Có nên chia tay khi người yêu nghiện ‘tình một đêm’
Người yêu tôi đây hả? Rõ ràng là người tử tế lắm cơ mà nhưng sao lại bệnh hoạn thế này?
Anh trong mắt tôi là một người đàn ông hoàn hảo, mặc dù “nhà mặt phố, bố làm quan to” nhưng không phải là loại công tử hư hỏng như nhiều cậu ấm khác. Lần đầu tiên gặp nhau ở đám cưới đứa bạn thân, chúng tôi đã trò chuyện thân mật như quen nhau từ rất lâu rồi.
Anh hài hước, thông minh, rất đàn ông và tử tế. Không cần đắn đo, suy tính nhiều, tôi biết đây chính là người đàn ông của cuộc đời mình. Tôi vận dụng tối đa sự thông minh, khéo léo và tinh tế của một người phụ nữ để tạo ra những ấn tượng đẹp nhất trong lòng người mới gặp.
Thế rồi sau đó cả hai chúng tôi đều chủ động tìm đến với nhau, ai cũng bảo tình yêu của hai đứa “rất Tây”: ngọt ngào, lãng mạn mà phóng khoáng, thoải mái, không ai bị trói buộc… Đúng thế, cả anh và tôi là những người rất thoáng trong suy nghĩ, chúng tôi không lấy sự sở hữu để nuôi lớn tình yêu, yêu là thuộc về nhau nhưng cũng cần phải tôn trọng tuyệt đối tự do cá nhân của người kia.
Tuyệt đối tin tưởng, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng chung tài khoản facebook, YM hay bí mật kiểm tra tin nhắn để quản lý người yêu. Tôi mãn nguyện vô cùng với tình yêu của mình và tự nhủ rằng: “Sự ghen tuông hay nghi ngờ dù ít hay nhiều cũng chẳng hay ho gì, tốt nhất là hãy cứ tin tưởng vào người mình yêu”.
Nhưng hóa ra không có gì là trọn vẹn 100% cả và tôi thực ra là một con “gà” đang yêu. Vào một đêm yên tĩnh, cô bạn làm cùng công ty gửi tin nhắn thông báo cho tôi một việc động trời rằng, đã nhìn thấy anh vào nhà nghỉ với một cô gái lạ. Tôi vẫn khăng khăng cho rằng bạn mình nhìn nhầm, làm gì có chuyện vớ vẩn ấy.
Không biết phải nói anh là người đàn ông ranh mãnh, thông minh hay đang có sở thích bệnh hoạn nữa
Sau đó, vì cô bạn liên tục cảnh báo và nhắc lại chuyện hôm trước nên tôi cũng sinh nghi. Tôi bắt đầu lén lút kiểm tra tin nhắn, còn kiểm tra cả hộp thư facebook, YM của anh. Không có tin nhắn từ số lạ, cũng không có những đoạn chat vu vơ với người lạ nào.
Nhưng trong lúc dò tìm lại hộp thư trên facbook, bất chợt tôi bắt gặp những mặt cười ranh mãnh, rất gian trong đoạn chat giữa anh với người bạn trai thân thiết. Tò mò tôi mở đoạn chat để xem hai người này “buôn bán” với nhau những gì.
Video đang HOT
“- Phải nói là em H. quá đỉnh – người yêu tôi khoái trí khoe lại chiến tích với bạn mình
- Kinh nhỉ, đỉnh bằng em hôm trước không?
- Tất nhiên là hơn rồi, thế mới có chuyện để nói với ông”
Cái gì, “em H.”, “em hôm trước”… chuyện gì thế này? Hóa ra là người yêu tôi đã lên giường với cả tá đàn bà lạ. Thì ra sự tin tưởng vô điều kiện và thoải mái của tôi trong tình yêu với anh đã biến mình thành một con ngốc. Không biết phải nói anh là người đàn ông ranh mãnh, thông minh hay đang có sở thích bệnh hoạn nữa vì “tình một đêm thôi, dại gì mà dính dáng với mấy em đó, chúng nó mà biết số điện thoại có mà nó nhắn tin, nháy máy sập nguồn luôn”.
