Có nên nói sự thật về giới tính…???
… một bên là gia đình đang rục rịch chuẩn bị ngày cưới, một bên là tình yêu của tôi, tình yêu thực sự cũng đang vẫy gọi…
Khi thấy những biểu hiện khác lạ trong cơ thể và suy nghĩ của mình. Tôi đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, cũng suy nghĩ tìm cách cải thiện. Nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn bế tắc.
Năm nay tôi 34 t.uổi, là một người đàn ông, nhìn bề ngoài, rất ổn theo đúng nghĩa, cao 1m75, nặng 65 kg. Nhưng trớ trêu thay, từ nhỏ đến giờ tôi chưa hề có cảm tình với bất cứ một cô gái nào. Có rất nhiều cô đã chủ động tỏ tình với tôi, nhưng tôi chỉ tìm cách lảng tránh.
Khi vừa lớn lên, tôi đã biết mình không bình thường khi rất có cảm tình với những bạn cùng giới. Tôi luôn muốn mình chở che cho họ, yêu thương họ và làm chỗ dựa cho họ, bạn bè yêu mến tôi, nhưng họ chỉ coi tôi như một chiến hữu cực kỳ thân thiết, một người anh trai hay một người bạn thân. Thực sự tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với bất cứ người bạn trai nào, vì tôi biết nếu như nói ra tôi sẽ không còn được tôn trọng như trước nữa.
Từ nhỏ tôi đã rất mê sự chăm sóc của bố…
Và thế là tôi cứ sống trong cái vỏ bọc ấy, suốt bao nhiêu năm trời. Cứ yêu âm thầm, rồi lại âm thầm đ.au đ.ớn khi những người đàn ông tôi yêu, cứ lần lượt đi lấy vợ…
Video đang HOT
Thời gian gần đây, qua chát, tôi quen với một cậu đang là du học sinh bên Trung Quốc. Chúng tôi đã gặp mặt nhau và cực kỳ tâm đầu ý hợp, bố mẹ cậu ấy biết chuyện về giới tính của cậu ấy nên cũng chấp nhận cho con mình tìm kiếm những người đồng tính, vì vậy cậu ấy được sống và yêu rất thoải mái. Thậm chí khi yêu tôi, cậu ấy còn muốn công khai tất cả mọi chuyện và đề nghị chúng tôi sẽ sống cùng nhau. Điều này tôi chưa dám hứa, vì bố mẹ tôi vô cùng khắt khe về chuyện này. Bố mẹ là những người rất gia giáo, không bao giờ họ chấp nhận cho con mình sống một cuộc sống khác với bình thường. Tôi khổ sở vì không biết phải làm thế nào nữa.
Thế rồi một hôm, bố mẹ dẫn tôi đến gặp một cô gái, có thể nói cô ấy là một cô gái tuyệt vời: xinh xắn, hiền dịu, đoan trang. Bố mẹ tuyên bố kiểu gì lần này tôi cũng phải đồng ý, vì tôi đã từ chối nhiều lần lắm rồi, giờ thì bố mẹ buộc tôi phải cưới để ổn định cuộc sống.
… khi trưởng thành tôi lại khao khát chở che cho những người đàn ông tôi yêu…
Mọi chuyện nhanh chóng được quyết định, tôi không dám từ chối vì không dám nói ra sự thật. Hơn nữa cô gái ấy cũng rất có cảm tình với tôi…
Giờ đây, tôi đang rất buồn rầu, bế tắc, một bên là gia đình đang rục rịch chuẩn bị ngày cưới, một bên là tình yêu của tôi, tình yêu thực sự cũng đang vẫy gọi.
Nếu tôi nói ra, chắc mẹ tôi sẽ phải vào bệnh viện vì sốc, bà bị cao huyết áp nên không chịu được những cú sốc lớn.
Tôi dằn vặt lắm, nếu chấp nhận lấy vợ, có nghĩa là suốt đời tôi không thể sống được là chính mình. Cuộc sống quá ngắn ngủi mà không được sống là mình thì thật bất công. Nhưng nếu nói thật tất cả để được sống thật là mình thì gia đình, xã hội có chấp nhận tôi không?
Theo VNE
Hoảng sợ khi em chồng đòi yêu
Tôi như đang rơi xuống một cái hố sâu khi em chồng nói yêu mình. Tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự chơi vơi, chênh vênh về sự luyến ái của Hoa.
Tôi và Hoa là bạn học với nhau từ thời cấp hai. Hoa là một người con gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, kiêu kỳ với tất cả mọi người. Nhưng với riêng tôi thì lại hoàn toàn khác.
