Có nên đi lấy vợ lẽ cho chồng?
Có những người đàn bà mong “chữa bệnh khát con” và níu giữ hạnh phúc chấp nhận lấy vợ lẽ cho chồng…..
ảnh minh họa
Sông bao nhiêu nước cho vừa…
Không xinh gái nhưng Lan khỏe mạnh và có duyên. Năm năm lao động trời Tây cũng đủ cho cô một vốn liếng kha khá để dễ lấy chồng ở tuổi xấp xỉ 30.
Chồng Lan hiền lành chất phác, có nghề phụ đang phát triển hưng thịnh trong kinh tế thị trường. Cưới nhau 5 năm mà không có con, tìm thầy tìm thuốc khắp nơi cũng vô vọng, nguyên nhân vô sinh không xác định được vì cả hai đều bình thường, buồn nhưng Lan vẫn hy vọng tiến bộ của y học một ngày nào đó sẽ giúp cô được làm mẹ.
Chưa kịp bàn với chồng thì đã hay tin anh có vợ bé. Hỏi chồng, Lan chỉ nhận được sự im lặng. Bố mẹ chồng vui ra mặt, thỉnh thoảng mẹ con lại lén lút chở nhau đi đâu không rõ. Tò mò bám theo, Lan mới thực sự tin, chồng cô đã có con với người đàn bà khác.
Video đang HOT
Khóc lóc ghen tuông chẳng giải quyết được gì. Chồng Lan thậm chí còn ngang nhiên đòi ly dị. Thân cô thế cô, con cái không có, tiền bạc vốn liếng dồn hết vào gia đình chồng, ly hôn thì công sức bao năm của Lan đổ xuống sông xuống bể, lại còn dư luận, tai tiếng….
Ý nghĩ ấy làm Lan chùn lại. Cô đành chấp nhận mọi điều kiện của gia đình chồng, đồng ý đón hai mẹ con đứa trẻ về sống chung. Hai tháng trời trong cảnh chồng chung bẽ bàng tủi hổ, rón rén đi trên hạnh phúc mỏng như vỏ trứng của mình, Lan muốn phát điên. Cô đứng nguyên đơn ra toà ly dị.
Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng
Chị Y. (Hà Tây) không thể sinh cho chồng một mụn con, nguyên nhân vô sinh thuộc về phía chị. Rất yêu chồng, chị không thể đủ can đảm nghĩ đến chuyện chia tay. Không biết có phải “tình yêu” xui khiến, chị nghĩ đến việc đứng ra… lấy vợ lẽ cho chồng.
Kỳ lạ là anh đồng ý ngay. Có ngỡ ngàng trước thái độ của chồng, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng chị vẫn quyết định, không mảy may nghĩ đến những gì phía trước.
Thế là một đám cưới nhỏ diễn ra không hề có sự can thiệp của bất kỳ ai, kể cả các cấp chính quyền trong xã. Một năm anh ở với vợ mới, một đứa con trai ra đời. Chồng vui, chị Y. cũng mừng rơi nước mắt.
Thiên chức làm mẹ không hoàn hảo nhưng khao khát làm vợ của một người đàn bà trong chị vẫn mãnh liệt hơn bao giờ hết. Khổ nỗi chồng chị ngày càng quấn quýt “hai mẹ con nhà kia”. Chăn đơn gối chiếc những đêm dài đằng đẵng khiến chị mất ngủ triền miên và già sọp đi. Nhìn chị nhiều người ái ngại lắc đầu: “Dại! ai lại thả gà nhà ra đuổi thế bao giờ!”.
Luật hôn nhân gia đình quy định: Hôn nhân hợp pháp là hôn nhân một vợ một chồng. Điều đó cũng thể hiện sự văn minh của xã hội và quyền được bảo vệ của mỗi công dân, đặc biệt người phụ nữ.
Tiếc là có những người tự khước từ quyền được bảo vệ đó, để rồi đến khi nuốt nước mắt vào trong vẫn còn ngơ ngác không nhận ra mình đã tiếp tay cho kẻ khác phạm luật.
Theo Dantri
Nói xấu mẹ chồng, bị em chồng nghe được
Thật ra, số tôi quá đen vì chẳng may cô em chồng lại nghe được câu chuyện qua điện thoại tôi nói với em gái của mình.
Chứ từ trước tới giờ, tôi cũng chẳng nói chuyện gay gắt về mẹ chồng như vậy. Đúng lúc cảm xúc đang dâng trào, nói thật hăng thì lại bị người khác nghe nén. Thế là chuyện rùm beng lên, tôi bây giờ không biết chui đi đâu nữa.
Hôm ấy, khi tôi đang gọi điện cho em gái mình, để cửa mở, nghĩ là không có ai vào thì bị nghe lén. Số là, mẹ chồng tôi đợt ấy cầm tiền của chúng tôi, bảo là giữ hộ từ ngày chúng tôi cưới nhau. Nhưng khi chúng tôi mua chung cư, còn nợ, vay mượn khắp nơi, muốn lấy tiền từ chỗ mẹ thì mẹ lại bảo thư thư. Vì đợt trước mẹ có cho anh trai của chồng tôi mượn một ít xây nhà, nên nhất thời chưa có. Mẹ muốn chúng tôi vay tạm ở đâu đó để từ từ rồi mẹ lo liệu.
