Có nên làm đám cưới khi đã phát hiện mình bị ung thư?
Tôi thật sự đang rất băn khoăn, rối bời. Khi viết ra những dòng tâm sự này, lòng tôi như có lửa đốt. Ngọn lửa như muốn thiêu rụi trái tim đang yêu của tôi…
Tôi vẫn có thể có con với Lan. Tôi có nên làm đám cưới với Lan, sống với cô ấy thật hạnh phúc vào những ngày còn lại của cuộc đời? Liệu như thế có tàn nhẫn với cô ấy sau này?
Tôi là một chàng trai sinh ra và lớn lên ở xứ Nghệ. Mảnh đất nơi tôi ở nghèo thật nghèo. Ớ đó chỉ giàu những nắng, những gió Lào.
Khi tôi còn làm việc ở Hàn Quốc, vào những ngày mùa đông tuyết giá, đã có lúc ngồi nhớ lại quê nhà, tôi chợt nhớ những cái nắng bỏng cháy của quê mình. Cái nắng tức tưởi của tháng năm như muốn thiêu trụi cả trần gian, như muốn đốt cháy cả cánh đồng đầy những rạ sau mùa gặt lúa.
Tôi thương quê mình, ở đó không chỉ là nơi cất giấu tuổi thơ êm đềm của tôi mà còn là nơi đã bao bọc, nuôi dưỡng người con gái tôi đã yêu, đang yêu và sẽ mãi mãi yêu, ngay cả khi tôi sẽ không còn trên cõi đời này nữa.
Lan là bạn học của tôi từ ngày bé. Cô ấy nhỏ nhắn, có đôi mắt trong veo và nụ cười thật đáng yêu. Nhà cô ấy cũng gần nhà tôi, nên thuở nhỏ hai đứa thường cùng nhau chăn trâu, cắt cỏ và chơi đùa. Khi bắt đầu đến tuổi trưởng thành, chúng tôi không còn kiểu đùa nghịch như trước nữa.
Cô ấy trở nên thục nữ hẳn. Mỗi lần nói chuyện với tôi, cô ấy thường mỉm cười e lệ. Và tôi cũng thế, tôi không dám bày trò động tay động chân với Lan như hồi con nít chăn trâu nữa. Hồi đó, hai đứa thường chơi trò dao búa kéo rồi véo tai, rồi tét mông.
Còn bây giờ. Chỉ vô tình chạm vào nhau thôi là như có điện giật rồi. Tôi biết Lan cũng ngầm thích tôi, còn tôi thì thích cô ấy từ lâu lắm rồi, nhưng cả hai đều ngại ngùng mà không dám nói ra. Cũng bởi còn là học sinh, biết gì chuyện yêu đương đâu.
Mẹ tôi quý Lan lắm. Mỗi lần rảnh rỗi, cô ấy thường sang nhà nói chuyện với mẹ tôi, làm vài việc lặt vặt và nhổ tóc sâu cho mẹ. Tôi vẫn còn nhớ khung cảnh mỗi lần mẹ ngồi đầu hè hóng mát, nhìn về phía xa và nói rằng:
“Mẹ chỉ ước có một đứa con dâu như con Lan thôi, Thắng ạ”. Mẹ đâu biết rằng, trong lòng tôi lúc đó cũng đã ao ước như thế.
Rồi cô ấy thi đỗ vào trường Cao đẳng Sư phạm, khoa Mầm non. Còn tôi theo học trường Cao đẳng Kĩ thuật, tôi học nghề sửa chữa ô tô. Quãng thời gian ba năm đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Ngày nào tôi cũng nhắn tin thăm hỏi cô ấy. Cuối tuần tôi hoặc Lan thường đến phòng trọ của nhau.
Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện. Khi Lan cười, tôi cảm thấy như mọi áp lực của học tập tan biến hết. Tôi muốn học thật giỏi để sau này sẽ là một thợ sửa chữa ô tô lành nghề, sẽ kiếm được một số tiền kha khá chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già và nuôi vợ con.
Cuối tháng, tôi thường đợi cô ấy cùng bắt một chuyến xe khách để về nhà. Có những lúc Lan mệt quá, ngủ thiếp và ngả đầu vào vai tôi, lúc đó tôi có cảm tưởng rằng mình là chàng trai hạnh phúc nhất thế gian.