Chẳng những khoe khoang “chiến tích” vào nhà nghỉ với gái lạ, người đàn ông tôi tuyệt đối tin tưởng còn bày vẽ cho cậu bạn những tuyệt chiêu để được “nếm mùi” tình một đêm, nào là cách nhận diện “đối tác”, nào là cách cắt đuôi, “chùi mép”. Đặc biệt anh nhấn mạnh rằng: “đàn ông mây gió một tí có c.hết ai nhưng em nào thì em, phải biết cách giữ lấy người yêu, người yêu mày mà biết nó g.iết đấy”.
Người yêu tôi đây hả? Rõ ràng là người tử tế lắm cơ mà nhưng sao lại bệnh hoạn thế này. Không biết chuyện này thuộc về bản tính hay anh có vấn đề về mặt tâm-sinh lý?
Tôi không thể tiếp tục yêu một người đàn ông như thế này nhưng cũng không đủ dũng cảm để chấm dứt mối tình này. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Trai Nam Định đừng mơ lấy vợ Hà Nội
Mối tình đầu của tôi đã không có 1 cái kết có hậu chỉ bởi tôi là trai Nam Định còn nàng là gái phố cổ Hà Nội chính gốc.
Tôi sinh ra và lớn lên ở trong 1 gia đình khá giả ở thành phố Nam Định. Mẹ tôi là bác sĩ còn bố tôi là 1 giáo viên tại ngôi trường có tiếng đất Thành Nam. Được sự giáo dục nghiêm ngặt của bố mẹ anh em tôi ý thức được việc học hành ngay từ hồi còn nhỏ nên việc thi đại học đối với tôi không có gì là khó khăn. Tôi đỗ 2 trường ĐH lớn là Học Viện Tài Chính và Luật. Tôi chọn trường Tài chính vì đó cũng là sở thích của tôi.
Năm thứ 4 đại học tôi đã gặp và yêu em - một người con gái Hà Nội gốc xinh xắn và vô cùng dễ thương. Em luôn dịu dàng trước những cáu giận đôi khi là vô lí của tôi. Tình yêu của chúng tôi trong sáng và không vụ lợi.
Quen nhau được 1 thời gian tôi quyết định tìm hiểu kĩ về gia đình người yêu để có được sự chuẩn bị tốt nhất cho ngày ra mắt bố mẹ nàng. Tôi được biết gia đình em tuy không giàu những cũng thuộc tầng lớp khá giả của Hà Nội. Bố mẹ đều là người Hà Nội gốc và là giảng viên đại học đã nghỉ hưu.
Lần đầu gặp mặt, 1 thằng con trai vốn rất bản lĩnh như tôi nhưng lại có phần e dè và run bần bật trước những câu hỏi thăm của bố mẹ người yêu. Khi tiếp xúc 2 bác rất lịch sự, nhã nhặn nhưng tôi vẫn nhớ cái cái nét mày hơi cau lại khi biết tôi sinh ra và lớn lên tại Nam Định. Sau đó những câu chuyện đưa qua đưa lại cũng giúp tôi mất đi cảm giác sợ sợ trước khi bước chân vào cổng nhà nàng.
Lần đầu ra mắt người yêu tôi cứ ngỡ gia đình người yêu đối xử tốt với tôi là thực lòng (ảnh minh họa)
Thời gian trôi qua cũng thấm thoát hơn 1 năm, số lần tôi đến thăm gia đình người yêu càng nhiều hơn. Tôi đã từng rất yên tâm khi nghĩ đến viễn cảnh tương lại có được 1 gia đình vợ lí tưởng, là chỗ dựa cho gia đình nhỏ bé của tôi sau này. Nhưng tôi đâu ngờ...
Sau khi ra trường em được nhận vào làm tại 1 ngân hàng ở Hà Nội còn tôi là nhân viên chính thức của hãng hàng không quốc gia Việt Nam. Mặc dù công việc luôn áp lực, bận rộn với những chuyến công tác nước ngoài liên miên nhưng tôi thường xuyên hỏi thăm sức khỏe bố mẹ nàng và tất nhiên không quên tặng quà mỗi lần qua chơi nhà.
Khi thu nhập đã ổn định, tôi quyết định mua nhà ngay ở trung tâm thành phố và lên kế hoạch rước nàng về dinh. Ngày tôi đến nhà nàng ngỏ lời muốn được lấy em làm vợ thì tôi thật không ngờ đó là ngày đen tối của cuộc đời tôi.
