Có nên hủy cưới khi bố mẹ cô ấy quá “khinh” tôi và bố mẹ tôi?
Bố tôi sững người, bất ngờ và cảm thấy thực sự bị xúc phạm. Gia đình chúng tôi đã làm gì sai mà người ta xử sự như vậy?
ảnh minh họa
Chào các bạn,
Tôi hay đọc các bài tâm sự và cả những bài chia sẻ của mọi người trong mục tâm sự . Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, mọi người viết những dòng tậm sự về hoàn cảnh của mình lên đây và nhận được sự chia sẻ, những lời khuyên. Điều đó thật tuyệt vời.
Hôm nay tôi muốn viết lên đây những tâm sự của mình, rất mong các bạn có thể cho tôi một lời khuyên.
Chuyện của tôi là thế này:
Tôi yêu H, cô ấy cũng rất yêu tôi. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian thực sự đẹp bên nhau và đã tính đến chuyện làm đám cưới. Gia đình tôi cũng đã đến chơi nhà cô ấy và đặt vấn đề với bố mẹ cô ấy.
Mọi chuyện tưởng như rất suôn sẻ vì buổi gặp gỡ ấy diễn ra khá vui vẻ. Nhưng đến khi chọn ngày cưới, mọi thứ bắt đầu trở nên căng thẳng. Trước khi chọn ngày, mẹ cô ấy nói nhà gái sẽ hoàn toàn theo ý nhà trai (việc này cũng thuận theo lẽ thường).
Vì chúng tôi đều đang công tác xa nhà (chúng tôi ở Đà Lạt, bố mẹ tôi ở Bắc Giang còn bố mẹ cô ấy ở Nam Định) nên bố mẹ tôi muốn tổ chức đám cưới vào dịp Tết, khi chúng tôi về phép và làm đám ăn hỏi cưới trong một ngày vì 2 lý do:
- Mẹ tôi xem tuổi thì thấy chỉ có ngày đó thích hợp.
Video đang HOT
- Nhà 2 đứa hơi xa nên muốn gộp lại cho tiện.
Đó là ngày 4 Tết, bên nhà gái không đồng ý vì cho rằng làm như vậy không đàng hoàng, là coi thường con gái họ. Thấy vậy, bên nhà tôi cũng đưa ra 1 phương án 2 là tổ chức đám hỏi trước Tết rồi vẫn cưới vào ngày mồng 4, nhưng chưa kịp thông báo lại thì bố cô ấy gọi điện lên, nội dung cuộc điện thoại như sau:
- Alo, có phải nhà cô Giang đấy không? (Giang là tên mẹ tôi)
- Vâng đúng rồi ạ.
- Có phải nhà cô Giang đấy không?
- Dạ vâng, đúng rồi ạ, tôi là chồng cô Giang đây, anh cứ nói đi ạ. (gọi vào máy bàn nên bố tôi không biết ai gọi)
- Cái chuyện đám cưới ấy, hoãn lại đi. Làm gì thì cũng phải đàng hoàng một chút. Phú quý sinh lễ nghĩa, làm gì mà úi xùi như vậy. (Nói như quát và cộp, dập máy luôn, không có lấy một câu chào hỏi!).
Bố tôi sững người, bất ngờ và cảm thấy thực sự bị xúc phạm. Gia đình chúng tôi đã làm gì sai mà người ta xử sự như vậy? Nếu nói về “muôn đăng hộ đối” gì đó thì gia đình tôi không có gì phải bàn. Mẹ là giáo viên, bố là công an. Bố cô ấy là bác sĩ, mẹ thì ở nhà không làm gì. Không có chuyện gia đình tôi quá thấp kém so với bên ấy nếu không muốn nói là còn nhỉnh hơn nên không thể có chuyện coi thường nhau vì hoàn cảnh được.
Còn nữa, nếu không đồng ý về ngày giờ thì vẫn có thể bàn bạc để tìm giải pháp hợp lý, tại sao lại xúc phạm nhau như vậy?
Tôi cũng rất bất ngờ trước thái độ đó của bố mẹ cô ấy. Sâu chuỗi các sự việc lại tôi mới nhận ra, có thể bố mẹ cô ấy không ưng tôi. Bằng chứng đây:
- Ngày đầu tiên tôi đến ra mắt, mẹ cô ấy nói thẳng rằng bà ưng cái gã ở gần nhà cơ (thằng cha đó hay sang thăm hỏi khi H không ở nhà).