Cứ như thế ba năm trời, chúng tôi vẫn không nói ra một lời yêu. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, tôi biết rằng Lan yêu tôi nhiều lắm và dĩ nhiên là tôi cũng thế.
Sau khi học xong khóa học đó, tôi đã có một quyết định lớn. Tôi muốn sang Hàn Quốc làm việc, để sau này về sẽ có vốn mở cửa hàng sửa chữa ô tô. Tôi chia sẻ ý định đó với Lan. Cô ấy tán thành và còn đốc thúc tôi học tiếng Hàn nữa.
Video đang HOT
Thật may mắn với tôi, chỉ mất 5 tháng học tiếng và thêm một tháng chờ đợi làm thủ tục, tôi đã đặt chân sang Hàn Quốc, một đất nước xinh đẹp và có khí hậu hài hòa. Tôi biết, đi làm xa thế này, tôi sẽ nhớ Lan kinh khủng, và hẳn cô ấy cũng thế.
Nhưng vì tương lai phía trước, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc, sau này khi tôi trở về, tôi sẽ cưới Lan làm vợ và sống hạnh phúc với cô ấy. Ngày tiễn tôi ra sân bay, cô ấy không khóc và luôn dặn dò tôi đủ thứ.
Lan còn làm cho tôi một bịch muối vừng lạc, để sau này khi sang bên kia, nhớ những món ăn quê nhà thì đem ra ăn. Cô ấy còn đưa cho tôi một bức thư và tôi định bụng đêm đầu tiên ở xứ người mới đem ra đọc.
Đọc được nét chữ tròn trịa và chất chứa bao nhiêu nỗi niềm Lan, tôi vui sướng và thấy ấm lòng hơn. Cô ấy sẽ chờ tôi trở về, dù có bao lâu đi nữa. Tôi an nhiên nhiều lắm và tự nhủ sẽ cố gắng chăm chỉ.
Những ngày làm việc xa nhà, xa quê hương đất nước, tôi nhớ nhà và nhớ Lan da diết. Nỗi nhớ cồn cào đến nỗi có những hôm làm việc tăng ca cả ngày, tôi không ăn được gì cả. Nhưng rồi, tôi cũng dần làm quen, tôi cố gắng giữ gìn sức khỏe, phải thật khỏe tôi mới làm việc tốt và sau này còn về với Lan.
Ở công ty tôi làm việc, người ta sắp xếp cho tôi một căn phòng để ở, đầy đủ tiện nghi và còn có cả máy tính kết nối Internet. Ở nhà Lan cũng có máy tính. Và thế là nhờ phương tiện hiện đại đó mà chúng tôi ngày nào cũng được trò chuyện và nhìn thấy nhau.
Tuy không được ở bên cạnh Lan, nhưng được nhìn ngắm cô ấy là tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Có khi mệt mỏi vì công việc, Lan còn hát cho tôi nghe, cô giáo mầm non nên tiếng hát như tiếng chim non thánh thót. Tôi cảm động và rất thương Lan.
Một cô gái đáng yêu như vậy, lẽ ra luôn có một người đàn ông bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ. Còn tôi thì bây giờ không thể làm gì cho cô ấy. Nhưng tôi tự nhủ, tôi phải mạnh mẽ lên và cho cô ấy tin tưởng ở mình nhiều hơn và kì thực Lan cũng rất tin tưởng con người tôi.
Tôi biết, nhiều người ngỏ lời với Lan khi tôi không ở nhà. Cũng có người bảo cô ấy dại dột, chờ đợi một người những 5 năm liền, khi mà con gái đương thì, ở cái tuổi đẹp nhất của đời người đó, lúc nào cũng một mình.
Những ngày lễ lạt, cũng không có một cành hoa hay một món quà. Nhưng Lan biết những nỗi lo đó của tôi và động viên tôi rất nhiều, những lời động viên đó như giúp tôi bớt nỗi cô đơn ở xứ người, sưởi ấm cho tôi qua năm mùa đông giá rét cửa xứ Hàn.
Và rồi ngày tôi được trở về cũng đã đến. Cái ngày mà tôi vui sướng biết bao nhiêu, tôi đã ôm chầm lấy Lan khi cô ấy ra đón tôi ở sân bay. Tôi tưởng chừng như những ngày tháng tiếp theo là ngày tháng đẹp nhất của cuộc đời mình.
