Có nên sinh thêm con khi cháu đầu đã bị bệnh di truyền từ bố mẹ
Tôi muốn sinh con nhưng sợ may mắn lại không đến, sợ lại một lần nữa phải từ bỏ con như hai lần trước.
Tôi 33 tuổi, gia đình đã có một con trai đang học lớp một. Tôi và chồng đều rất thích nhà có đông con nhưng cuộc sống không phải bạn cứ thích là được. Khi con trai tôi lên 3 thì gia đình phát hiện cháu bị bệnh di truyền, đó là bệnh thiếu máu huyết tán bẩm sinh (y học gọi là bệnh Thalassemia). Do cả bố và mẹ đều mang gene nên mỗi lần sinh con tỷ lệ con mắc bệnh là 25%. Bệnh của cháu không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cháu định kỳ được truyền máu đầy đủ, uống thuốc thải sắt, vitamin là sức khỏe bình thường.
Cháu phát triển khá bình thường (ít nhất là cho đến thời điểm này) và khá thông minh nhanh nhẹn so với bạn bè cùng trang lứa. Chiều cao, cân nặng và sự tiếp thu của cháu không có gì bất thường. Cháu có chút năng khiếu vẽ, học tiếng Anh, mọi thứ đều do cháu tự mày mò. Trước đây cứ định kỳ một tháng tôi phải đưa cháu đi truyền máu một lần/tháng, sau này bác sĩ cho uống thuốc chống tan máu nên dần dần cháu ít phải di truyền máu hơn, từ 1 tháng lên thành 1,5 tháng rồi 2 tháng, 3 tháng và đến giờ là định kỳ 4 tháng mới phải đi truyền máu một lần. Hiện tại bệnh này y học chưa có thuốc chữa và chỉ có cách thay tủy thì mới có cơ hội khỏi bệnh. Hàng ngày gia đình phải mua thuốc canxi, vitamin E, axit floric, thuốc chống tan máu, thải sắt cho cháu uống, chi phí tiền thuốc hàng tháng là 2 triệu đồng. Cháu có bệnh biếng ăn, đến giờ gia đình vẫn phải ép ăn hàng ngày và phải đút thì cháu mới ăn được hết một bát cơm.
Tôi rất mong muốn sinh thêm con để nhà cửa đông vui, con tôi có anh có em, hy vọng em bé có tủy phù hợp để thay tủy cho con. Nhưng may mắn đã không đến với vợ chồng tôi. Trong 3 năm tôi mang bầu hai lần và khi mang bầu vợ chồng tôi đều đi chọc ối làm xét nghiệm phát hiện bệnh sớm thì kết quả con bị bệnh giống như con đầu, vì thế mà dù đau lòng tôi và gia đình đành quyết định bỏ con khi con đã ở tuần thứ 22. Nỗi đau phải từ bỏ con có lẽ ai từng trải qua sẽ hiểu rõ.
Các chi phí tốn kém trong quá trình mang bầu, làm đủ các xét nghiệm rồi đi bỏ con nữa. Hai đứa con đó sinh ra tôi và gia đình đều mang con về chôn cất, lập bàn thờ thờ cúng, xây mộ như một người bình thường. Mỗi lần nhìn bàn thờ của các con, làm 50 ngày, làm giỗ cho con, ra thăm mộ các con lòng tôi đau như xé. Sau mỗi lần sinh để rồi bỏ con tôi thường vùi đầu vào công việc, làm thêm triền miên, xem phim dài tập khi hết giờ làm. Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ nhỏ vừa được sinh ra tôi nhói đau vô cùng, nhất là các em bé mà các mẹ mang bầu cùng đợt tôi.
Đôi lúc tôi có ý nghĩ muốn nhận con nuôi, xin nuôi các cháu mình, hoặc đi xin trứng nhưng chồng tôi không thích. Anh vẫn mong mỏi có một đứa con của chính mình khỏe mạnh và là của hai vợ chồng. Hiện tại ở một bệnh viện lớn tại Hà Đông thông báo rằng đã có thể làm sàng lọc trước sinh thành công cho các cặp vợ chồng mang gene bệnh như con chúng tôi, chi phí từ 130-200 triệu, đó là một số tiền khá lớn với vợ chồng tôi. Biện pháp này cũng chưa có nhiều người làm và tôi không dám tin vào tỷ lệ thành công của nó.
