Có nên thú tội ăn cắp tiền của chồng
Sợ chồng đánh vì tội làm mất 5 triệu đồng, tôi đã lén trộm tiền trong két sắt của anh để bù vào đó và tìm cách đổ tội lên đầu cậu em chồng đang sống chung nhà.
Từ hồi kết hôn, chồng tôi đã là người giữ tay hòm chìa khóa trong gia đình. Ngoại trừ tiền chợ búa tôi quản lý, mọi việc lớn khác, anh ấy đều tự quyết định. Tuy làm ra tiền nhưng chồng tôi khá bảo thủ, độc đoán. Anh ấy thường để tiền trong két sắt và giữ khư khư chìa khóa bên mình. Anh ấy không bao giờ cho tôi biết chính xác số tiền kiếm được mỗi tháng. Tôi cũng không quan trọng lắm vấn đề này vì hàng tháng, ngoài tiền lương của bản thân, tôi cũng được chồng đưa cho một khoản tương đối đủ để ăn tiêu.
Nhưng anh ấy là mẫu đàn ông nóng tính và hay tiếc tiền. Mấy tháng trước, tôi lỡ nhét điện thoại trong túi quần và làm rơi lúc bị ngã xe máy mà không biết. Có thế mà anh cũng nhiếc móc, còn tát tôi. Biết vậy, nên những lần sau, nếu lỡ có làm mất cài gì, tôi đành âm thầm mang tiền lương của mình ra bù chứ không có can đảm chia sẻ với chồng.
Hôm trước, anh có việc bận nên nhờ tôi mang 5 triệu đồng cho một người bạn làm ăn. Trên đường đi, tôi bị giật mất túi xách. Lo sợ bị chồng đánh, tôi liền quay về nhà tìm cách ăn trộm tiền của chồng để bù vào số tiền bị mất.
Trong đầu tôi đã nảy ra một kế hoạch “vu tội” cho cậu em chồng (ở chung nhà với chúng tôi gần 2 năm nay). Giờ thì cậu ấy đã dọn ra ngoài và không thèm nhìn mặt anh trai. Chồng tôi cũng tuyên bố từ mặt em trai. Bố mẹ chồng ở dưới quê rất buồn.
Tôi ân hận vì mình đã gây ra tội lỗi này nhưng tôi không đủ can đảm để đối diện với sự thật. Nếu nói ra, chắc chắn anh em họ sẽ khinh ghét tôi và có thể anh ấy còn đòi ly hôn với tôi. Tôi phải xử sự thế nào?
Ý kiến của chuyên viên tâm lý
Trong bất kỳ trường hợp nào, nói dối đều không phải là cách thức để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, liệu bạn có thể giấu được chồng chuyện này đến suốt đời mà lương tâm không hề bị cắn rứt.
Có lẽ, đây chỉ là hành vi nhất thời của bạn trong lúc hoảng hốt. Tuy nhiên, hậu quả của hành vi này lại khá nghiêm trọng. Trước khi sự hiểu nhầm giữa chồng bạn với cậu em chưa trở nên “đoạn tuyệt”, tốt nhất, bạn nên tìm những lúc cả hai đã bình tĩnh hơn để thú nhận vở kịch tội lỗi này.
Nếu bạn thực sự biết hối lỗi và chịu trách nhiệm trước những gì mình gây ra, bạn càng được chồng mình tôn trọng. Ngược lại, nếu để lâu, bạn càng ngại thú tội. Khi anh ấy biết được sự thật, tình cảm vợ chồng bạn càng rạn nứt nặng nề hơn.
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.17)
Buông tha cho bản thân, tháo mình khỏi gông cùm, cô thấy tự do nhưng trống rỗng.
Diên Vỹ mông lung nhìn trời, nhìn đất, rồi thở dài. Câu nói xoa dịu của anh là nhát dao chí mạng với cô.
Cái gì mà anh rất muốn yêu cô nhưng không thể? Cái gì mà trái tim anh không thể rung động trước cô? Cô không đủ tốt, không đủ đẹp ư?
Video đang HOT
Không phải, chỉ vì cô không phải con trai. Cô luôn là con gái, luôn là phụ nữ. Hẫng một nhịp chân, Vỹ suýt ngã. Giật mình giữ lại cân bằng, cô mới ổn định nhịp thở rồi quay trở lại công việc của mình.
Tâm trí đã lãng đãng thì khó lòng mà tập trung lại được. Đóng máy, cô tha thẩn trở về nhà, trên đường về, lại ghé siêu thị mua sữa.
Sữa, cô cười, cô thích sữa, đơn thuần là vì nó không làm cô say mà thôi. Cô cần tỉnh theo một nghĩa nào đó để thoát khỏi tình yêu ngớ ngẩn ngu ngốc của mình. Và cũng theo một cách nào đó, cô chối từ việc mở lại trái tim mình để nó ngủ yên.