- Chưa bao giờ mẹ cô ấy hỏi thăm tôi lấy một lời, kể cả khi tôi gọi điện hỏi thăm hay khi ông bà ấy nói chuyện với H.
- Sau khi xảy ra sự việc trên, họ nhắn tin chọ con dâu họ như thế này: “…Sao mày giới thiệu cho con H cái thằng hâm hấp, dở hơi ấy?”. “…Không cưới đám này thì cưới đám khác” v.v…
Quá coi thường tôi!
Còn về phần H, cô ấy yêu tôi nhưng hình như quá theo ý và bảo vệ bố mẹ cô ấy, không hề có một động thái nào về cuộc điện thoại rất bất lịch sự mà bố cô ấy là tác giả và luôn thúc giục tôi về chuyện tiến hành đám cưới mà không thèm đếm xỉa đến cảm giác của bố mẹ tôi. Từ ngày yêu nhau, cô ấy chưa bao giờ gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi lấy một lời, kể cả cái ngày bố mẹ tôi xuống chơi nhà cô ấy.
Tôi gọi điện cho mẹ cô ấy và nhận được những câu đại loại thế này: “Bác nói thật, mẹ cháu mang tiếng là nhà giáo mà cư xử không đàng hoàng chút nào, làm như vậy (như trên) là coi thường con gái bác quá. H nhà bác nó còn trẻ, có phải là loại lỡ dở gì đâu mà làm úi xùi như vậy. Con gái bác lấy đâu chẳng được chồng, thiếu gì người thích hợp…”.
Thế đấy, bà ấy cho rằng, cuộc điện thoại đó là đương nhiên và không có gì là xúc phạm thông gia tương lai hết, nên bà ấy vẫn tiếp tục mỉa mai bố mẹ tôi.
Mẹ tôi đã làm gì sai chứ? Mọi chuyện vẫn còn bàn bạc lại được, tại sao họ lại cư xử như vậy? Và còn cô ấy nữa. Tôi quá chán nản, thất vọng và căng thẳng còn cô ấy coi tôi là thằng vô trách nhiệm trong chuyện này và tôi đã điên lên, nói một câu không nên nói: “Bố mẹ em cư sử thiếu văn hóa với bố mẹ anh như vậy còn anh thì đang suy nghĩ nát óc để tìm cách xoa dịu 2 bên mà em không hiểu gì à?”. Và cô ấy đòi chia tay. Được vài ngày, cô ấy lại muốn nối lại.
Bố mẹ tôi nói sẵn sàng bỏ qua chuyện căng thẳng của 2 bên vì hạnh phúc của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi thương nhau và (nếu có thể) ông bà bên nhà gái gọi điện lại để bàn bạc, không cần xin lỗi. Nhưng có vẻ H không hề muốn khuyên bố mẹ cô ấy chút nào.
Thực lòng tôi vẫn yêu H, nhưng tôi phải làm sao đây? Quay lại, cưới và rồi cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ ra sao khi mà tính cách cô ấy như vậy, bố mẹ cô ấy vẫn là nhất, không bao giờ sai, và có sai cũng không bao giờ nhận ra. Liệu sau này chúng tôi có thể hạnh phúc không?
Rất mong các bạn cho tôi một lời khuyên vào lúc này. Tôi thực sự bế tắc hoàn toàn rồi.
Theo Afamily
Em sảy thai, anh mừng lắm có phải không?
Anh à, em đã nghĩ rất nhiều, mình yêu nhau, sao phải làm khổ nhau như thế?
Mình đã yêu nhau, tại sao lại phụ nhau, tại sao lại khiến người khác phải rơi nước mắt. Biết là trên đời này chẳng có thứ gì hoàn hảo, biết là em cũng chẳng bằng ai, thậm chí là không thể bằng với những người con gái xung quanh anh bây giờ. Có những người có thể lo lắng cho anh nhiều hơn em, cũng có những người sẵn sàng làm nhiều thứ cho anh hơn em. Nhưng đó là cảm nhận của anh, là cách của họ. Còn em, với anh, em đã hết mình, đã yêu hết lòng hết dạ, đã dành trọn trái tim và thân xác này cho anh. Thậm chí, em còn có bầu với anh, anh còn so sánh gì nữa?
