Có nên lấy chồng đại gia nhưng yếu ‘chuyện ấy’?
Sang tuổi 27, em mới lựa chọn được ‘một nửa’ cho mình. Anh là con nhà khá giả, công việc ổn định. Tưởng như em chỉ việc mỉm cười chờ ngày vui đến, ai ngờ…
ảnh minh họa
Em đang làm nhân viên lễ tân tại một nhà hàng hạng sang. Dù gia cảnh bình thường nhưng trời phú cho em gương mặt ưa nhìn và dáng người cao ráo khiến nhiều cô gái phải ganh tị.
Có nhan sắc nên ngay từ ngày đầu tiên từ quê lên thành phố làm việc, em đã tự hứa với mình chỉ gật đầu trước một chàng trai Hà Nội, giàu có. Bởi vậy, nhiều “vệ tinh” tốt tính, nhiệt tình cưa cẩm nhưng em vẫn chần chừ bởi người ta cũng từ quê lên phố như em.
Em sợ hãi trước cảnh cưới xong phải đi thuê nhà, sống dựa vào đồng lương hàng tháng thiếu thốn và bấp bênh.
Bởi vậy đến 27 tuổi em vẫn một mình lẻ bóng. May mắn trong một lần đi làm em quen được anh. Lần đó, anh và gia đình đến ăn ở nhà hàng em đang làm. Lúc ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy em, anh đã đến bắt chuyện làm quen. Sau cuộc chuyện trò ngắn ngủi đó, anh xin số điện thoại và Facebook của em.
Tối đó anh nhắn tin luôn cho em. Ban đầu em cũng chưa mặn mà nhưng sau một thời gian biết gia cảnh nhà anh, em đã xuôi lòng. Anh là con trai một của một gia đình ở Hà Nội, sau anh là cô em gái đang đi du học. Bố mẹ anh đang làm việc tại một cơ quan nhà nước. Bản thân anh làm ở ngân hàng, anh đi làm bằng ô tô.
Anh cũng đã dẫn em về nhà anh. Đó là căn nhà 4 tầng ở một quận trung tâm. Anh nói: “Nhà anh chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi nàng dâu”. Em nghe thế mà trong lòng sung sướng, hi vọng.
Video đang HOT
Bố mẹ anh thấy em xinh xắn, nhẹ nhàng nên cũng hài lòng. Hai bác rất lịch sự, chu đáo. Em nghĩ bố mẹ anh có ăn có học như thế chắc chắn sẽ cho em một người chồng cũng hoàn hảo không kém.
Sau buổi gặp đấy em chỉ mong được mau chóng về sống trong ngôi nhà đầy đủ, gia giáo ấy. Cầu được ước thấy, anh cầu hôn em trong một buổi tối lãng mạn. Dù lời cầu hôn quá chóng vánh nhưng em không thể chần chừ được nữa. Em gật đầu trong sự vui vẻ của anh.
Tuy nhiên, ông trời dường như không cho ai tất cả. Em tưởng mong ước bấy lâu đã thành hiện thực, em tìm được người đàn ông có thể đem đến hạnh phúc trọn vẹn cho mình vậy mà…
Chuyện là trong lần “gần gũi” đầu tiên, em thấy khá thất vọng. Mặc dù cả hai đều háo hức lâm trận nhưng chỉ sau mấy phút anh đã “rã đám” mặc dù em chưa cảm nhận được gì nhiều.
Anh lý giải do lần đầu với em anh hồi hộp nên như vậy nhưng các lần sau đó cũng diễn ra tương tự. Nhìn em thất vọng anh mới bối rối thú nhận mình bị yếu sinh lý.
Em bàng hoàng nhưng rồi cũng động viên anh đi khám. Kết quả xét nghiệm không được tốt lắm cả về khả năng làm chuyện ấy lẫn việc có con. Em cũng rất buồn nhưng tin tưởng bây giờ y học phát triển, có thể chữa được cho anh ấy.
Bọn em cũng đã uống thuốc chạy chữa hơn tháng nay nhưng kết quả chưa có gì thay đổi.
Em đã phải suy nghĩ rất nhiều. Quả thực em yêu anh ấy không quá sâu sắc nhưng anh tốt và thương em rất nhiều. Điều quan trọng là bây giờ em rời xa anh,liệu em có tìm được người đàn ông nào điều kiện tốt như vậy không?
Nhiều lúc tưởng mọi chuyện tốt đẹp hoá ra lại thế này. Em muốn các bạn thông thái cho em lời khuyên, có nên tiếp tục tiến đến với anh hay không bởi giờ em cũng không còn trẻ nữa rồi. Em xin cảm ơn
Theo VOV
Đêm kinh hoàng sau khi vợ đi nâng ngực về
Lúc đang lâm trận, tôi hơi mạnh tay một tí. Bỗng vợ đẩy tôi ra, rồi la hét thất thanh. Nhìn khuôn mặt cô ấy nhăn nhó, một bên ngực móp méo lại, tim tôi bỗng đập thình thịch vì sợ.
