó chỉ là một sự khác biệt của tạo hóa.
Tôi biết, có người, ghi cả nhật ký của hai vợ chồng. Theo thời gian, quyển nhật ký ấy, vui ít buồn nhiều. Người vợ ghi rõ ràng chi tiết, hôm ấy anh ấy nói gì, anh ấy đã làm gì khiến mình buồn mình đau... Khi có chuyện gì không vui, cô vợ lại lôi nhật ký ra viết và đọc. Rồi lại tự nhốt mình trong những điều đau buồn ấy.
Là một người đàn bà, tôi muốn mình lãng quên. Điều đó, đôi khi không phải muốn là được. Nhưng mình có thể chọn lựa. Ừ thì có thể chồng mình hôm nay chưa tốt điểm này, anh ấy có thể nói câu gì đó làm mình buồn. Mình có thể nhẹ nhàng góp ý khi anh ấy vui. Rồi thôi, đừng nhớ nữa. Sức chứa của bộ não có giới hạn, hãy chọn lựa điều gì vui, hạnh phúc để nhớ. Hãy nhớ những ngày bên nhau và rồi... vui vì đã có một cuộc tình đẹp. Hãy nhớ, chỉ nhớ những lúc vợ chồng vui vẻ, những lúc con cái hạnh phúc vì được đi chơi với cả ba lẫn mẹ. Nỗi buồn tự nhiên se nhạt phai dần...
Theo Baophunu
Những đêm gần gũi chồng, tôi đều phải nhắm nghiền mắt lại Tôi vẫn phục vụ chồng khi anh ta muốn nhưng mọi cảm xúc đều trôi tuột mất, đôi mắt nhắm nghiền và nỗi đau tinh thần khiến tôi rệu rã thậm chí thấy ghê tởm chính người chồng của mình. Có lẽ đời người phụ nữ họ chẳng mơ ước gì cao sang, điều họ cần chỉ là một mái ấm hạnh phúc,...