Video đang HOT
Vấn đề kinh tế của gia đình tôi, bố mẹ hai bên nội ngoại đều khó khăn sẽ không hỗ trợ được vợ chồng tôi. Chúng tôi làm tư nhân, công việc cũng chẳng dám khẳng định là ổn định bởi tất cả đều phụ thuộc vào tính khí thất thường của giám đốc. Làm tư nhân chỉ cần sếp không hài lòng là có thể bị nghỉ việc bất kỳ lúc nào.
Tôi đã làm việc hơn 5 năm ở công ty hiện tại nhưng hiện nay ở đây còn có chế độ cứ phụ nữ mang bầu sau sinh con sẽ quyết định cho nghỉ việc luôn. Bởi như sếp nói phụ nữ mang bầu, sinh con rất phiền hà, thời gian nghỉ thai sản cũng lâu ảnh hưởng đến công việc, rồi suốt ngày nghỉ chăm sóc con cái khi ốm đau. Tôi đã 33 tuổi, đi tìm một công việc mới không dễ dàng gì. Để có thể tìm một công việc ổn định, gần nhà tiện cho việc chăm sóc con cái được rất là khó. Hiện tại chồng tôi đã hàng ngày đi làm việc cách nhà gần 40 km (nhà tôi ở cách nội thành Hà Nội 30km). Bố mẹ nội ngoại hai bên của vợ chồng tôi ở cách nhà của chúng tôi khá xa (nhà ngoại 150 km và nhà nội 250 km), kinh tế vợ chồng tôi phải tự lập, không có ai hỗ trợ.
Tôi giờ đây rất mâu thuẫn, muốn sinh con nhưng sợ may mắn lại không đến, sợ lại một lần nữa phải từ bỏ con như hai lần trước, sợ tốn tiền đi làm sàng lọc trước sinh sau đó lại thất bại, sợ khi sinh con sẽ mất công việc hiện tại, sợ sinh con xong rồi không có công việc ổn định gần nhà hoặc có tìm được công việc khác thu nhập không đủ nuôi các con. Hiện tại chi phí tiền thuốc, thuê người đưa đón con đi học, tiền học hành hàng ngày của một cháu đã là 4 triệu/ tháng rồi. Có lúc tôi nghĩ rằng số phận mình đã như vậy nên sẽ không sinh con nữa, vợ chồng tập trung nuôi nấng chăm sóc con đầu, tiết kiệm cho con sau này và cho tuổi già của chúng tôi. Thế nhưng nhìn con cứ lủi thủi một mình, nhìn ngắm các cháu bé sơ sinh tôi lại khao khát có thêm con. Giờ tôi chẳng biết mình nên làm gì cho phải. Tôi có nên làm việc thêm vài năm nữa tích lũy tiền rồi khi đó sẽ sinh tiếp hay từ bỏ việc sinh thêm con?
Cám ơn mọi người đã lắng nghe tôi. Rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn độc giả. Tôi muốn có một quyết định thật phù hợp và đúng đắn để sau này không phải hồi tiếc. Xin chân thành cám ơn.
Theo VNE
10 năm mới có thai, bồ mới của chồng ép bỏ con
Không hiểu vì sao mà bồ mới của chồng biết chuyện tôi có thai và cô ta đến thẳng nhà tôi đề nghị tôi bỏ thai. Cô ta lúc ngon ngọt lúc đe dọa.
Tôi buộc phải ép anh ly hôn vì vợ chồng tôi không có con.
Tôi lấy chồng được hơn 10 năm. Vợ chồng tôi thuộc loại thành đạt trong cuộc sống nhưng mãi không có con.
Ai cũng bảo là trời không cho không ai cái gì cả. Nhưng tôi không ngờ ông trời lại lấy mất của tôi cơ hội được làm mẹ.
Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo vợ chồng tôi cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Chúng tôi gặp nhau từ hồi cùng đi du học ở nước Anh. Tôi quen anh trong ngày hội của sinh viên Việt Nam. Tôi bị anh hút hồn bởi vẻ đẹp trai rất đàn ông, học giỏi và cực thông minh lém lỉnh.
Có vẻ như anh cũng rất kết tôi, một cô gái xinh xắn dễ thương và đầy cá tính. Chúng tôi qua lại với nhau suốt mấy năm đại học, rồi cùng nhau về nước. Vừa ổn định công việc là chúng tôi kết hôn.
