Có nên nói với vợ đứa con em sinh ra không phải của tôi
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện 4 tiếng, mới lấy lại sức lực để bước về nhà. Tôi giấu vợ chuyện này, vì nếu nói ra, cô ấy sẽ đau khổ đến thế nào
Tôi năm nay 32 tuổi, đang ở độ tuổi lẽ ra phải xốc vác gia đình nhưng bất hạnh thay, tôi lại nằm dài trên giường bệnh và chứng kiến vợ con mình đau khổ, tất bật.
Tôi lấy vợ khi vừa bước qua tuổi 28, hai vợ chồng đã yêu và tìm hiểu nhau trong 3 năm. Ngày kết hôn, tôi đã hứa với vợ sẽ đối xử tử tế, yêu thương và chăm sóc cô ấy hết đời. Nhưng cuộc sống tân hôn chưa được bao lâu, chỉ nửa năm sau tôi đã phát hiện ra mình bị ung thư dạ dày.
Trước đây bà nội tôi đã từng mắc phải, tôi không ngờ đến giờ tế bào bệnh ấy lại di truyền vào mình. Ngày cầm tờ kết quả xét nghiệm, một người đàn ông cứng rắn như tôi cũng phải rơi nước mắt, suy sụp và gục ngã.
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện 4 tiếng mới lấy lại sức lực để bước về nhà. Tôi giấu vợ tôi chuyện này, vì tôi không biết nếu mình nói ra, cô ấy sẽ đau khổ như thế nào? Rồi cuộc sống yên bình mà tôi muốn dành cho vợ, cũng sẽ không còn.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Khi ở nhà, tôi vẫn cố làm khuôn mặt vui vẻ, chịu khó giúp đỡ vợ hơn, để sau này không cảm thấy hối tiếc nếu rời xa cô ấy. Khi đi làm, tôi cố gắng hoàn thành công việc, tranh thủ làm việc, kiếm thêm chút tiền. Tôi muốn để dành cho vợ được nhiều thêm chút nào hay chút nấy. Tôi biết cô ấy đã chịu thiệt thòi lớn khi lấy phải người chồng bệnh tật là tôi.
Vì sợ căn bệnh này di truyền cho những đứa con, sợ vợ tôi phải gánh hai nỗi đau là chồng và con, nên tôi quyết định đi thắt ống dẫn tinh. Làm điều này, tôi cũng đau đớn vô cùng. Nhất là những khi nghe vợ kể về chuyện tương lai với các con.
Sống với nhau được 1 năm, tôi thấy vợ bắt đầu có dấu hiệu buồn tủi. Cô ấy thường than thở không hiểu vì sao không thấy mang bầu. Cô ấy đi khám 2 lần, kết quả đều là bình thường, vậy mà sao vẫn chưa thấy gì.
Thấy vợ luôn trầm mặc, tự trách bản thân như vậy. Tôi lại càng mặc cảm và đau lòng. Tôi đến bệnh viện đăng ký khám, rồi vào nói chuyện với bác sĩ một chút. Ra về, tôi nói dối vợ rằng tinh trùng của tôi loãng, khó con con, nên hai vợ chồng chuẩn bị tinh thần đi thụ tinh nhân tạo.
Chuyện này tôi đã nghĩ rất nhiều. Lúc đầu tôi định chia tay vợ, để cô ấy đi tìm hạnh phúc mới, còn hơn ở bên tôi thêm vài năm rồi lại thêm vấn vương, đau khổ. Nhưng tôi vẫn thương vợ, với lại tôi không tìm được cớ gì để chia tay cô ấy.
Cô ấy luôn làm tốt tất cả những gì một người vợ có thể làm cho chồng. Tôi cũng sợ rằng sau khi chia tay vợ, tôi sẽ cô độc đến khi chết đi. Vì vậy, tôi cứ chẹp miệng nghĩ sống được thêm lúc nào hay lúc ấy. Tôi sẽ cố thỏa mãn tất cả những gì vợ muốn.
Vì thế, chúng tôi gấp rút tìm hiểu xem phương pháp thụ tinh nhân tạo và làm ở đâu cho an tâm. Tôi nói với vợ rằng tôi sẽ đi hỏi thăm và làm thủ tục trước. Xong xuôi mọi việc tôi mới đưa vợ đến, thăm khám và thực hiện các bước kế tiếp.
Ảnh minh họa
Mọi chuyện diễn ra êm đẹp, vợ tôi luôn tin tưởng tôi nên tôi nói gì cũng nghe theo, cô ấy không hề nghi ngờ gì khi được bác sĩ trao đổi. Mỗi khi vợ thắc mắc, tôi lại dối và trấn an cô ấy.
Gần 10 tháng sau, cô ấy sinh được một bé trai khỏe mạnh đáng yêu. Chúng tôi rất thương con, hai vợ chồng chăm chăm chút chút cho con từng ngày. Tôi thực sự coi con như con đẻ, muốn dành mọi thứ tốt nhất cho con. Vợ tôi cũng rất vui mừng.
Nhưng cuộc sống hạnh phúc ấy chỉ được vẻn vẹn 3 năm, bệnh tình của tôi thêm trầm trọng phải nhập viện. Đến lúc này vợ tôi mới biết tôi bị ung thư dạ dày.
Cô ấy đã đau khổ, khóc lóc, xót thương tôi rất nhiều. Những ngày đó, vợ tôi nghỉ việc hoàn toàn để chăm sóc tôi. Cô ấy chăm cẩn thận tới mức tôi cũng phải ứa nước mắt vì trời đã cho tôi một người vợ tốt đến thế.
Cô ấy còn cảm thấy may mắn rằng chúng tôi đã quyết định đúng đắn khi thụ tinh nhân tạo để sinh con. Nếu sau này tôi không còn nữa, tôi vẫn để lại được giọt máu trên đời.
Những ngày nằm viện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Bỗng dưng tôi hối hận vì để vợ mang thai và sinh con. Lẽ ra, nếu vợ tôi chưa có con, cô ấy sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Có thể lấy chồng mới và sống một cuộc sống hoàn toàn mới, không vướng bận. Nhưng giờ cô ấy lại có con, đứa trẻ cô ấy vẫn đinh ninh là con của tôi.
Nằm trên giường đếm từng ngày thần chết kề cận, trong đầu tôi xuất hiện 2 băn khoăn rất lớn. Một là tôi sẽ nói cho vợ tất cả sự thật, để cô ấy biết rằng đứa bé không phải con của tôi. Sau khi tôi chết, cô ấy không cần cảm thấy gánh nặng bên phía gia đình tôi, cũng như không cần đứa bé phải có trách nhiệm gì với người bố là tôi. Nhưng tôi biết, làm thế sẽ khiến vợ tôi rất đau lòng.
Hai là tôi cứ thế chết đi với bí mật ấy, để vợ tôi thanh thản, để đứa bé luôn mang họ tôi, luôn là con tôi. Với số tài sản tôi để lại, vợ con tôi có thể sống thoải mái được trong một thời gian ngắn để ổn định lại tinh thần và sức lực.
Tôi thực sự rối, mong mọi người cho tôi lời khuyên sớm để kết thúc chuyện này! Xin chân thành cảm ơn!
Theo T.N.N/Netnews