Cái chuyện mẹ chồng giữ hộ của hồi môn hay là giữ tiền mừng cưới hộ, tôi đã chán ngấy rồi. Tiền mình mình giữ là tốt nhất. Đằng này mẹ cứ đòi giữ hộ, nên tôi lo lắng là, lúc đòi thật sự rất khó. Thế nhưng, lúc mới về làm dâu, mẹ có ý đó chẳng lẽ tôi lại không đưa mẹ thì còn ra thể thống gì. Với lại, tôi cũng không phải cô con dâu gớm ghiếc mà có thể này kia với mẹ chồng. Nào ngờ, đúng như dự đoán, lúc cần thì chẳng thấy đâu. Lúc chúng tôi mua chung cư hỏi mẹ thì mẹ lại bảo cho người anh trai của chồng vay. Tôi ức đến tận cổ. Vì đó là tiền của chúng tôi, có cho anh vay thì chí ít mẹ cũng phải hỏi chúng tôi một câu. Thế khác gì mẹ biến tiền của tôi thành tiền của mẹ. Tôi bực dọc, gọi điện cho em gái, nói bao nhiêu là điều bức xúc.
Tôi chết lặng. Từ đó, cả nhà chồng coi thường tôi, không ai nói với tôi câu nào. Còn mẹ chồng bắt tôi phải quỳ gối xin lỗi mẹ thì mẹ mới tha thứ cho tôi. (ảnh minh họa)
Tôi gọi mẹ chồng là &'bà ấy', rồi nói bà ấy là người không biết suy nghĩ, là người chỉ biết con trai mình, còn coi con dâu là rơm, là rác. Rồi tôi nối một tràng, xả hết những bức xúc bấy lâu nay tôi phải chịu. Mẹ chồng chỉ coi trọng chị dâu cả, coi trọng anh trai còn chúng tôi thì ra rìa. Chúng tôi nai lưng kiếm tiền, tự mua chung cư, còn vay mượn bao nhiêu nhưng chưa bao giờ mẹ hỏi tôi một lời. Thế mà mẹ còn mang tiền của chúng tôi cho người khác. Giờ chúng tôi cần, mẹ không có trách nhiệm lại còn nói chúng tôi đi vay. Vay mượn được thì đã chẳng nói làm gì.
Tôi nói hết những bức xúc trong lòng với em gái, tôi bảo em: "Sau này mày lấy chồng thì chừa mấy bà mẹ chồng ra nhé, đừng dại mà đưa của hồi môn hay tiền mừng cưới cho mấy bà ấy. Rồi các bà ấy lại chỉ biết nhét vào cho con trai mình chứ con dâu như mình thì được cái gì. Chẳng có bà mẹ chồng nào tử tế cả. Như bà mẹ chồng của chị, chị mày ngán đến tận cổ rồi. Thà là không sống chung, đi thuê nhà còn hơn là phải sống chung với bà mẹ chồng tai quái như thế!".
Đó là tất cả những gì tôi nói. Và tôi thật không ngờ, cậu em chồng ở ngoài đã bật điện thoại và thu lại câu chuyện ấy, cho mẹ tôi nghe. Thế là chuyện như phim. Có bằng chứng rõ ràng, tôi bị bẽ mặt trước mẹ chồng. Đúng là, trước giờ tôi luôn cam chịu, tôi cũng chưa làm gì có lỗi với mẹ. Căn bản tôi luôn nghĩ, mẹ chồng con dâu thì sống sao cho hòa thuận dù là bằng mặt không bằng lòng. Đó là điều tốt. Tôi mong muốn chồng tôi sẽ vì thế mà không bị khó xử giữa vợ và mẹ. Những lời nói của tôi có thể hơi quá đáng nhưng lúc bức xúc thì ai cũng vậy thôi, chẳng riêng gì tôi. Vì là bức xúc thì ai cũng phun ra hết, nhất là lại nói với em ruột của mình.
Tôi chết lặng. Từ đó, cả nhà chồng coi thường tôi, không ai nói với tôi câu nào. Còn mẹ chồng bắt tôi phải quỳ gối xin lỗi mẹ thì mẹ mới tha thứ cho tôi. Chuyện đó không khó nhưng thiết nghĩ, dù có làm vậy thì tôi cũng mất đi gia đình chồng rồi. Tôi chỉ sợ mẹ chồng sẽ căm thù tôi và chồng cũng vì vậy mà không yêu tôi nữa. Tôi lo lắng quá, đúng là &'ếch chết tại miệng'.
Nhưng thử hỏi, nếu các bạn cũng rơi vào hoàn cảnh như tôi, các bạn có chịu được không, hay là phải câm nín, nhịn cả một đời?
Theo VNE
Từ khi sinh con, mẹ đã bị ba con hắt hủi Nếu mai này, mẹ đi xa nơi này thì mẹ mong con hãy biết rằng, mẹ đã cố gắng, cố gắng hết sức nhưng không thể. Mấy hôm nay ai gặp mẹ cũng hỏi: Sao dạo này ốm vậy? Không ốm sao được hả con khi mỗi ngày mẹ phải dạy 3 ca (sang - chiều - tối). Đã vậy, mẹ còn phải...