Quen nhau suốt thời kỳ gian khó nên chúng tôi cực kỳ trân trọng nhau và yêu thương nhau. Vợ chồng đẹp lứa vừa đôi lại thành đạt trong công việc. Quả chẳng còn gì bằng. Thế nhưng chúng tôi cưới nhau mãi mà không có con, nhà cửa thiếu bóng trẻ, buồn lắm.
Tôi và chồng đi khám thì bác sĩ bảo cả hai cơ bản là bình thường nhưng nội tiết của tôi hơi có vấn đề nên trứng nhỏ. Hành trình 10 năm gian nan cực khổ của hai vợ chồng để canh trứng, thụ tinh, điều trị Nam Bắc đều không có kết quả. Tôi nghĩ lý do cũng vì trước đây thiếu hiểu biết, không được hướng dẫn kỹ nên khi cùng nhau sống ở nước ngoài tôi đã dùng thuốc tránh thai khẩn cấp quá nhiều dẫn đến hậu quả trên.
Vì thương anh là con một, chịu áp lực của dòng họ nên tôi nhất quyết ly hôn để anh tìm vợ mới. Trước sự cương quyết của tôi anh đành chịu. Tuy nhiên hàng đêm anh luôn gọi điện hỏi thăm tôi và thường xuyên nói: Bất cứ lúc nào em cần anh sẽ đến.
Đợt này nghe bạn anh bảo có người tình mới, con của sếp tổng ở nơi anh ấy làm thích anh và đang ra sức tán tỉnh anh. Tôi không biết thực hư như thế nào vì càng quan tâm đến anh, tôi càng thấy đau trong lòng. Dù ly dị, nhưng tôi biết anh vẫn đang dõi theo tôi. Chỉ có vậy thôi cũng có thể giúp tôi trụ vững khi chông chênh ở tuổi ngoài 35 mà chưa có con, cũng chẳng có chồng.
Chồng cũ tôi cũng thường quan tâm, gọi điện hỏi thăm tôi suốt. Đợt vừa rồi tôi bị ngã xe, anh đến chăm sóc rồi đưa tôi đi viện cả tuần. Có lần không kiềm chế được chúng tôi đã quan hệ lại với nhau. Tôi không ngờ lần đó, tôi đã có thai Cả 10 năm đi chữa trị khắp nơi, mong ngóng con mãi không có gì. Giờ vào lúc chẳng ngờ đến thì con yêu lại về. Tôi thấy mình như trúng số. Tuy nhiên, do không biết là con trai hay con gái nên tôi cũng không dám nói với anh. Chỉ sợ anh mừng hụt.
Bởi tôi cũng biết được chỉ cần nghe nói tôi có thai thì dù có ngăn cấm anh cũng tìm cách quay trở lại. Tôi yêu anh và cũng chẳng có cớ gì để bắt anh phải đứng bên lề cuộc sống của mẹ con tôi.
Tuy nhiên, không hiểu vì sao mà cô ta đó biết chuyện tôi có thai và cô ta đến thẳng nhà tôi đề nghị tôi bỏ thai. Cô ta lúc ngon ngọt lúc đe dọa: "Nếu chị cứ khăng khăng giữ lại đứa bé này, lúc đó đừng trách 2 người không có đất dung thân trong ngành này". Mà cái lĩnh vực khảo cổ của chúng tôi thì cũng đâu có nhiều nơi làm việc đâu mà lựa chọn.
Tôi phải làm sao đây? Tôi có thể không cần công việc này nhưng chồng tôi đang có tiền đồ rất lớn, tương lai sắp làm trưởng phòng, lên phó giám đốc. Nếu về bên tôi anh sẽ mất tất cả. Trong lúc đó cũng chẳng biết được đây là con trai hay con gái nữa. Tôi không muốn anh phải đánh đổi hay chơi trò may rủi như thế này.
Tôi chỉ có nước ôm con bỏ đi đâu cho khuất mắt 2 người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy thương con, thương thân mình không chịu nổi.
Theo blogtamsu
'Tam nam bất phú' có thật không Chồng tôi có hai con trai riêng, tôi có một con trai riêng, giờ mẹ chồng và mẹ đẻ đều bảo tôi phải sinh thêm con. ảnh minh họa Tôi 32 tuổi, từng ly hôn, có một con trai rất đáng yêu. Khi đến với chồng mới thì anh đã có hai cậu con trai, các cháu đều ở cùng chúng tôi, hiện...