Có nên đi bước nữa với người đàn ông vô sinh
Nhà anh muốn tôi nhận lời đồng ý làm vợ anh và chấp nhận cho tôi được đem theo con riêng của mình về sống cùng (họ cũng biết rõ tôi bị bệnh não).
Tôi từng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Sau bao năm cam chịu tôi đã quyết định đơn phương ly hôn để giải thoát cho mình, tòa giải quyết theo đúng nguyện vọng là tôi được quyền nuôi con. Sau lần tan vỡ ấy, tôi còn đau khổ hơn khi biết mình đang mang trong người căn bệnh não giai đoạn hai, cần phải phẫu thuật mà số t.iền thì quá lớn, làm sao có được khi một mình nuôi con mà không hề được chồng trợ cấp đồng nào (tôi giữ vị trí thấp trong một công ty với đồng lương ít ỏi).
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi tuyệt vọng và đau khổ lắm, đúng lúc đó tôi quen anh qua một trang mạng xã hội. Lúc đầu cả hai chỉ coi nhau là bạn tâm sự hết mọi chuyện, anh an ủi, động viên tôi cố gắng chữa trị bệnh và anh đã nói yêu tôi. Tôi không dám nhận lời vì biết mình không nên liên lụy, làm khổ anh, hơn nữa chuyện hôn nhân tan vỡ đã là cú sốc quá lớn với tôi.
Thời gian một năm trôi qua, tôi và anh vẫn là bạn tốt. Rồi tôi được biết anh bị vô sinh (anh và gia đình anh nói cho tôi biết). Nhà anh muốn tôi nhận lời đồng ý làm vợ anh và chấp nhận cho tôi được đem theo con riêng của mình về sống cùng (họ cũng biết rõ tôi bị bệnh não). Thực lòng mà nói trong suốt thời gian quen nhau, tôi cũng có tình cảm với anh, giờ phải làm như nào? Mong mọi người hãy giúp tôi.
Theo Ngân/Ngoisao
Cả đời ba khổ nên không muốn tôi lấy chồng nghèo
Ba tôi, gia đình tôi tất nhiên là phản đối, không cho quen anh, thế nên chuyện hai đứa vẫn chỉ là lén lút, âm thầm, thậm chí nói dối nhiều lần khi bị hỏi đến.
Tôi 27 t.uổi, thật tình không phải không muốn lập gia đình mà hoàn cảnh gia đình và những trắc trở tình duyên khiến tôi chưa thể. Hồi còn sinh viên ra thành phố trọ học, quen bao bạn mới, cũng có những người thương tôi, quan tâm, không hiểu sao tôi lại không hề có cảm giác thân thuộc gì ở họ. Rồi những lần cuối tuần về quê, bạn bè cấp hai tụ tập, gặp lại anh bạn học cũ, cho nhau số điện thoại rồi liên lạc, nói chuyện, một năm sau thế là quen nhau. Anh ở quê, tôi ở thành phố lâu lâu mới gặp mặt, anh thay lòng đổi dạ khi nào không hay, biết được tôi đề nghị chia tay. Một năm sau tôi lại gặp anh bạn học cấp hai khác, cũng cùng quê, nảy sinh tình cảm rồi yêu. Thời gian đầu yêu nhau say đắm, tôi cũng cảm nhận tình yêu anh dành cho mình là thật lòng. Tôi yêu anh sâu đậm đến nỗi tha thứ cho những lần anh sai trái, cũng tin tưởng anh rất nhiều.
