Có nên tiếp tục làm đám cưới với anh?
Cũng chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ làm cô dâu của anh, sẽ chung sống với anh dưới một mái nhà… nhưng với cách cư xử vô tâm như vậy của anh thì làm sao tôi có đủ niềm tin để nghĩ đến hạnh phúc bên anh?
Tôi và anh quen nhau được một thời gian khá dài thì cả hai chúng tôi đều quyết định sẽ đi đến hôn nhân. Chỉ còn hai tháng nữa thôi là chúng tôi sẽ thành vợ thành chồng… nhưng sao giờ đây, tôi không còn cảm giác tin tưởng vào anh nữa?
Ngày mới yêu nhau, anh rất quan tâm đến tôi… nhưng giờ đây, anh không còn quan tâm đến tôi nữa, ít đưa đón tôi đi chơi hơn, mặc dù nhà chúng tôi chỉ cách nhau 5 phút đi xe. Anh cũng không qua thăm tôi như thường lệ, cũng ít nhắn tin, gọi điện cho tôi hơn. Thi thoảng, anh hỏi thăm tôi trên yahoo một xíu, rồi lại thôi…
Tôi bắt đầu suy nghĩ mình có nên tiếp tục yêu và cưới người đàn ông này làm chồng không khi càng ngày anh càng trở nên lạnh lùng và thờ ơ với tôi như thế? Rồi liệu sau này lấy nhau, tôi trở thành vợ anh thì anh ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Và tôi có được hạnh phúc thật sự hay không?
Đã bấy lâu nay tôi suy nghĩ rất nhiều và khóc đến sưng cả mắt… nhưng anh ấy không biết điều đó. Dù tôi có ốm đau, anh cũng chỉ nhắn tin dặn dò tôi uống thuốc, chứ không một lần thăm nom, mặc dù khoảng cách giữa nhà tôi và nhà anh rất gần.
Có một lần hai đứa cãi nhau rất lớn và tôi đã nói với anh rằng, tôi muốn chia tay. Và hôm đó, tôi cũng đã nói lên tất cả những suy nghĩ của mình, và cả sự thờ ơ của anh… nhưng anh chỉ bảo tôi, “Tại em suy nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nhiều” và còn trách tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không nghĩ đến anh, không thông cảm cho anh. Và tôi đã rất bất ngờ khi nghe anh nói, “Chẳng nhẽ em muốn 24/24 anh phải có mặt bên cạnh em sao?”.
Sau trận cãi vã đó, anh ấy vẫn yêu tôi, vẫn động viên và an ủi tôi rất nhiều… và anh nói rằng, “Quyết định sau cùng của anh vẫn là muốn cưới em làm vợ. Vì thế nên em đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện của chúng mình”.
Video đang HOT
Tôi năm nay đã 23 tuổi và với cái tuổi đó, tôi đâu còn là một cô bé ngu ngơ để không nhận ra sự thay đổi của anh? Kể cả ngày kỉ niệm chúng tôi quen nhau, anh vẫn không dành chút ít thời gian để ở bên tôi như ngày trước. Thật sự tôi rất buồn và phải tự an ủi mình, “Chẳng nên mong đợi điều gì ở anh nữa!”.
Giờ đây, tôi cũng không còn nhắn tin hay điện thoại với anh nhiều như trước nữa. Tôi thử lạnh lùng, không quan tâm đến anh một thời gian… nhưng đáp lại, vẫn chỉ là sự im lặng từ nơi anh.
Hôm 20/10 vừa rồi, anh gọi điện hứa sẽ đưa tôi đi chơi và tôi cũng đã hủy lịch đi chơi cùng những người bạn của mình… thế nhưng cuối cùng, anh đã không đến đón tôi, không một tin nhắn hay lời giải thích vì sao không ở bên tôi ngày hôm ấy. Đến cuối ngày, tôi chờ một cuộc điện thoại hay tin nhắn chúc mừng của anh… nhưng sự chờ đợi của tôi cũng trở thành vô vọng.