Tôi và cô ấy dạm ngõ và ăn hỏi, chỉ còn chờ ngày cưới nữa thôi. Tôi đã háo hức biết bao nhiêu. Năm năm trời yêu nhau cách hàng dặm cây số, và giờ đây chúng tôi đã được ở bên nhau, sẽ ngọt bùi có nhau và sẽ là một gia đình hạnh phúc với những đứa con xinh xắn như Lan.
Những ngày chờ đợi đến ngày được làm chồng của cô ấy, tôi ngây ngất và hạnh phúc như ở trên thiên đường. Thế nhưng những ngày tươi đẹp lại thường không kéo dài. Tôi không biết có nên căm phẫn ông trời, đã làm tôi trở thành một người đàn ông bất hạnh không nữa…
Trước khi cưới, anh bạn thân của tôi làm ở một bệnh viện đa khoa dưới thành phố khuyên tôi nên đi khám sức khỏe tổng thế. Tôi thấy mình khỏe lắm, nhưng cũng nên đi khám một lần cho an tâm.
Đợt đi khám cách 5 năm trước để sang Hàn Quốc, tôi vẫn rất bình thường, cho đến nay vẫn không hề có một triệu chứng gì bất thường. Tôi cũng không hay bị ốm, nên luôn cho rằng mình khỏe mạnh. Thế nhưng, đi khám xong mãi một tuần, anh bạn tôi vẫn không đưa cho tôi xem các kết quả xét nghiệm.
Tôi cũng đâm ra lo một tí. Thế rồi, vào cái ngày yên bình nhất của tôi, khi đang lên kế hoạch với Lan sẽ đặt tên cho những đứa con của mình sau này thì tôi nhận được một tin sét đánh. Tôi bị ung thư máu do nhiễm bức xạ ion hóa.
Có thể trong quá trình làm việc 5 năm ở nhà máy mà tôi đã mắc phải. Đó là căn bệnh mà y học bó tay. Và tôi thì không biết sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Tôi như cảm thấy mình đang rơi xuống địa ngục.
Người ta nói, trước cái chết, mọi thứ đều vô nghĩa. Nhưng với tôi thì không. Tôi không tin rằng mình sẽ phải chết, tôi không thể rời xa Lan, tôi còn chưa được làm chồng của cô ấy một ngày. Nhưng trớ trêu thay, đó là số phận bất hạnh của tôi.
Những ngày tiếp theo khi nhận được hung tin, tôi đờ đẫn và giấu kín tất thảy mọi người. Tôi phải làm thế nào đây? Tôi sẽ chết. Nếu đám cưới với Lan vẫn diễn ra, thì khi tôi chết đi, cô ấy sẽ thành một người phụ nữ bất hạnh. Liệu tôi có thể an lòng khi ra đi?
Nghĩ đến đó, tôi không còn sợ cái chết. Nhưng tôi sợ cái chết đó sẽ làm người con gái tôi yêu đau đớn, sẽ biến cô ấy thành góa phụ khi mà vẫn còn ở tuổi xuân xanh. Tôi không thể làm thế. Cô ấy vẫn có thể làm lại từ đầu.
Tôi tỏ ra hờ hững với Lan, tôi lên kế hoạch đó. Tôi giả vờ không quan tâm Lan nữa. Tôi thay đổi một cách chóng mặt. Đến nỗi ai cũng phải bàng hoàng. Tôi nói những lời khiến Lan thất vọng. Tôi khó tính, hằm hằm ra mặt.
Tôi ve vãn vài cô gái trước mặt Lan. Nhìn thấy cô ấy khóc, tim tôi như nát vụn, nhưng tôi phải làm thế, tôi không thể để đám cưới diễn ra, cô ấy còn quá trẻ để làm lại từ đầu, sẽ có người khác thay tôi chăm sóc cô ấy.
Cái kim trong bọc giấu mãi rồi cũng phải lòi ra. Lan không tin tôi thay đổi mà không có lí do. Anh bạn thân của tôi đã kể hết mọi chuyện cho Lan. Cô ấy đến gặp tôi, nước mắt giàn giụa và ôm tôi. Cô ấy nói dù chỉ được ở với nhau một ngày, cô ấy cũng nhất định lấy tôi.
