Có nên giữ lại đứa con
Em đang mang trong mình đứa con đã được hai tháng nhưng em không đủ can đảm để giữ nó lại. Em thương con, yêu anh nhưng em cũng thương bố mẹ. Em sợ bố mẹ sẽ sốc khi biết đứa con ngoan, hiền, niềm tự hào của mình đã làm ô nhục gia đình.
Em mới 21 tuổi. Em đang là sinh viên của một trường đại học, em đã yêu một người đàn ông được hơn hai năm. Anh ấy là một người rất tốt và yêu thương em. Chúng em dự định sang năm em ra trường sẽ làm đám cưới vì anh ấy cũng đã nhiều tuổi, năm nay đã ngoài 30. Gia đình anh ấy thúc giục nhưng vì đợi em nên đến bây giờ, trong khi bạn bè đã có con lớn, anh ấy vẫn chưa lấy vợ. Khi yêu nhau, trong lúc không kìm nén được tình cảm của mình, em và anh ấy đã làm chuyện đó và một điều mà em không bao giờ ngờ tới là em đã có thai.
Thật lòng, khi nói ra điều này, em rất đau khổ và tủi nhục vì em được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Bản thân em cũng được mọi người đánh giá là xinh xắn, ngoan hiền, nết na. Em đã luôn cố gắng để giữ mình nhưng cuối cùng… Xảy ra chuyện này, em không dám đổ lỗi cho bất cứ điều gì cả bởi đó là lỗi của em. Em đã sống trong những ngày tháng đau khổ với sự dày vò, mệt mỏi. Điều khiến em cảm thấy được an ủi là người mà em yêu thực sự là một người tốt và yêu em hết lòng. Nhưng bây giờ, em không biết làm thế nào với đứa bé trong bụng đã hơn hai tháng?
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, em cảm nhận được một điều đặc biệt đến thế. Biết tin em có thai, anh ấy rất hạnh phúc và chăm sóc em hơn. Anh ấy khuyên em bảo lưu học tập một năm để làm đám cưới và sinh con nhưng thực sự là em không đủ can đảm. Một gia đình gia giáo, một đứa con gái vốn được tiếng ngoan hiền, một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa có gì trong tay… những ánh mắt của người đời, nhất là ở một vùng quê còn mang nặng tư tưởng phong kiến như nhà em, cú sốc của bố mẹ em (bố mẹ em rất yêu thương và tự hào về em) rồi gia đình anh ấy nghĩ về em thế nào… rất tất cả những điều đó khiến em ngã gục. Em chỉ biết khóc và đập phá mọi thứ.
Video đang HOT
Thể trạng của em không tốt, khi mang thai lại càng có nhiều vấn đề nhưng em không chăm sóc sức khỏe của mình. Em ăn uống thất thường, mất ngủ, không uống thuốc… mặc dù người yêu em đã cố hết sức để chăm sóc em. Em không đủ can đảm để giữ lại đứa bé, em quyết định đi bỏ nhưng lúc đặt chân đến bệnh viện, người em run lên, nước mắt trào ra và không thể làm gì được nữa. Đứa bé là con em, nó đã có tim thai rồi. Em không chịu nổi cảm giác “giết” con mình, cũng không chịu nổi khi thấy ánh mắt xót xa của anh ấy khi em bảo đi bỏ con. Nhìn anh ấy háo hức mỗi lần xoa bụng em và gọi “con gái ơi”, “con gái của anh đấy”… em không thể nào chịu nổi. Em thương con, thương anh ấy vô cùng. Cứ thế… hai lần đến bệnh viện là hai lần em quay về với đứa con nguyên vẹn trong bụng.
Trong đầu em luôn mang suy nghĩ là phải bỏ nó nhưng thực sự trong sinh hoạt đời thường, bản năng làm mẹ khiến em luôn muốn bảo vệ nó. Những lúc đi nhanh trên đường, em giật mình đi chậm lại vì sợ mất con. Đang mùa nhãn, em thèm lắm nhưng cũng không dám ăn vì người ta bảo có thai kiêng ăn nhãn. Người yêu em lúc đầu xin em đừng bỏ đứa con nhưng rồi thấy em như thế, anh ấy đành lòng chiều theo ý em dù rất đau khổ. Thật sự tâm trạng em đang rối bời, cái thai cứ lớn dần, em yêu con và sợ cứ thế này, sau này bỏ đi sẽ rất nguy hiểm.
Còn giữ lại, cuộc sống rồi sẽ như thế nào khi trong mắt bố mẹ, em vẫn là đứa trẻ con, tương lai, sự nghiệp còn chưa có gì. Em còn hai đứa em nhỏ, chúng sẽ nghĩ như thế nào về chị gái? Còn bao nhiêu chông gai kia nữa. Khi viết những dòng này, em thực sự không còn đủ sức để khóc. Mong mọi người hãy cho em một lời khuyên để em có thể vượt qua những ngày tháng này. Em xin cảm ơn tất cả.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên chấp nhận khi bạn gái ngỏ lời yêu?