Tôi đã nằm khóc cả đêm hôm ấy và suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của mình. Cho đến 1h30 thì anh nhắn tin, “Vợ ơi, vợ ngủ chưa?”. Tôi đọc những dòng tin nhắn ấy mà trong lòng đau nhói, nước mắt chảy nghẹn ngào… Cũng vì cảm thấy thất vọng về cách cư xử của anh nên hôm đó, tôi đã không nhắn tin lại.
Đến 3 giờ chiều hôm ấy, anh lại nhắn tin “Vợ ngủ dậy chưa?”. Đọc dòng tin nhắn đó, tôi lại khóc và không hiểu tại sao anh không một lời giải thích cho sự thất hứa đó. Tại sao anh lại không đến đưa tôi đi chơi như lời anh hứa? Những người bạn của tôi ai ai cũng nhắn tin quan tâm, thăm hỏi tôi, còn tại sao anh lại không?
Tôi thật sự rất mệt mỏi và càng suy nghĩ, tôi càng chán nản và đau khổ… Cũng chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ làm cô dâu của anh, sẽ chung sống với anh dưới một mái nhà… nhưng với cách cư xử vô tâm như vậy của anh thì làm sao tôi có đủ niềm tin để nghĩ đến hạnh phúc gia đình bên anh?
Giờ đây, tôi đang rất bối rối trước những quyết định của mình. Vì thế nên tôi đã quyết định gửi những dòng tâm sự này để mong nhận được những lời khuyên chân thành của các bạn độc giả!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự hối hận muộn màng
Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào...
Khi quyết định chia tay anh em nghĩ là mình sẽ chịu đựng được đau khổ đó, nhưng giờ đây khi không còn có anh ở bên, không được nhận tin nhắn của anh mỗi khi trời vừa sáng, và mỗi khi đi ngủ thì em lại thấy nhớ anh biết nhường nào. Em đã bỏ qua sự quan tâm của anh, yêu thương của anh để lựa chọn 1 lối đi khác cho cuộc đời em.
Tình yêu giữa anh và em không phải xuất phát từ cái nhìn ấn tượng đầu tiên mà là một tình yêu theo kiểu mưa dầm thấm lâu, khi cả 2 có tình cảm mà vẫn chưa nhận ra là mình đã thích nhau, anh là 1 con người kín đáo và ít thổ lộ tình cảm cho mọi người biết, còn em dù là thích anh nhưng cũng vì cái tự trọng của mình cao quá nên cũng không nói ra đành âm thầm yêu anh. Và rồi em thầm cảm ơn cái ngày 8/3/2009 đó em đã biết được tình cảm của anh dành cho em, cái buổi tối ngày hôm đó khi anh, em và cả xóm đang đi chơi về thì anh đột nhiên anh cầm tay em kéo ra chỗ vắng để tặng quà cho em, lúc đó em cảm thấy mình thật hạnh phúc biết bao, cái sân trường Công Nghiệp lúc này như đang chỉ dành riêng cho em vậy, em vỡ òa và ôm chặt lấy anh rồi nước mắt cứ tuôn ra, anh buồn cười và nói em ngốc quá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng trong những ngày hạnh phúc có, giận hờn có và đáng nhớ có của tình yêu sinh viên trong sáng và ngốc ngếch, và khi nhìn lại thì cũng tới ngày em và anh hân hoan cầm tấm bằng ĐH cùng nhau ra trường. Em quyết định về VP còn anh thì về Hà Nội làm.
Tuy rằng xa nhau nhưng tình yêu của 2 đứa vẫn chẳng phai nhạt ít nào, em hồi hộp chờ đợi những ngày cuối tuần được anh về chơi và 2 đứa lại vi vu đi chơi trên con đường hoa sữa ở Khu Công nghiệp mà không muốn về. Rồi anh quyết định chuyển về VP làm để được gần em và cũng muốn chính thức 2 đứa ra mắt bố mẹ em, lúc anh quyết định như vậy em vui mừng khôn xiết lòng tự nhủ từ giờ 2 đứa sẽ chẳng phải xa nhau nữa.
