Có nên nhận lời yêu người ấy khi không còn cảm xúc với chồng?
Em nhận ra mình thực sự rung động trước anh, lo lắng quan tâm cho anh – những cảm xúc em chưa bao giờ có với chồng.
Em là chị cả trong một gia đình đông con. Năm 27 tuổi, em lập gia đình, vì không muốn làm bà cô, làm gánh nặng trong nhà. Em khôngyêu thương chồng, nhưng nghĩ việc lấy chồng sẽ làm em yên phận hơn. Cuộc sống gia đình cũng yên bình, giờ em đã có một con gái bảy tuổi.
Em biết lo toan cho gia đình và hai bên nội ngoại đầy đủ, nhưng chồng em thì rất vô trách nhiệm. Anh làm công nhân, hết giờ về nhà, mọi thứ đều dựa vào vợ, không hề nghĩ và lo lắng cho mọi người. Khi lấy chồng em chỉ nghĩ mình chọn người thương mình, không biết nếu mình không yêu thì sẽ đau khổ.
Cách đây một năm, em gặp người đàn ông khác. Anh nói, anh “ngưỡng mộ” người phụ nữ như em, vì vợ của anh chỉ ăn chơi, bài bạc, dẫn đến tan vỡ gia đình. Sau đó, anh ngỏ lời thương. Em biết hoàn cảnh anh vợ chồng ly thân, con cái phức tạp nên không thể nhận lời yêu.
Tuy nhiên, em nhận ra mình thực sự rung động trước anh, lo lắng quan tâm cho anh – những cảm xúc em chưa bao giờ có với chồng. Trong sâu thẳm trái tim, em biết lần này mình mới thực sự yêu.
Em hiểu trước mặt còn quá nhiều rào cản, không biết mình sẽ về đâu, sẽ như thế nào. Điều làm em đau khổ và khó xử nhất là con gái em. Nếu ly hôn, con em sẽ bị mất mát tình cảm; nhưng nếu tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại, suốt đời em sẽ tự giam cầm trong cuộc sống với người mình không yêu.
Video đang HOT
Em đang tự cho mình một quyền mà em không có, đó là quyền được nhận lời yêu của người đàn ông khác ngoài chồng. Người ta “ngưỡng mộ” em vì em đang là một người vợ, người mẹ, người đàn bà của gia đình.
Nếu em không còn như thế nữa, liệu người ta có còn ngưỡng mộ? Có còn yêu thương em? Thử hỏi, từ đâu mà em trở thành người đàn bà đáng ngưỡng mộ ấy? Có phải vì từ gia đình, từ chỗ biết nghĩ đến người khác, biết lo lắng chu toàn cho hai bên nội ngoại?
Nói vậy để em thấy, cuộc sống gia đình tuy có những khó khăn, nhưng chính cuộc sống ấy tạo nên nền tảng cân bằng và những giá trị to lớn cho người đàn bà. Nếu từ bỏ cuộc sống gia đình, những giá trị kia cũng sẽ không còn nữa. Đến lúc ấy mình còn lại những gì? Nhan sắc? Tuổi trẻ? Sức hấp dẫn? Những thứ ấy đều rất mong manh nếu mình đánh mất những thứ quý giá bên trong tâm hồn.
Thôi thì, em cứ làm một người được “ngưỡng mộ”, nhiều khi đó là cái mà cuộc đời bù đắp cho em.
Em hãy thử thay đổi chồng mình trước, thử yêu thương cái người đã yêu mình, thử thay đổi sinh hoạt gia đình, ví dụ có thêm một đứa con chẳng hạn. Sự bận rộn và những ý nghĩa khác của cuộc sống sẽ tác động đến suy nghĩ của em.
Còn con đường kia, rủi ro và phức tạp lắm. Một trong những chuyện phức tạp dễ thấy đầu tiên, là người ta chưa ly hôn, người ta còn con cái, mà đã vội vàng ngỏ lời thương mình. Hãy đợi một thời gian nữa, xem người ra sao, mình ra sao, đừng vội vàng lao đầu vào ngõ cụt, em nhé.
Theo Tienphong
'Thôi, chị biếu không chồng cho em đấy!'
Lúc bám vào chồng chị, em tưởng vớ được cái mỏ vàng phải không em? Nhưng khổ một điều anh ta bóng bẩy vậy chứ chẳng có lấy một xu trong người.