Vợ tôi trước khi sinh con cũng thuộc diện "điện nước đầy đủ", xinh xắn, dễ nhìn. Tôi cũng phải đấu đá với hàng loạt chàng trai si tình mới rước được cô ấy về dinh.
Vậy mà, sau khi sinh con gái xong, vợ tôi cứ như khác hẳn. Người ngợm lúc nào cũng thoang thoảng đủ thứ mùi: mùi sữa, mùi nước tiểu của con, mùi thức ăn vương trên áo. Thậm chí có khi trên quần áo cô ấy còn dính cả &'thứ ấy" của con.
Đặc biệt, trước đây, ngực cô ấy nở nang bao nhiêu thì bây giờ càng tệ hại bấy nhiêu. Nó cứ dài, chảy ra theo đúng kiểu các cụ xưa vẫn bảo &'vú mướp'. Tôi thì tôi cũng không ngại gì, vì dù xấu dù đẹp, nó cũng là của mình và của con. Nhưng vợ tôi thì khác. Cô ấy có vẻ rất tự ti về bộ ngực sau khi sinh.
Đến thay quần áo, cô ấy cũng chạy ra nhà tắm, chốt kín cửa để thay. Rồi cho con bú cũng vào phòng để tôi không nhìn thấy. Đi ra ngoài, cô ấy đều dùng áo nâng ngực loại xịn để nhìn đẹp hơn. Đặc biệt, mỗi lần ân ái, cô ấy cũng chẳng cho tôi đụng chạm vào ngực vì xấu hổ. Tôi đến phát bực với vợ nhưng chẳng dám to tiếng, sợ cô ấy buồn rồi nghĩ bậy bạ nữa thì khổ.
Sau chuyến công tác, vợ tôi bắt tôi ngủ riêng vì lý do mệt. (Ảnh minh họa)
Sau khi đi làm lại, vợ tôi tìm đủ mọi cách lấy lại vóc dáng ngày xưa. Cô ấy cũng cai luôn sữa con để giảm bớt tình trạng chảy xệ. Rồi đi tập gym cho cơ thể săn chắc hơn. Thấy vợ tích cực, tôi cũng mừng nên hăng hái nhận giữ con mỗi đêm để cô ấy đi.
Tháng trước, vợ tôi nói đi công tác rồi đi liền 2 tuần trong Sài Gòn. Khi về, tôi nhìn cô ấy có gì khang khác nhưng vẫn không hề biết sự thật. Sau chuyến công tác, vợ tôi bắt tôi ngủ riêng vì lý do mệt. Dù khó chịu nhưng chiều vợ nên tôi vẫn nằm riêng phòng.
Đêm hôm qua, tự dưng vợ qua phòng tôi, đòi làm chuyện ấy. Thấy vợ quyến rũ trong chiếc váy voan đỏ mỏng tang, tôi không sao kiềm chế được. Đang say sưa, tôi đưa tay lên ngực vợ như một thói quen. Lúc chạm vào, tôi ngạc nhiên tột độ khi thấy ngực vợ săn chắc hẳn, rồi vợ tôi cũng không cấm cản như mọi lần. Tôi còn mừng thầm, không ngờ tập gym lại có tác dụng mạnh như vậy.
Khi vợ đẻ, tôi còn không xoắn như lúc này. (Ảnh minh họa)
Lúc đang lâm trận, tôi hơi mạnh tay một tí. Bỗng vợ đẩy tôi ra, rồi la hét thất thanh. Nhìn khuôn mặt cô ấy nhăn nhó, một bên ngực móp méo lại, tim tôi bỗng đập thình thịch. Nói thật chứ khi vợ đẻ, tôi còn không xoắn như lúc này.
Đưa vợ đến bệnh viện tôi mới vỡ lẽ, vợ tôi tự ý đi nâng ngực, và cái giá phải trả cho đêm qua là túi silicon bị vỡ.
Nhìn vợ thiêm thiếp trên giường bệnh, tôi vừa thương, vừa giận, vừa buồn cười. Khi nào cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ nói: "Đấy, hàng thật không xài, xài hàng giả chi cho rước họa vào thân".
Theo Trí thức trẻ
Cuộc hôn nhân thất bại của người phụ nữ lấy chồng đại gia với mơ ước đổi đời "Tôi không có bằng lái xe và thậm chí là không được cầm chìa khóa nhà. Khi tôi yêu cầu ông đưa cho tôi chìa khóa nhà thì Carl nói tôi không cần đi đâu ra khỏi nhà cả", ngươi phụ nữ này kể. Đêm tôi gặp chồng tôi là tại thành phố cảng Odessa, Ukraine vào cuối năm 2000, tôi đứng dựa...