Nhưng thật chớ trêu khi anh và em không cùng quê anh ở HD còn em thì ở VP và đó là lý do mà bố mẹ em phản đối, anh rất buồn nhưng vẫn an ủi em là anh sẽ ở lại, cố làm mọi điều để được bố mẹ em chấp nhận, em ôm anh mà trong lòng cũng muốn quyết tâm cùng anh vượt qua khó khăn này.
Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào... (Ảnh minh họa)
Và rồi cũng nửa năm trôi qua em và anh vẫn vậy, nhưng em không hiểu tại sao anh lại âm thầm xin chuyển việc lên BG để tới ngày anh đi mới thông báo cho em, anh nói là anh phải đi để có tương lai tốt hơn cho 2 đứa, hãy đợi anh nhé. Lúc đó em như bị choáng váng khi không nghĩ rằng em lại phải xa anh lần nữa, em khóc lóc và không cho anh đi, nhưng rồi anh vẫn quyết tâm đi, ngày anh đi em đã không tới chào anh vì em rất giận anh và cũng không muốn đứng đằng sau nhìn bóng anh dần rời xa em.
Nhưng sự đời đâu đoán trước được đâu, em một nơi, anh một nơi, mà xung quanh em thì cũng có biết bao người muốn làm bạn và anh thì cũng vậy để rồi thời gian trôi đi khi 2 đứa bận rộn vào công việc và thời gian dành cho nhau là rất ít, những dòng tin nhắn cũng ít đi, đôi khi anh lại hỏi đùa em: Em có người khác rồi à? Em trả lời là không có đâu và anh đã rất hạnh phúc, rồi 2 đứa lại lao vào công việc của cả 2, em cũng đã thích nghi được với cuộc sống không có anh ở bên và anh cũng vậy thì cũng là lúc 2 đứa hay xảy ra bất đồng, mỗi lần giận nhau em hầu như là mất ngủ cả đêm nằm mà nước mắt cứ trào ra, và anh thi cũng chẳng vui vẻ gì, anh lại tự dày vò bản thân và những lần như thế em lại không cầm lòng được. Em cũng không đếm được thời gian ngắn ngủi như vậy mà em và anh đã có bao lần nói lời chia tay rồi lại nối lại, nhưng anh ơi tuy rằng em rất yêu anh và anh cũng vậy thế nhưng đâu phải có tình yêu là đủ, cái tương lai của 2 đứa mình còn quá mơ hồ anh à. Và em đã quyết tâm chia tay anh rồi chấp nhận lời yêu của 1 người con trai khác một cách nhanh chóng vì chỉ như vậy anh sẽ quên em nhanh hơn mà không thấy có lỗi với em hay tự dày vò bản thân nữa, nhưng em đâu nghĩ rằng khi anh chấp nhận lời chia tay này thì em lại càng nhớ anh hơn. Ở bên người kia mà em cũng chẳng thấy hạnh phúc, vui vẻ gì, mọi thứ xung quanh em đều có hình bóng anh, em vẫn còn rất yêu anh anh à. Nhưng em đã quyết định con đường này thì em phải chịu, giờ đây trái tim em đau nhói, nước mắt em vẫn rơi mà không biết lúc nào em có thể quên được anh. Sự hối hận của em đã quá muộn màng phải không anh?
Những lúc rảnh rỗi nhớ anh em lại 1 mình dạo qua con đường ngày xưa có dấu chân 2 đứa mình, con đường vẫn vậy, từng dòng người vẫn tấp nập ra vào khu Công Nghiệp và hoa sữa đã nở mùi thơm nồng nặc sực vào mũi người đi đường mà thấy lòng mình nhói đau!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Âm mưu cay độc Linh không ngờ rằng người đàn ông cô tin tưởng, coi như mạng sông của mình lại bôi bạc đên thê... Có với nhau môt mặt con, Linh vân tưởng cuôi cùng cuôc đời cũng mỉm cười với mình, cho mình môt mái nhà hạnh phúc với người đàn ông thương yêu mình hêt mực. Thê nhưng cuôc sông này có bao điêu...