Có nên tha thứ cho chồng cũ khi anh từng phản bội tôi
Tôi không có cảm giác thương hay ghét anh, đôi khi buồn cũng nhớ lại kỷ niệm lúc hai đứa mới yêu.
ảnh minh họa
Tôi 40 tuổ.i, có chồng và hai con gái, vợ chồng cùng đi du học rồi quen nhau, học xong về nước tổ chức đám cưới. Chồng tôi cao to đẹp trai, tuy có vợ rồi nhưng ra ngoài anh vẫn có những cô gái trẻ để mắt đến. Tôi không bao giờ để ý những chuyện lặt vặt đó.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi tôi bắt gặp anh ngoạ.i tìn.h. Trong lúc nóng giận tôi đã đuổi anh ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng dù tài sản do hai vợ chồng làm ra. Chúng tôi l.y hô.n, trong vòng một tháng thì giải quyết xong, tính đến nay là được 5 tháng, tòa xử anh phải trợ cấp tiề.n nuôi con vì hai con ở với tôi, trong thời gian l.y hô.n anh vẫn lui tới thăm con và cho bọn trẻ tiề.n. Về điểm chăm sóc con cái thì không chê anh được, anh rất thương con. Về phần tôi, tuy đã 40 tuổ.i nhưng tôi nhìn rất trẻ so với tuổ.i, không đẹp sắc sảo nhưng rất có duyên, nhìn ai cũng đoán tôi ngoài 30, có vài người đàn ông tán tỉnh, trong số đó có cả những người trẻ tuổ.i hơn tôi. Tôi là kiểu phụ nữ truyền thống nên không cho phép mình sống buông thả và quan hệ một cách bừa bãi.
Thời gian này chồng về thăm con thường xuyên hơn, anh nói muốn xin tôi tha thứ. Đi ra khỏi nhà anh mới nhận ra không chỗ nào bằng gia đình mình. Tôi phân vân không biết có nên tha thứ cho anh không. Tâm trạng của tôi lúc này rối bời, không có cảm giác thương hay ghét, đôi khi buồn cũng nhớ lại kỷ niệm lúc hai đứa mới yêu. Suy nghĩ kỹ thì dù sao anh cũng là cha của bọn trẻ, mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Anh nói tôi may mắn khi không lấy anh
Chúng tôi chưa động chạm vào nhau sau bao năm xa cách. Chỉ có ánh nhìn là khắc khoải vì lòng phải nén lại.
Người cũ- tôi gặp lại anh vào một buổi chiều thu lãng đãng những sợi nắng vàng óng ả. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê lạ lẫm, ngay phía cổng, khiển ai đi qua cũng có thể nhìn thấy. Nghĩa là chúng tôi rất minh bạch, gặp nhau như những người bạn xã giao. Như thường lệ anh hỏi tôi uống gì; ngày xưa khi còn yêu, tôi thích thử những vị sinh tố ngọt ngào, lúc nào cũng là sinh tố, còn anh vẫn vị cà phê đen đá ít đường đắng ngoét. Tôi cũng thử cho mình một cốc nâu đá, tiếng lanh canh của những viên đá va vào nhau làm tan biến không gian im lặng của chúng tôi.
Anh bắt đầu câu chuyện về những đứa con trai kháu khỉnh đáng yêu, về người vợ tần tảo mà anh rất đỗi hài lòng khi cưới cô ấy. Còn tôi, tôi im lặng và đăm chiêu những suy nghĩ mông lung... Tôi tưởng tượng cũng buổi chiều như thế này, giá như được làm vợ của anh, tôi sẽ đi trên vùng đất quê hương đó, ngồi trên ghế đá bên hàng liễu rủ màu xanh, nghe văng vẳng câu hát quan họ xa xăm và thân thuộc. Mảnh đất ấy, đã có những lần tôi đến và mong muốn những năm sau đó tôi sẽ làm dâu ở đây. Vì thế tôi yêu nơi này như chính quê hương mình vậy. Như thế cũng có nghĩa là tôi yêu anh nhiều lắm. Từng viên sỏi, làn gió và những ngóc ngách tôi thấy thân quen như từ kiếp trước. Thật khó mà định hình được thứ thân thuộc đến thế. Vậy mà trớ trêu thay anh bỏ tôi. Biết bao đau khổ dày vò, tôi mất anh và mất mát cả những nơi tôi lấy làm quen thuộc đó. Sau này, khi có dịp trở lại cùng một người bạn, vẫn cảm giác thân thuộc ấy, chỉ có điều, anh thì đã quá xa...
Cốc cà phê nâu đá nguội lạnh, buổi chiều trôi đi thật nhanh. Anh nhìn vào mắt tôi say sưa, tôi cũng bắt gặp cảm xúc của mình những năm về trước. Giá mà được hòa tan vào nhau, giá mà được nâng niu cảm xúc ấy. Thèm khát đến tan chảy, anh ở trước mặt tôi, cảm xúc ở trong tôi. Chúng tôi đọc được yêu thương trong ánh mắt nhau nhưng không thể hòa quện. Chúng tôi đã là những người có gia đình, không thể buông bỏ mà quên đi tất cả. Chiều nghiêng nghiêng trên nắng chiều sắp đổ. Anh nói tôi may mắn khi không lấy anh làm chồng, bởi trong anh có nhiều thứ khó chiều, lấy anh tôi sẽ khổ. Tôi bật cười sau tiếng nấc nghẹn bên cổ. Vậy không lấy anh là tôi may mắn sao? Anh đâu biết rằng khi yêu anh và được anh yêu tôi chẳng hề thấy khổ. Tôi có thể làm tất cả để lo cho gia đình, cũng có thể tần tảo như chính vợ anh bây giờ. Vậy những nỗi đau tôi phải chịu có phải là may mắn không anh? Cảm xúc trách móc một chút ấy cũng nhanh chóng tan biến đi. Một vài cơn gió heo may thoảng qua khiến tôi thấy lạnh. Điều sót lại của buổi chiều thật mong manh.
Chúng tôi đứng dậy chào nhau ra về. Chiếc xe mỗi người một ngả thật nặng nề khi phải dắt nó đi về đúng đường mình phải đến. Chúng tôi chưa động chạm vào nhau sau bao năm xa cách bởi cả hai đều là người cũ. Chỉ có ánh nhìn là khắc khoải bởi biết bao ước muốn trong lòng phải nén lại. Anh hướng Đông còn tôi hướng Tây, phải về nhanh kẻo trời kịp tắt.
Theo Phununews
Đêm tân hôn lần đầu thấy mặt mộc của vợ thì chàng trai phải hét toáng lên Khánh là người ưa cái đẹp, từ khi đặt ra tiêu chuẩn người yêu, điều kiện đầu tiên củanh phải là đẹp thì mới có cửa. Và cuối cùng anh cũng tìm được Nga, 1 cô gái da trắng dáng xinh, mặt thì lung linh vô cùng. Yêu Nga đến nay đã được 8 năm, anh luôn vô cùng tự hào về cô...