Khi viết ra những dòng tâm sự này, tôi biết sẽ có rất nhiều người cho tôi là kẻ cổ hủ, ẫu trĩ nhưng nỗi băn khoăn càng ngày càng lớn và cứ chất chứa khiến tôi vô cùng bối rối và bế tắc.
Sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng, tôi cũng gặp được người con gái mà mình mong đợi. Em kém tôi bốn tuổi, là một người con gái khá giỏi giang và có cá tính. Chỉ sau một năm làm việc, em đã trở thành trợ lý giám đốc của một công ty lớn. Không chỉ thông minh, em cũng rất xinh đẹp nên được rất nhiều chàng trai theo đuổi.
Em trọ cùng tôi tại một xóm trọ sinh viên. Ban đầu, chúng tôi có vẻ không hợp nhau lắm. Em là người sôi nổi còn tôi sống nội tâm. Nhưng chính sự sôi nổi ấy đã cuốn hút tôi. Tôi chủ động làm quen và tìm mọi cách để được gần em, tạo mọi cơ hội để có thể trinh phục được em. Em đón nhận sự quan tâm một cách nồng nhiệt và chân thành. Điều đó khiến tôi thấy rất hạnh phúc bởi tôi biết, em cũng rất quý mến tôi. Nhưng tôi luôn có cảm giác mình kém cỏi hơn em nên chưa bao giờ dám ngỏ lời trước bởi tôi rất sợ bị từ chối.
Ảnh minh họa
Chúng tôi quen và thân nhau như thế đã được hơn một năm mà chưa một lần tôi dám bày tỏ tình cảm ấp ủ trong trái tim mình. Hình như em cũng không vui vì điều đó. Thời gian gần đây, mỗi khi đi chơi hoặc ngồi gần nhau, chúng tôi chỉ im lặng. Có những lần, em và tôi ngồi với nhau đến hai giờ sáng mà không nói với nhau lời nào. Có lẽ cả tôi và em đều mong một điều gì đó mà không ai dám nói ra.
Trong sinh nhật tôi cách đây hai tuần, khi bạn bè đã về hết, còn lại em và tôi, em đã chủ động trao cho tôi nụ hôn đầu đời và nói "Em yêu anh! Anh có yêu em không?"
Không có bất cứ từ nào có thể nói hết được tâm trạng tôi lúc đó. Tôi như kẻ mất hồn. Niềm vui và hạnh phúc không vượt qua được sự mặc cảm bởi em chứ không phải tôi ngỏ lời yêu. Cái cảm giác mình kém cỏi và bị động trong tình yêu đã ngăn không cho tôi nói ra tình cảm thực sự chất chứa trong lòng mình. Tôi chỉ ngồi im lặng như một thằng đần. Lúc đó, đôi mắt sáng rực đầy kiêu hãnh của em bỗng ngân ngấn nước. Em chạy vụt về phòng trọ để lại tôi chết lặng giữa ngổn ngang những nghĩ suy nhức buốt.
Dù biết tình cảm của em đối với mình rất chân thành nhưng tôi vẫn có cảm giác hụt hẫng và đau khổ. Giá như ba từ "Anh yêu em" được thốt ra từ miệng tôi trước và được em đáp lại thì có lẽ tôi đã vô cùng hành phúc. Lời tỏ tình của em càng khiến tôi cảm thấy mình không xứng đáng với em.
Tôi có tâm sự với một số người bạn. Họ đều tỏ ra vô cùng bất ngờ vì điều đó. Có người nói với tôi rằng khi yêu mà người con gái đã chủ động thì khi trở thành vợ chồng, chắc chắn người chồng sẽ bị nép vế và chịu sự chi phối của người vợ. Có người còn nói rằng, chỉ những cô gái quá từng chải trong tình yêu mới dám ngỏ lời trước như vậy. Một cô gái ngoan, hiền, dù có yêu người con trai đến đâu đi nữa cũng không bao giờ dám ngỏ lời trước như vậy.
Sau buổi tối đáng nhớ ấy, em lại trở về với sự vô tư và nhiệt thành của mình hàng ngày. Đối với tôi, em càng chu đáo và ý tứ hơn nhưng tôi vẫn có cảm giác bất an. Trước khi viết những dòng này, tôi được biết em sắp chuyển nhà trọ. Cảm giác sắp mất em và cảm giác sợ có em cứ vần vũ trong trái tim tôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào. Liệu, một cô gái dám cầu hôn bạn trai trước có phải là một người đoàng hoàng? Dù rất yêu em nhưng tôi có nên chấp nhận lời cầu hôn đó không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có nên thú nhận với người yêu? Khi tỉnh dậy tôi vô cùng bàng hoàng khi tôi và giám đốc trên gường với nhau. Anh ta còn ngái ngủ, nhưng cũng sững sờ không biết chuyện gì đã diễn ra, còn tôi đã hiểu rằng mình là kẻ phản bội. Chào độc giả, hiện tôi đang mắc phải một tình huống éo le và bế tắc, đã làm cho tôi...