Em mới gặp chồng chị vài tháng trời, cái mà em thấy chỉ là một gã đàn ông cao mét tám, mặt đẹp như trai Hàn, ăn nói thì lúc nào cũng nhỏ nhẹ... nên em bị hớp hồn. (Ảnh minh họa)
Chị nhớ, cách đây vài tháng, thấy chồng về nhà có quần áo mới, mặt mày lúc nào cũng phởn phơ chị đã đoán được có cô "em gái" nào chăm nom rồi. Nhưng chị kệ, để xem cái mối tình vụng trộm ấy nồng nàn được mấy bữa. Em mới gặp chồng chị vài tháng trời, cái mà em thấy chỉ là một gã đàn ông cao mét tám, mặt đẹp như trai Hàn, ăn nói thì lúc nào cũng nhỏ nhẹ... nên em bị hớp hồn. Còn chị, sống với anh ta gần chục năm, chị lạ gì cái người đàn ông từ ngày cưới chỉ biết ngửa tay xin tiền vợ ấy.
Ngày trước cũng như em, cũng mê mệt cái gương mặt mà giới trẻ giờ hay gọi là "nam thần" đó nên mới nằng nặc đòi cưới dù bố mẹ khuyên can rất nhiều. Lấy rồi mới thấy, cái mặt đẹp của chồng chỉ làm mình hạnh phúc khi anh ta đã làm tròn bổn phận của một người trụ cột trong nhà mà thôi. Còn cái ngữ đàn ông, đi làm không đủ nuôi thân, lười biếng... thì cái gương mặt đó nhìn vào chỉ thêm bực mình.
Chắc em sẽ nghĩ, chán thế sao chị không bỏ đi mà còn ở đến giờ? Em ạ, vợ chồng là cái duyên, cái số, biết chồng mình đần, chồng vô tích sự đấy nhưng nào phải nói bỏ là bỏ được luôn. Thôi thì đó là lựa chọn của mình, mình ráng mà gánh lấy. Chị chấp nhận số phận, nghĩ anh ta hiền lành, thương yêu mình là được.
Chồng chị ra ngoài bóng bẩy như vậy, lúc nào cũng như diễn viên là nhờ một tay chị cả. Xấu chàng thì hổ ai? Chồng không làm ra tiền, không giúp gì được vợ con thì cũng phải giữ lấy cái sĩ diện cho chồng để ra ngoài người ta không cười vào mặt rằng chồng mình chẳng được cái bộ gì. Một tay chị quán xuyến cái gia đình này, chăm lo cho con cái, lo kinh tế... Em bảo, có bao nhiêu việc lớn việc nhỏ, chị ôm cả vào thân thì chồng làm sao chẳng trơn lông đỏ da bảnh bao ra ngoài.
Có lẽ khi gặp em, chồng chị than thở vợ ở nhà hay cằn nhằn, vừa già, vừa xấu... Kể cũng đúng em ạ, vì đàn bà sinh 2 con xong, lại phải tự thân lo mọi việc thì làm sao mà đẹp mà xinh như em được. Chị đoán nhìn cái vẻ bề ngoài của anh ấy, em nghĩ đó là một người đàn ông thành đạt, giỏi giang nhưng số phận đen đủi lấy phải bà vợ không hiểu chuyện, dốt nát lại lắm lời. Thế nên em mới lấy tình yêu căng đầy sức sống như cái cơ thể tuổi hai mươi của em để bù đắp cho anh ấy đã thiệt thòi.
Thôi thì em muốn anh ấy chịu trách nhiệm, chi bằng chị tặng không chồng chị cho em đấy, nhận hay không tùy em. (Ảnh minh họa)
Giờ thì em tìm đến chị, em choáng váng khi biết anh ấy cũng chẳng có gì trong tay. Em đòi anh ấy phải có trách nhiệm với em và đứa con trong bụng, bắt anh ấy phải lo cho em. Em ơi, bao năm qua, mẹ con chị chẳng nhận được một xu từ chồng thì giờ anh ấy lấy gì ra mà chịu trách nhiệm cho một mối quan hệ ngoài luồng? Đến bộ áo quần anh ta mặc cũng là chị đi mua cho cả đấy.
Thôi thì em muốn anh ấy chịu trách nhiệm, chi bằng chị tặng không chồng chị cho em đấy, nhận hay không tùy em. Vì dù sao ở bên chị, anh ấy cũng chẳng giúp được gì. Ngay cả cái điều nhỏ nhất anh ấy có thể làm như việc chung thủy cũng không được thì chị không muốn giữ nữa. Còn em, chắc em phải lao tâm khổ tứ ắm mới giành được anh ấy nên giờ gắng mà giữ gìn em nha!
Theo Khám Phá
Chồng hay không chồng, mệt quá đi thôi Thôi thì cứ ngậm ngùi đi lấy chồng, coi như đời con gái được làm một việc trọng đại, được làm một việc mà ông trời ban cho mình. Chuyện khác tính sau... Cứ lấy chồng đi, chị em nhé, đừng sợ hãi, đừng tính dông tính dài làm gì. Đời còn dài, đàn ông cũng có nhiều người tốt, xấu. (ảnh minh...