Cô ấy bảo tôi nhất định phải cố gắng, bệnh tật biết đâu rồi cũng khỏi. Nhưng sự thật là tôi sẽ phải chết, ít lâu nữa tôi sẽ phải lìa xa cõi đời này. Tôi không thể làm đám cưới với Lan. Nhưng cô ấy vẫn một mực nói sẽ chỉ lấy tôi làm chồng.
Tôi vẫn có thể có con với Lan. Tôi có nên làm đám cưới với Lan, sống với cô ấy thật hạnh phúc vào những ngày còn lại của cuộc đời? Liệu như thế có tàn nhẫn với cô ấy sau này? Tôi có nên hưởng hạnh phúc đó, dù chỉ là hạnh phúc đếm ngược từng ngày…?
Theo VNE
Ám ảnh cuộc tình mặn nồng 3 năm của anh
Sau khi tha thứ cho anh, một năm rưỡi đã trôi qua, em sống hạnh phúc bên anh nhưng luôn chạnh lòng khi nhớ đến quá khứ.
Em mang tâm sự này trong lòng rất lâu, nhưng hôm nay em mới nhờ chị cho em vài lời khuyên để em vững tâm lựa chọn con đường đi tiếp theo của mình.
Em năm nay 26 tuổi, em đã tốt nghiệp Thạc sĩ và có công việc ổn định tại một cơ quan hot của nhà nước. Ngoại hình của em cũng được đánh giá là ưa nhìn. Tính tình em thì hoạt bát, ăn nói cũng phong thái, lanh lợi. Gia đình em thuộc tầng lớp trung lưu, không giàu nhưng cũng có thể ăn ngon, mặc đẹp. Bênh cạnh đó, em còn có một điều may mắn nữa trong cuộc đời mình, đó là anh - người yêu của em suốt 2 năm nay.
Anh bằng tuổi em, không đẹp trai, không giàu có nhưng lại rất hợp với em. Anh làm tại văn phòng Công an nên oai lắm. Người ta nói Công an hay bay bướm nhưng người yêu của em lại rất hiền lành và chung thủy, phải nói là em chưa bao giờ phải nghi ngờ hay đoán già đoán non về tình cảm của anh. Chúng em sống thật với bản thân mình khi bên cạnh nhau, dành cho nhau sự thương yêu, lo lắng, đầy trách nhiệm. Chúng em cũng hay cãi nhau ầm ầm (đều do em gây sự trước), nhưng lại yêu thương thắm thiết mỗi khi làm lành. Anh ấy rất chiều chuộng em, có khi em quát nạt vô cớ, anh ấy cũng dỗ dành em, có khi anh ấy cũng giận dữ bỏ đi nhưng vẫn quay lại bên cạnh em, dù trời đã rất khuya.
Chúng em quấn quýt bên nhau không muốn rời xa một phút. Em có một căn hộ chung cư riêng nhưng em vẫn về nhà người yêu ngủ suốt 1 năm nay. Mỗi đêm khi giật mình thức giấc, anh đều em ôm lấy em, hôn nhẹ nhàng lên tóc em, cảm giác mới thật hạnh phúc làm sao khi yêu và được yêu nhiều như vậy.
Anh bằng tuổi em, không đẹp trai, không giàu có nhưng lại rất hợp với em. Anh làm tại văn phòng Công an nên oai lắm. (ảnh minh họa)
Gia đình bạn trai rất vui vẻ và xem em như là con dâu trong gia đình. Ba mẹ người yêu em cũng quý em, coi tuổi hai đứa hợp nhau nên mong đợi ngày chúng em cưới nhau lắm. Chỉ có điều, gia đình người yêu em không dư giả cho lắm, ba mẹ anh ấy thì già rồi, tiêu xài bằng lương hưu hàng tháng nên không giúp gì được cho con. Người yêu em tự lo cho bản thân đi học, tự dành dụm tiền cưới vợ và thỉnh thoảng cho tiền ba mẹ vì anh ấy cũng rất hiếu thảo (em chưa bao giờ thấy anh ấy to tiếng với ba mẹ hay anh chị em trong gia đình).