Vì rất thân với nhau, mỗi lần càu nhàu hay giận ai, Hoa lấy xe chạy vèo đến gặp tôi, xả hết bực dọc trong lòng cho tôi nghe. Bù lại, những lúc rảnh, tôi cũng thường sang nhà Hoa để "tám" đến hết những chuyện trên trời dưới đất mới thôi. Điều lạ là tôi chẳng thấy chàng trai nào bên cạnh Hoa. Có lẽ là do Hoa rất lạnh lùng, thờ ơ với con trai.
Khác hẳn với em gái của mình, anh trai Hoa lại rất dịu dàng và thân thiện. Ngay lần đầu tiên gặp lúc anh vừa mới đi du học nước ngoài trở về, tôi đã nhận ra mình thích anh. Rồi tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn.
Biết chuyện, Hoa tìm cách tránh mặt tôi. Ở Hoa có một nỗi buồn gì đó hoặc một tâm sự gì đó được giấu kỹ trong lòng không cho ai biết. Một hôm Hoa hẹn gặp riêng tôi, nghiêm nghị nói: "Bồ hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi đến với anh mình nhé". Giọng điệu và ánh mắt của Hoa khiến tôi có cảm giác hình như Hoa không muốn tôi làm chị dâu.
Nhưng rồi tôi và anh Hoa cũng đến với nhau. Sau đám cưới, tôi về sống chung một nhà với Hoa. Những ngày đầu, Hoa vẫn cố tình né tránh tôi nhưng dần dà sau đó, Hoa vui vẻ hơn, bớt u buồn, thậm chí hay tìm cách gần gũi với tôi hơn. Nhưng Hoa vẫn không lấy chồng.
Từ lúc về ở chung tôi chưa bao giờ thấy Hoa dẫn người đàn ông nào về nhà, dù chỉ là bạn bình thường. Trái lại, sau ngày làm việc, Hoa dành hết thời gian cho gia đình, chính xác là cho tôi. Thường khi đi làm về, Hoa ôm chầm lấy tôi rồi hôn một cái chẳng ngại ngùng gì. Có khi còn bình thản ngồi vào lòng tôi ngay tại phòng khách xem ti vi. Nói thật, thân và sống với nhau bao nhiêu năm rồi nhưng tôi vẫn có phần dị ứng với điều này. Tôi có nhắc nhở về sự đụng chạm thì Hoa lại cười hề hề: "Tại em quý chị nên mới thế!". Có lần khác vào phòng tôi hứng chuyện, Hoa còn vô tình đòi ngủ chung với chị dâu, báo hại anh trai phải đi tìm chỗ khác mà ngủ...
Sau bao nhiêu chuyện như thế, mọi người nghiêm khắc góp ý, Hoa có giữ chừng mực. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, đâu lại vào đấy. Bi kịch thật sự chỉ bắt đầu từ một đêm đông rét mướt, chồng tôi đi công tác, còn Hoa trở về nhà trong trạng thái say xỉn và vô tình đột nhập vào phòng tôi. Bị mất giấc ngủ, bực mình tôi hét lên : "Sao suốt ngày em chỉ biết lo chơi bời thế, không biết rằng ba mẹ đang sốt ruột về chuyện chồng con của em sao?". Hoa lè nhè đáp : "Em có muốn như vậy đâu chứ. Nhưng tại sao trái tim em đóng băng, không thể run lên với bất cứ người đàn ông nào? Nó chỉ có thể bồi hồi trong lồng ngực và neo lại ở mỗi một người, là ai không lẽ chị không hề cảm nhận được sao? Em biết là mình đã sai khi cứ mải miết chạy theo ảo ảnh mà mãi mãi không thể nào thuộc về mình...".
Tôi như đang rơi xuống một cái hố sâu khi em chồng nói yêu mình. Tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự chơi vơi, chênh vênh về sự luyến ái của Hoa và hiểu ra vì sao bao năm nay Hoa vẫn không chịu lấy chồng.
Tôi trở nên hoảng sợ. Trong suy nghĩ của tôi, chúng tôi mãi mãi vẫn là chị dâu em chồng, là hai đường thẳng song song, chỉ ở cạnh nhau, nương tựa vào nhau nhưng không thể là giao điểm được.
Tôi phải làm gì đây? Có nên tiếp tục sống chung trong một mái nhà?...
Theo VNE
Chồng n.goại t.ình vì vợ không biết làm đẹp Rồi sóng gió ập đến. À không, thực ra là nó đến âm ỉ trong căn nhà này, đến từ lúc nào đó mà tôi chẳng hay biết. Anh n.goại t.ình với... bạn thân của tôi... Cuộc sống hôn nhân hai năm đầu tiên rất hạnh phúc. Tôi nghỉ việc công ty, chuyển sang đi dạy, dành thời gian chăm sóc gia đình....