Có nên rời xa anh?
Cô sẽ phải làm thế nào đây? Nên rời xa anh hay là tiếp tục yêu anh và đau khổ?
Cô lại rơi nước mắt. Đã từ lâu rồi cô tự dối lòng mình là cô phải quên đi tất cả. Cô viện ra bao nhiêu lý do, tìm bao nhiêu cách để quên anh. Những tưởng rằng cô đã quên được mọi thứ. Cô luôn tự nhủ với mình rằng không thể để quá khứ làm suy sụp cô như vậy. Cô phải mạnh mẽ, còn bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ cô, nhưng mọi thứ không hề buông tha cô như cô nghĩ. Nó như từng đợt sóng cứ vỗ vào lòng cô không ngớt.
Cô ước gì con tim mình hóa thành sỏi đá, không còn biết thế nào là yêu thương, không còn biết thế nào là đau khổ. Cô thầm nghĩ chẳng lẽ trên đời này cứ phải yêu là phải đau khổ thế sao? Những người khác thì sao? Khi yêu họ có đau đớn khổ sở như cô không?
Đã có lần cô cố gắng quên anh và tìm người khác lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô, tưởng rằng như thế cô có thể quên anh và cô sẽ không còn đau khổ nữa. Nhưng cô đã sai lầm, khi con tim cô vốn chỉ dành cho anh thì làm sao nó có thể dành cho người khác được nữa.
Cô yêu anh nhưng lại luôn muốn rời xa anh. Có đôi lúc cô muốn anh ở bên cô thật nhiều, có khi cô lại cố gắng tìm cách lảng tránh anh. Có đôi lúc cô hạnh phúc bay bổng khi bên anh nhưng có khi cô chán nản mệt mỏi. Cô không biết mình phải làm thế nào?
Video đang HOT
Cô không biết mình phải làm thế nào? (Ảnh minh họa)
Cô tìm mọi cách để tự hủy hoại tình yêu của cô dành cho anh nhưng cô lại nghe tim mình quặn thắt. Cô tự thấy xót xa cho bản thân mình, bởi vì trên đời này tìm được người mình hết mực yêu thương đã rất khó nhưng với cô đã tìm được rồi lại phải rời xa.
Anh – người cô thương yêu, không biết có bao giờ hiểu được nỗi đau của cô không. Anh vẫn vô tư, vẫn vui vẻ khi con tim cô cứ mãi thổn thức. Anh quá vô tâm hay là tình yêu anh dành cho cô không đủ lớn. Anh thờ ơ và làm tan nát trái tim cô.
Trước đây cô đã từng nhất quyết rời xa anh nhưng anh đã tìm mọi các để giữ cô lại. Có lẽ đó chỉ là phút hụt hẫng và hiếu thắng của anh. Khi anh đã thành công rồi thì anh không còn bận tâm gì đễ giữ gìn những gì mà anh đã mất công níu giữ nữa.
Lúc nào cũng vậy, cô luôn luôn nhẹ dạ, yếu đuối, cả tin và quá tình cảm… để bây giờ cô phải tự quằn quại đau khổ một mình.
Cô sợ lắm, cô sợ một ngày tình yêu mà cô dành cho anh bị những nỗi đau kia làm cho tan biến. Khi cô đã quá đau khổ vì anh thì liệu cô còn có tìm thấy những phút giây hạnh phúc ngọt ngào trước đây nữa không?
Cô biết chắn rằng rồi một ngày kia tình yêu của cô dành cho anh sẽ tan biến vì đớn đau mà anh gây cho cô.
Cô sẽ phải làm thế nào đây? Nên rời xa anh hay là tiếp tục yêu anh và đau khổ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đang trong nỗi buồn "Cá không ăn muối cá ươn"
Trải qua bao sóng gió, em và anh mới đến được với nhau. Vậy mà giờ đây khi đã là vợ chồng, em thật sự chán và muốn rời xa anh trong nỗi buồn, nỗi ân hận vì đã không nghe lời mẹ.
Em với anh quen nhau không phải vội vã, chúng em quen nhau cũng đã được 5 năm. Trước khi lấy nhau anh với em đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió do mẹ em ngăn cản không đồng ý cho em quen anh vì theo mẹ em, anh chưa có nghề nghiệp ổn định lại hay bạn bè nhậu nhẹt.