Về gia đình em, ba mẹ em rất thương em, luôn cố gắng lo cho em đầy đủ, ba mẹ em biết em quen anh thì không hài lòng lắm. Thứ nhất: anh và em bằng tuổi, ba mẹ sợ em sau này khổ vì anh không chung thủy. Thứ hai: gia đình anh là người bắc, có rất nhiều lý do mà người nam không muốn làm xui, kén rể với người bắc (người yêu em sinh trong nam nên giọng nói, cách sống là của người miền nam). Thứ ba: anh chưa có tiền đồ, ba mẹ sợ em sẽ phải lo toan vất vả.
Em hiểu được nỗi lòng cả ba mẹ, chúng em vẫn đang cố gắng làm việc, kiếm tiền để lo cho cuộc sống đôi lứa, chúng em dự định 2 năm nữa sẽ cưới. Anh và em đều là những người tuổi Thìn, đầy tham vọng trong sự nghiệp và chúng em cũng có cơ hội, có việc làm hot, lương cao nên việc tiến thân là điều không phải không làm được. Do vậy, vấn đề gia đình không phải là nỗi trăn trở lớn nhất của em, điều em trăn trở là quá khứ của anh.
Anh là mối tình đầu của em, còn anh thì không phải vậy. Trước khi quen em, anh đã yêu một người con gái trong 3 năm nhưng cô ấy phản bội anh ấy đi lấy chồng. Sự việc của họ khá phức tạp và theo em biết là như thế này: Cô ấy cao ráo, rất xứng đôi với người yêu em, cô ấy là tiểu thư nhà giàu và cũng ham chơi, cô ấy từng có vài người yêu trước kia, trong đó có 1 người vì bị cô ấy phụ đau lòng quá, uống rượu say lái xe gặp tai nạn mà chết. Vì cô ấy yêu anh và phụ anh ta, anh ta buồn quá mới uống rượu và gặp tai nạn. Hai người cũng đã vượt giới hạn sau đó không lâu.
Em biết chuyện này buồn lắm. Yêu nhau trong 3 năm nhưng nghe nói 2 người cũng thường xuyên cãi vã, bất đồng quan điểm. Khi anh về nhà cô ấy chơi, ba mẹ cô ấy tỏ thái độ không thích ra mặt vì ghét người bắc và ghét công an. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy học tiếp vào cao học, gặp một người hơn cô ấy 8 tuổi, có nghề nghiệp ổn định (gia đình chắc khá giả hơn người yêu em) nên cô ấy phản bội anh. Anh vô cùng đau khổ.
Anh là mối tình đầu của em, còn anh thì không phải vậy. Trước khi quen em, anh đã yêu một người con gái trong 3 năm nhưng cô ấy phản bội anh ấy đi lấy chồng. (ảnh minh họa)
Ngay lúc đó anh ấy gặp em, tán tỉnh và thuyết phục để hẹn hò với em. Chắc bởi do duyên số, em chấp nhận quen anh ấy dù biết được quá khứ đó (chứ em rất kiêu kỳ, em không thích yêu người đã từng yêu người khác vậy đâu). Trong thời gian 3 tháng đầu cưa cẩm em, anh có nhớ về người đó. Tuy không dám tỏ vẻ ra bên ngoài nhưng em biết. Nhưng không hiểu sao em vẫn chấp nhận, em biết có lẽ không phải chỉ bởi tình yêu mà còn vì sự đanh đá của em, em muốn thử xem em có đủ khả năng để làm anh quên hình bóng đó không.
Sau 3 tháng đeo đuổi, em mới chính thức nhận lời yêu anh ấy (dù trong lòng em đã thích anh từ đầu). Anh ấy dẫn em ra mắt bạn bè, đồng nghiệp trong cơ quan. Rồi bất ngờ, chồng sắp cưới của người yêu cũ của anh cho em hay, trưa hôm qua, anh và người cũ đã gặp nhau. Em đau đớn vô cùng, và ngay sau đó em chia tay anh. Thời gian đó, đêm nào em cũng khóc vì thương nhớ anh. Dù anh có điện thoại, nhắn cả trăm tin nhắn em vẫn không trả lời. Và em đổi số điện thoại, chặn facebook, những tưởng có thể chấm dứt anh. Nhưng định mệnh, em yếu lòng tha thứ cho anh và chúng em lại trở về bên nhau.