Ảnh minh họa
Ba má sinh 9 người con, hiện tại còn 7 người, 6 gái một trai, ba má tôi làm nông nhưng vẫn ráng cho 7 đứa con ăn học đường hoàng, 3 đứa đại học, 2 đứa cao đẳng. Ba tôi nói, khổ mấy cũng phải có cái bằng mà sống với đời. Nhưng trong 7 đứa, chỉ có chị hai và tôi là có việc làm đàng hoàng, còn lại khó xin được việc, rồi cũng lông bông cực khổ. Ba đã quá khổ cực rồi, nhịn ăn nhịn mặc cho các con ăn học để mong sau này hưởng t.uổi già. Lúc chị hai xin cưới chồng là một anh tài xế ở quê, ba phản đối kịch liệt, sinh ra gắt gỏng buồn bực, cuối cùng anh chị cũng lấy nhau trong nước mắt. Chị hai là giáo viên cấp hai, vì các em nên thời xuân xanh bao nhiêu anh chàng bác sĩ, sĩ quan, giáo viên tới làm quen chị đều từ chối để lo cho các em được học hành, đến lúc 32 t.uổi chị mới có chồng. Tôi thương chị hai nhất.
Tôi cũng vậy, đi khắp bốn phương nhưng chỉ quen anh chàng công nhân cơ khí kia, vì thương và sợ anh sau này tủi thân nên tôi đem câu chuyện của ba với chị hai kể anh nghe. Từ đó anh dần dần thay đổi, tủi phận, sợ không hợp với tôi. Cuối cùng anh nói chia tay vì sợ không đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi đau khổ, mất sức sống, bỏ luôn công việc mơ ước ở một công ty lớn. 3 tháng sau tôi mới biết thực ra anh đã lén lút sau lưng tôi liên lạc lại với người yêu cũ từ lâu, nói thương nói nhớ người yêu cũ. Tôi suy sụp hoàn toàn, cả tình cảm, cả niềm tin. Hơn một năm sau tôi mới có thể bình tâm một chút, bắt đầu tìm công việc mới cho mình. Giờ tôi nghe tin anh ta cũng bỏ lại em gái kia chạy về quê cặp kè với cô bé hàng xóm của tôi. Thấy thế tôi thật mừng cho bản thân vì may ngày xưa bị bỏ rơi sớm.
Sau bao nhiêu lâu cô độc, hiện tại một anh chàng cũng là bạn cùng quê thương tôi, ban đầu vì cô đơn lâu ngày nên tôi đồng ý quen để có người bầu bạn. Dần dần tình cảm lớn lên, anh càng ngày càng yêu tôi chân thành, tôi cũng thương anh nhiều hơn. Tôi nói "thương" bởi trái tim bị tổn thương quá nhiều rồi nên không mở lòng ra để gọi là yêu được, luôn giữ một nửa lại cho mình, thương anh vừa đủ để quan tâm, chăm sóc mà thôi.
Ba tôi, gia đình tôi tất nhiên là phản đối, không cho quen anh, thế nên chuyện hai đứa vẫn chỉ là lén lút, âm thầm, thậm chí nói dối nhiều lần khi bị hỏi đến. Rồi do thương ba má t.uổi già sức yếu, vì món nợ khổng lồ so với hoàn cảnh gia đình vay mượn lúc chúng tôi đi học nên tôi quyết định sẽ toàn tâm toàn ý vì gia đình, không nghĩ đến hạnh phúc riêng tư của mình. Tôi nói với anh sẽ không có chồng, bảo anh tìm người khác mà thương rồi cưới vợ sinh con, anh vẫn không chịu. Nhiều lần tôi đòi chia tay nhưng thấy anh đau khổ, suy sụp bản thân không đành lòng nên quay lại. Thật sự tôi rất bế tắc, chẳng lẽ cứ sống cùng anh âm thầm, lén lút hoài vậy sao? Còn nếu công khai, tôi sợ ba má tôi đau khổ. Tôi phải làm sao?
Theo Vân/Ngoisao
Em bỏ theo người khác khi chúng tôi tính chuyện cưới xin Tôi muốn quên em nhưng mấy tuần rồi lúc nào cũng nhớ, vẫn lo lắng cho em vì nghĩ mình đã không quan tâm nhiều nên em mới thay đổi. Tôi 30 t.uổi, em 21 t.uổi, chúng tôi yêu nhau cách đây 2 năm, khi đó em đang đi học trung cấp, còn tôi đã đi làm. Lúc mới yêu em luôn bướng...