Trước đây, mỗi lần mẹ đay nghiến em vì chuyện em quen anh là mỗi lần em lại khóc. Khi chúng em quyết định nói với mẹ em chuyện kết hôn của hai đứa, mẹ đã không thèm nhìn mặt và nói chuyện với chúng em. Em đã nói với mẹ "Lựa chọn là do con tự quyết định, sau này sướng khổ gì thì mình con chịu". Lúc đó em rất tự tin vào sự lựa chọn của mình vì giác quan của người phụ nữ cho em biết rằng anh rất yêu em, anh yêu em còn hơn cả em yêu anh.
Vậy mà giờ đây khi chúng em đã được thỏa nguyện ước trở thành vợ chồng, được sống chung một nhà cùng chia sẻ buồn vui trong cuộc sống đầy toan tính bộn bề này thì mâu thuẫn giữa anh và em lại hay xảy ra. Anh hiểu rất rõ tính em và em cũng vậy nhưng chúng em luôn đối đầu nhau, không ai chịu nhường nhịn ai. Có lẽ vì chúng em cùng tuổi?
Nhiều khi ngồi một mình em cũng tự truy vấn bản thân mình có phải là người vợ tốt? Em làm như vậy có đúng hay không, và em cũng tự nhận xét rằng có những chuyện em không đúng nhưng không có nghĩa là anh không sai. Trước khi lấy nhau em ngưỡng mộ và tự hào vì anh là người được nhiều bạn bè yêu mến. Nhưng người ta có câu "Những gì mình yêu mến tự hào ở đối phương trước khi kết hôn có thể là nguyên nhân dẫn đến cãi vã, rạn nứt sau khi sống với nhau". Và em thấy câu nói này quả thật không sai.
Giờ đây khi anh đã là chồng của em, em đã là vợ của anh nhưng em nhận thấy trong suy nghĩ của anh, em vẫn đứng ở vị trí sau bạn bè anh một bậc. Em không biết mình nên buồn hay nên vui với vị trí này. Chỉ cần một cú điện thoại bạn anh gọi tới là anh lập tức chạy đi cho dù trời đã khuya hay mưa gió thế nào, mặc cho em khuyên can rằng trời đã khuya anh ngủ sớm giữ sức khỏe mai còn đi làm. Bạn bè thì lúc khác gặp nhau nói chuyện cũng được nhưng anh bỏ ngoài tai hết.
Như hôm nay đây bạn anh lại gọi anh. Trời thi mưa tầm tã và đã 9h khuya. Hơn nữa, anh thì vừa mới khỏi bệnh được 2 ngày (anh bị sốt), em bảo anh để hôm khác đi bây giờ cũng đã trễ anh lại mới hết bệnh đi nhậu say xỉn nữa không tốt. Nhưng anh lại bỏ ngoài tai những gì em nói, anh nhất quyết đi. Còn em thì nhất quyết không cho anh đi. Anh đã đập nát xe, xé toạc áo mưa, vứt mũ bảo hiểm và tát em giữa đường. Em không biết là trong đầu anh, em là gì của anh nữa.
Thật sự em không biết bây giờ em phải làm sao, em không muốn mình quyết định vội vã sai lầm để rồi hối hận. Nhưng em đã quá mệt mỏi rồi. Những lúc bình thường thì anh rất mực nghe em nhưng cứ đụng vào chuyện bạn bè nhậu nhẹt của anh là anh lại đánh em, lại cãi vã. Em là một phụ nữ vóc người yếu ớt nhưng anh đánh em chẳng chút nương tay. Có hôm anh còn tát em chảy cả máu miệng, đánh em sưng tím cả trán cũng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.
Bây giờ em thật sự chán chường. Phải chăng em đang trong nỗi buồn và sự ân hận "cá không ăn muối cá ươn" vì đã không nghe lời mẹ? Em muốn rời xa anh đi đâu đó một thời gian cho khuây khỏa và cũng để suy nghĩ kỹ lại những việc đã xảy ra giữa vợ chồng mình. Em thật sự buồn chán và không biết nên làm gì. Mọi người hãy giúp em với và cho em một lời khuyên chân thành nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên lấy người không yêu? Tôi năm nay 27 tuổi, cái tuổi đáng lẽ ra phải có gia đình ổn định, nhưng sao tôi thấy mình lận đận về tình duyên quá, thật sự tôi không biết phải làm gì lúc này. Trước kia tôi cũng đã từng yêu hai người, một người học thời phổ thông cùng tôi, anh hơn tôi hai tuổi, lúc đấy tôi không...