Sau đó em quyết tâm đối mặt với quá khứ của anh bằng cách tìm hiểu về nó. Em mới biết thêm nhiều chuyện rằng: hôm đó cô ấy điện thoại năng nỉ anh ra vì cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà, trong người không có tiền bạc gì hết (cô này hay nói dối). Hai người hẹn nhau ở quán café gần cơ quan anh, cô ấy xin lỗi anh vì yêu nhưng cha mẹ không đồng ý, bây giờ cô ấy đã có thai với người mới, tháng sau họ sẽ làm đám cưới. Chuyện hai người gặp nhau bị chồng sắp cưới của cô ấy phát hiện nên báo với em, anh chồng sắp cưới của cô ấy còn cho em biết anh thường xuyên điện thoại, nhắn tin năng nỉ cô ấy quay lại. Thật tình mà nói, lúc đó em không biết mình đang ở vị trí nào trong trái tim anh nên em chỉ biết tìm đến nơi kỷ niệm của em và anh ấy khóc một mình, và anh ấy có chạy đến chỗ em lúc đó, nhưng rồi em cũng bỏ đi...Tình yêu của chúng em có một biến cố lớn nhất là lúc đó.
Kế từ sau khi tha thứ cho anh, một năm rưỡi đã trôi qua, em sống hạnh phúc bên anh nhưng luôn chạnh lòng khi nhớ đến quá khứ. Chính vì vậy, em rất hay gây sự, làm khổ anh. Em biết điều đó là sai lầm, có thể dập tắt hạnh phúc của chúng em nhưng em không thể chịu đựng được. Em không biết trên thế gian này có ai khổ tâm như em không, khi từng lời yêu thương, từng giây phút âu yếm mật ngọt bên nhau em đều thấy đâu đâu cũng có bóng dáng người con gái kia. Trong cảm giác của em lúc đó, không phải là em mà là cô ấy đang ôm ấp người yêu của em.
Em bắt đầu tra hỏi anh, một tuần em gây sự về quá khứ của anh khoảng 8 lần. Lúc đầu anh giải thích, sau đó có khi anh cũng bực mình, giận dữ. Anh nói thật ra lúc trước anh không hề yêu cô ấy, anh chỉ yêu thật sự một mình em thôi, và em là tất cả tình yêu của anh, anh cũng không còn một chút nhớ nhung gì về quá khứ, em đừng gây sự nữa. Em muốn anh không yêu người ấy lắm chứ nhưng em không tin. Anh tính tình chân thật, nên em nghĩ ngày xưa anh cũng yêu cô ấy hết mình như yêu em bây giờ, cô ấy cũng có thể có nhưng điều đáng yêu, có những điểm phù hợp với anh nên anh mới yêu đến tận 3 năm chứ. Hai người cũng có với nhau biết bao kỷ niệm buồn vui, có về nhà ra mắt gia đình tức là có ý định kết hôn rồi.
Mỗi khi đọc bài viết trên internet về "tình cũ", em lại lôi nó ra gây sự với anh. Theo như mấy bài tâm sự trên mạng, hình như đa số những người đang yêu nhau mà phải chia tay nhau thì trong tim vẫn còn một khoảng nào đó dành cho người cũ phải không? Em từng đọc được "Khi lỡ đánh mất người yêu hoặc yêu mà không đến được với nhau thì trong ký ức của họ vẫn đọng mãi những dư âm tình cảm ngọt ngào nhất". Chị ơi, khi em đọc điều này, em đau đến phát điên lên. Trong đầu em tưởng tượng ra, một ngày nào đó 2 người gặp lại nhau, tình cảm sẽ trỗi dậy và họ quyết tâm quay về bên nhau bất chấp tất cả. Lúc đó, em chỉ có nước đâm đầu xuống sông mà chết. Mọi người ơi, chị cho em biết, em có nên tiếp tục đặt niềm tin và trông đợi hạnh phúc từ mối tình này không?
Theo VNE
Sợ vợ tiêu hết, chồng đưa tiền thưởng Tết cho mẹ Hôm rồi, công ty chồng có thưởng Tết sớm. Thế mà tôi gặng hỏi bao ngày nay không thấy chồng nói câu nào. Anh luôn bảo là, phải sang tuần hay là gần tết thì sếp mới thưởng. Thế mà, hôm nay, tình cờ tôi cất túi cho anh lại lục được phong bì, trong đó có kèm tờ giấy ghi số tiền...