Thời hạn một năm hết rồi, và từ bỏ anh là điều tuyệt vời nhất cô làm cho bản thân mình. Buông tha cho bản thân, tháo mình khỏi gông cùm, cô thấy tự do nhưng trống rỗng.
Cô như sinh vật mục ruỗng. Đã xa anh gần hai tháng rồi, biết đặt bản thân mình vào đâu để khỏi lạc lõng?
---o.0.o---
Trước khi họ chia tay...
Cô đã biết tình yêu là vô vọng thì còn có thể đeo bám được bao lâu?
Ở bên anh chưa được một nửa thời gian mà cả giác bị đẩy lùi ra xa khiến cô đau đớn. Đau đớn chưa đủ, phải khiến cô dằn vặt và nguyền rủa mình. Nguyền rủa tại sao lại bắt đầu cho một mối tình độc dược như thế.
Để sau cùng, người thua thiệt là cô. Người mà trái tim chết lặng khô héo quắt lại và rúm ró cũng chỉ có cô mà thôi.
Diên Vỹ thở dài, sau đó trở về phòng của cô và anh. Căn phòng nhỏ, trống trải, chỉ có chiếc giường đôi và một tủ gỗ con con. Đơn sơ giản dị như thế nhưng cô yêu thương nó, tha thiết với nó. Căn nhà này vốn là cô mua, có điều khi li dị, cô sẽ vứt bỏ tất cả tại nơi này rời đi nơi khác.
Đâu thể sống trong một căn nhà tràn đầy kí ức. Những kí ức hạnh phúc và đau đớn suốt một cuộc đời. Không thể sống mãi trong quá khứ, không thể sống mãi ở nơi mà từng chứa bóng dáng của anh. Li dị rồi, ra đi thì ra đi thôi.
Đó là một buổi đêm chuyển mùa trời se lạnh, gió bắt đầu mang theo những cơn buốt giá. Những tâm hồn cô độc sẽ làm gì? Ngoại trừ việc tự khép bản thân ôm chặt mình. Vỹ không khác biệt là mấy. Thậm chí kể từ khi anh giãi bày với cô rằng trái tim anh đã đóng băng lại, cô đã nói lời tạm biệt chân thành với căn nhà này, với anh và cảm xúc.
...
"Em không nằm với tôi nữa sao?" - Anh mỉm cười, một buổi sáng trong trẻo.
Cô ngồi đối diện anh, tay khuấy cốc sữa tươi rồi lắc đầu.
"Em nghĩ là không nằm với anh sẽ tốt hơn."
"Thế à?" - Anh không biết nên tiếp tục ra sao, đã bình tĩnh đẩy cô xa khỏi mình, một khoảng cách vừa đủ để không ai cảm thấy bị tổn thương đột ngột.
"Anh ngủ ngon chứ?"
"Cũng ổn, em?"
"Vẫn như bình thường" - cô nhún vai, thong thả.
Anh cho cô những tháng ngày tươi đẹp của một thời kết hôn rồi ly dị (Ảnh minh họa)
Đó là một trong những ngày đẹp đẽ mà giữa họ tồn tại thứ tình cảm hao hao như tình bạn, hoặc hao hao giống "friend with benefit" - bạn tình. Gì cũng được, nhưng quan tâm vừa đủ rồi tách nhau ra. Dường như là cách kết thúc lí tưởng cho cả hai người.
Cô sẽ thôi đau khổ vì mải miết chạy theo mối tình u uẩn đó.
Anh sẽ thôi dằn vặt giữa tình cảm với Du và không thể báo đáp được tấm chân tình của cô.
...
Một bữa tối sang trọng trong một nhà hàng xinh đẹp bên hồ. Đó là sự lãng mạn mà bất cứ người con gái nào cũng muốn, hoặc chí ít Hoàng đã tin là như thế. Nhưng Vỹ thì không.
Không khí lãng mạn không được tồn tại giữa hai người. Và bữa tối đó bị hủy. Anh và cô dắt tay nhau đi dạo. Giống như một sự vun vén kí ức đẹp đẽ mà chóng vánh cho một năm hôn nhân không tình yêu.
Cô không vội vã, anh cũng không ngần ngại đan tay vào nhau và sóng bước. Đây là cách lên tinh thần tốt nhất cho sự chia xa đã được báo trước.
Vỹ mỉm cười với anh. Cô không biết mình hạnh phúc hay không. Cô cũng không cần biết. Sự trống rỗng là thứ duy nhất cô cảm nhận được qua mỗi lần đối mặt với anh vì cô hiểu rằng anh đã biết tiếng nói của trái tim cô rồi.
Nhưng anh không sợ hãi bỏ chạy hay quyết liệt phản đối.
Bù lại, anh cho cô những tháng ngày tươi đẹp của một thời kết hôn rồi ly dị. Hơn ai hết, Vỹ biết, điều này không tốt. Nuôi dưỡng cô trong sự dịu dàng chính là liều thuốc độc hại nhất. Đã mớm cho cô quen với sự bao bọc này, rồi thẳng thừng đẩy cô đi chính là muốn giết chết cô. Nên với tình huống yêu đương hạnh phúc ngập tràn này, Vỹ dường như đề phòng cao nhất, tự cho mình khả năng trống rỗng. Cảm thấy đâu đó trong linh hồn phiền muộn của mình nhận ra thứ tình yêu độc hại này.
