Có nên cho chồng thêm cơ hội sửa đổi?
Không chịu được sự hành hạ về tinh thần của chồng, tôi đã đơn phương đưa đơn ly hôn và hiện tại chỉ chờ tòa giải quyết. Vậy nhưng cách đây 2 hôm, chồng tôi điện thoại cho tôi và bảo cả hai hãy làm lại từ đầu…
ảnh minh họa
Tôi năm nay 32 tuổi lập gia đình được 3 năm, chồng tôi 35 tuổi. Chúng tôi lấy nhau do sự mối mai của hai bên cha mẹ, họ hàng. Khi chưa có gia đình, chồng tôi là người đàn ông lý tưởng trong mắt nhiều cô gái: Đẹp trai, thành đạt. Chồng tôi từng nói, anh chọn tôi làm vợ vì anh thích sự chín chắn của tôi và vì tôi là mẫu người coi trọng gia đình, không nề hà việc phải sống chung để phụng dưỡng bố mẹ chồng. Những tưởng hôn nhân của những người đã “chín” về cả tuổi đời lẫn sự va vấp xã hội như chúng tôi sẽ viên mãn. Thế nhưng không phải vậy. Chồng tôi không chấp nhận quá khứ tôi đã từng dành cho người yêu cũ, anh luôn dằn vặt tôi bằng những lời lẽ rất cay nghiệt. Vì thế cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng căng thẳng.
Không chịu được sự hành hạ về tinh thần của chồng, tôi đã đơn phương đưa đơn ly hôn và hiện tại chỉ chờ tòa giải quyết. Vậy nhưng cách đây 2 hôm, chồng tôi điện thoại cho tôi và bảo cả hai hãy làm lại từ đầu, hâm nóng lại tình cảm lần nữa, có con rồi mọi chuyện sẽ khác. Tôi bảo chồng cho tôi thời gian suy nghĩ, nhưng quả thực bây giờ tôi không còn tin vào thứ gọi là tình yêu nữa. Tôi phải quyết định sao đây? (Nguyễn Thị Định, Hà Nội)
Video đang HOT
Anh Đức Cảnh (39 tuổi, Hà Nội) tư vấn:
Hôn nhân phá thì dễ, gìn giữ được nó mới khó, tôi biết chị đang có những tổn thương trong tâm hồn do chồng chị gây nên, nhưng đừng vì thế mà mất đi niềm tin vào tình yêu, vào hạnh phúc chị ạ. Hãy mở lòng cho chồng chị thêm một cơ hội sửa đổi, cho cuộc hôn nhân của chị thêm thời gian để hàn gắn. Nhưng theo tôi chị đừng vội có con. Chị hãy để một vài tháng “nghe” thái độ của chồng, nếu thấy có thể cùng nhau bước tiếp được thì khi đó hãy lên kế hoạch mang thai, có em bé.
Theo Người Đưa Tin
Ngày mai trời vẫn xanh, mà em chẳng còn anh
Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa...
Có một sự tuyệt vọng mang tên là "ngày mai". Sự tuyệt vọng của những mối tình đơn phương biết rằng mình đã "quá hạn hết date". Sự tuyệt vọng được định đoạt bắt buộc phải chấm dứt những điều lơ lửng và nên bắt đầu nghiêm túc cho những gì thực tế hơn.
Ngày mà người ta chấm dứt mối tình khờ khạo của mình là ngày hôm nay, nhưng mọi nỗi buồn sẽ bắt nguồn từ ngày hôm sau đó.
Kể từ mai, em không còn được nhìn ngắm anh nhiều hơn nhìn ngắm chính mình trong gương. Em không còn được nhắn tin hỏi thăm anh có bận không, có khỏe không. Em cũng không còn được nhắn nhủ tới anh những lời giữ gìn sức khỏe. Bởi vì anh đã chính thức thuộc về một người khác, là người đàn ông riêng và duy nhất của một người khác - không phải là em.
Em có buồn không ư? Buồn chứ, buồn nhiều chứ. Bao nhiêu năm thanh xuân mải miết chỉ biết dõi mắt về phía anh, mãi đi theo anh lon lon như một chiếc bóng. Vụng về dâng tặng anh tình yêu đầu đời thanh khiết nhất. Nhưng tiếc là, chúng ta chẳng phải duyên phải nợ với nhau. Nên anh vẫn trước và em theo sau, cho đến một ngày, anh cũng rẽ ngang.
Em không tiếc nuối những gì mình đã cho đi, cũng không oán trách một người không đáp lại tình yêu của mình. Bởi yêu anh là quyền của em, còn yêu em hay không lại là quyền ở anh. Em được lựa chọn có nên tiếp tục yêu anh đơn phương hay không, thì anh cũng được lựa chọn có nên chấp thuận tình cảm của em hay không.
Chúng ta không chọn nhau, không cùng một lúc chọn nhau, nên bắt buộc phải có kẻ rời đi và kẻ ở lại. Em thì luôn là kẻ dừng chân khờ dại, luôn là kẻ đứng phía sau anh. Nên em cũng đã quá quen thuộc với sự thật phũ phàng ấy rồi.
Chỉ có điều, nốt hôm nay thôi. Em chỉ cho phép mình tiêu phí quãng thời gian tươi trẻ vàng son của mình trong nốt hôm nay thôi. Ngày mai em sẽ khác, chắc chắn sẽ khác hơn. Em sẽ chọn cho mình một cuộc sống đơn độc nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi khi chỉ có một mình. Em sẽ chọn cho mình một cung đường đi khác ít chông gai hơn. Và em cũng sẽ chọn yêu một người yêu em.
Ngày ấy chắc là cũng chẳng xa lắm đâu. Chỉ cần tim em thôi bừa bộn nỗi nhớ anh. Chỉ cần trong em thôi hoài niệm hoặc mong chờ về anh. Thì hẳn là sẽ có chỗ để chờ đợi và chào đón một người mới. Người ấy chắc là cũng sẽ làm cho em hạnh phúc thôi.
Thế nên, tạm biệt nhé tình yêu đầu tiên. Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa...
Theo Emdep
Có những người giống như là xe bus: Họ đến chậm bạn phải chờ, bạn đến chậm họ đi luôn Và bi kịch chính là ở chỗ họ thì có quyền lựa chọn, còn bạn chỉ có thể đợi chờ mà thôi... Tình yêu không phải luôn là niềm đau, tôi tin như vậy. Tôi thấy tình yêu đẹp đẽ và màu nhiệm từ cái thời của ông bà tôi, bố mẹ tôi, thậm chí đến cả anh chị tôi nữa. Họ yêu...