Nếu cứ so sánh, nếu cứ nhìn người mới chán người cũ thì gọi gì là tình yêu, là sự thủy chung. Nếu cứ thích những cái mới thì bao giờ chúng ta mới trưởng thành, mới ổn định. Con người không những sống vì tình mà còn vì nghĩa. Nếu cứ chạy theo cái hiện đại, cái tốt hơn, cái mới hơn thì con người mãi mãi chỉ biết chạy mà thôi.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. Vậy mà anh vẫn khiến em có bầu. Anh bảo em, hãy từ từ tính chuyện này, hãy bỏ đi đứa con này, rồi khi chúng mình ổn định, chúng mình mới tính chuyện cưới xin. Em biết là anh chỉ &'hoãn binh' như vậy thôi, bởi bản thân em hiểu, con trai khi đã yêu cầu bạn gái của mình phá thai, chắc chắn là họ chưa hết lòng và họ muốn buông lơi.
Anh à, em đang thực sự sợ hãi và lo lắng, em sợ anh sẽ bỏ rơi em ngay lập tức khi em bỏ cái thai này. Có lẽ, anh sợ em mang cái thai đến bắt anh cưới. Anh sợ em sẽ vì cái thai này mà hành hạ anh, khiến anh bị ràng buộc bởi em. Nếu anh chưa sẵn sàng, tại sao anh làm ra điều đó.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. (ảnh minh họa)
Bây giờ, em nhất định không bỏ con, em yêu cầu anh cưới nhưng anh cứ lưỡng lự và van xin em. Em đau khổ rất nhiều, chịu áp lực rất nhiều vì nếu thực sự, có có bó buộc anh vì chuyện đó, ép anh lấy em thì chúng mình cũng không thể có cuộc sống hạnh phúc và người khổ sở nhất lại là em. Anh đã bỏ rơi em, đã hờ hững với em cả tháng nay chỉ vì cái tội như anh nói là &'em cố chấp'.
Anh à, hôm nay, em bị ngã, em đã gọi cho anh tới mà anh nhất định không nghe máy. Bây giờ thì em bị cấp cứu và em đã sảy thai rồi. Anh mừng lắm phải không anh? Anh sẽ vui vô cùng khi cuối cùng, em cũng sảy thai mà không cần phải đi phá. Anh cũng sẽ không còn phải có trách nhiệm với em nữa, cũng không cần phải van nài em. Và giờ, nếu như anh nói lời chia tay, em biết chẳng còn cách nào để níu kéo anh nữa. Chúng mình chia tay nhau nếu như anh muốn. Em đã tuyệt vọng lắm rồi, và em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện xấu nhất xảy ra, dù rằng em còn yêu anh rất nhiều.
Bây giờ anh lại vồn vã quan tâm em, lo lắng cho em. Anh lại ân cần với em như ngày nào. Em nói anh hãy vui lên, không phải suy nghĩ gì cả vì đó chỉ là tai nạn. Nhưng em biết, trong lòng anh đang vui, vậy nên anh mới bảo em vui lên. Anh có biết, người mẹ khi mất đi đứa con của mình cảm thấy thế nào không. Một người không mong được làm bố như anh, có bao giờ hiểu được cảm giác ấy. Anh quá nhẫn tâm. Sau cái lần anh nói em phá thai ấy, em đã hoàn toàn thất vọng vì con người anh rồi. Bây giờ em biết, anh chỉ quan tâm em như vậy thôi nhưng trong lòng anh đang đợi cơ hội tốt để chia tay em. Em cũng sẽ không còn trách anh nữa, chỉ đợi anh nói lời đó mà thôi.
Tùy anh quyết định, nếu như muốn bỏ rơi em, hãy nói với em một lời, đừng lặng lẽ ra đi!
Theo VNE
Nỗi khổ của phụ nữ ngực to Nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực to quá khổ của mình. Lan nghe thấy tức nổ đom đóm mắt, chẳng lẽ mới ngày đầu đi làm, cô lại ra đôi co với đồng nghiệp. Lẳng lặng đi về chỗ ngồi, Lan tính kế một ngày sẽ cho mấy chị trong phòng kiểm nghiệm thoải mái để biết được bộ ngực của...