...
Một đêm trắng cô thức cùng anh. Vẫn nếp sống cũ, anh nằm trên giường và quay lưng về phía cô, cô ở dưới đệm nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Rồi cô bắt đầu lên giọng, kể câu chuyện về đời mình một cách chậm rãi.
"Hoàng, em biết anh chưa ngủ nên hãy nghe em nhé. Em kể cho anh nghe cuộc đời em cũng không hề vui vẻ. Hay ít nhất so với anh, cũng không may mắn hơn là bao. Em sinh ra và lớn lên trong một gia tộc không nhỏ. Họ có quyền lực, có tiền tài, nhiều thứ mà người ta mơ ước. Còn em, khi sinh ra, đôi mắt khác lạ của em đã dồn mẹ em đến chỗ chết. Người ta nói em không phải con của ba. Xét nghiệm AND cũng đã chứng minh điều đó. Em rơi vào sự tuyệt vọng."
"Tuổi thơ của em không có gì, Vỹ Thanh là nguồn sáng duy nhất. Còn mẹ em, bà mất khi em 9 tuổi. Trước đó, em và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, mẹ em mất, Vỹ Thanh đón em về, một tay bảo hộ em, giúp em trụ vững. Nghiệt ngã thay, Vỹ Thanh không đem cho em cảm giác được yêu thương một cách đầy đủ. Để bảo vệ em, chị ấy đã làm rất nhiều thứ, luôn rời xa em để bảo vệ em. Em cũng hiểu điều đó, không oán trách, không ca thán. Nỗ lực hết sức để không khiến Thanh bận lòng, nỗ lực để người trong gia tộc, cụ thể là ba - người ba duy nhất em biết ngó ngàng đến em. Giống như anh, Hoàng ạ, em cũng nỗ lực trong vô vọng. Nhưng anh may mắn hơn. Chí ít anh còn giáp mặt ba mẹ, còn em, mỗi khi đi ra khỏi phòng đều phải dùng vải xô trắng bịt mắt lại, cầm gậy dò đường rồi mới đi đâu thì đi. Nói thế, không có nghĩa em tự do đi lại. Trừ phi có Thanh đi cùng, bằng không, nơi duy nhất em đến là một cái hồ phía sau nhà."
"Anh biết điều gì tốt đẹp nhất xảy đến trong cuộc đời của em không? Ngoại trừ Vỹ Thanh ra? Nói thế thôi, chứ em biết anh không biết mà. Cũng không cần biết. Chỉ cần anh hiểu rằng để có ngày hôm nay, em đã phải loại trừ trí nhớ của em đi rất nhiều thứ rồi. Đâu phải tự dưng em tàn nhẫn hay khắc nghiệt đâu anh. Là do bản năng tự vệ cả thôi."
"Anh từng bị bắt nạt chưa? Bị một lũ con gái quay lại đánh đập nhưng không thể phản kháng. Nếu phản kháng anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đại loại vậy, mà cái nhà đó tuy em không thiết tha nhưng Vỹ Thanh chưa đủ khả năng cho em một căn nhà khác nên em đành chịu đựng. 12 năm học, không mấy khi em cảm thấy vui thú khi đến trường. Lên đại học, thật may là chẳng mấy ai để ý đến cuộc đời của ai."
"Em cũng chỉ là muốn chia sẻ tuổi thơ của em thôi. Anh đừng bận lòng. Vì chúng ta có thể hiểu được nỗi đau của nhau mà. Vậy thôi... anh ngủ ngon!"
Vỹ mỉm cười, nhắm mắt lại và chìm vào mộng. Trong mộng, cô vẫn thấy bóng dáng áo sơ mi trắng xuất hiện trong đời mình, lấp lánh, sáng rỡ đến chói mắt. Anh lại đến với cô, trong giấc mơ rồi.
Hoàng mở mắt thở dài rồi quay lại nhìn cô. Xác nhận cô ngủ rồi mới bước xuống kéo lại chăn cho cô và ngắm nhìn Vỹ rất lâu. Cô và anh đều cô độc. Chỉ là anh may mắn hơn cô, có bị rũ bỏ nhưng không đến mức đoạn tuyệt quan hệ. Hay đơn thuần về mặt tình cảm, anh có Du, còn cô không có ai.
"Em nói xem, tôi phải làm gì cho chúng ta không bị đau nữa?"...
Theo VNE
Hễ gặp đàn ông là buông thả Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ. Tới bây giờ Hồng vẫn không hiểu vì sao mà Minh lại không cưới cô làm vợ, dù trước đó anh nói anh rất thích mẫu người như cô. Một thời anh đã từng mê đắm cô vì lối sống thoáng của phương Tây....