Bước chân vào nhà nàng với bộ quần áo chỉnh chu và 1 hộp quà chuẩn bị từ trước. Bố mẹ nàng ra mở cửa đón tôi vào nhà. Ngày hôm đó nhìn thái độ của 2 bác không còn giống như mọi khi. Hai bác trịnh trọng nói với tôi: "Hải à, hôm nay 2 bác muốn nói với cháu 1 chuyện này: Hai bác rất trân trọng tình cảm cháu dành cho con gái bác. Nhưng rất tiếc 2 bác không đồng ý cho mối lương duyên này. Con gái bác không phải là người sẽ lấy cháu làm chồng. Cháu hãy quên nó và hãy tìm người con gái khác hợp với gia cảnh của cháu hơn".
Tôi thật sự thấy choáng váng trước những lời rất nhẹ nhàng nhưng không khác gì sét đ.ánh ngang tai. Và tôi càng không thể hiểu gia cảnh của tôi làm sao lại được cho là không phù hợp.
Với lòng tự trọng, sĩ diện của 1 thằng đàn ông, tôi vẫn vui vẻ nhẹ nhàng: "vâng, nếu 2 bác đã nói vậy thì cháu cũng xin phép được ra về", mặc dù trong lòng tôi lúc đó đau như cắt. Một sự thật phũ phàng là gia đình nàng đã không đồng ý cho tôi được lấy em từ lâu rồi nhưng vì cách cư xử quá khéo của họ mà tôi không nhận ra.
Sau đó 1 thời gian tôi cắt hoàn toàn liên lạc với em mà cũng chẳng cần đến 1 lời giải thích. Khi bình tâm trở lại tôi đã nghe những lời tâm sự thật lòng của em. Hóa ra ngày từ cái cau mày đầu tiên của mẹ nàng đã quyết định tất cả. Mẹ nàng cấm em không được lấy tôi, chỉ bởi vì tôi là con trai Nam Định và đã là Nam Định thì không được lấy người Hà Nội gốc như em.
Sở dĩ mẹ em cấm bởi từ lâu bà quan niệm rằng con trai Nam Định nổi tiếng là giang hồ, cờ bạc và sẵn sàng âm mưu thủ đoạn để đạt được mục đích. Hơn nữa, mối tình của bà với 1 người con trai Nam Định đã đứt gánh giữa đường chỉ vì người này đã lừa dối bà khi bắt cá 2 tay. Bà cho rằng lấy tôi em sẽ khổ cả đời. Bà chỉ cho phép em lấy người Hà Nội. Với bà con trai Hà Nội mởi đủ tiêu chuẩn lấy em.
Tôi nghe những lời tâm sự thật lòng của người con gái tôi yêu mà thấy buồn. Buồn cho quan niệm ấu trĩ của mẹ nàng và buồn hơn khi từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ bố mẹ nàng thuộc tầng lớp trí thức cao trong xã hội thì sẽ nhận ra đâu là người tốt người xấu. Nhưng vì tình yêu dành cho em quá lớn tôi vẫn quyết định đấu tranh với mẹ nàng đến cùng để được lấy em.
Biết thân phận mình không được mẹ nàng chấp nhận nhưng tôi vẫn thường xuyên xuất hiện ở nhà nàng. Tôi ân cần hỏi thăm mỗi chi bố mẹ nàng ốm mặc dù có những lần tôi bị xua đuổi, bị hắt hủi bằng những lời nói động chạm đến lòng tự trọng của 1 con người:
"Anh Hải ạ, anh đừng cố gắng lấy lòng tôi cho có. Đừng có đũa mốc mà chòi mâm son" hay như "Anh có học, bố mẹ anh cũng có học, tại sao anh không hiểu vấn đề tôi đã nói với anh. Anh về đi, người Hà Nội như tôi không bao giờ chào đón anh vào ngôi nhà này".
Thậm chí vì tình yêu, tôi đã bỏ qua tất cả những lời cay nghiệt, tôi đã quỳ xuống trước bố mẹ nàng: "Cháu xin bác hiểu cho tình cảm của chúng cháu. Chúng cháu không thể xa nhau". Bù lại cho lòng kiên nhẫn của tôi là thái độ miệt thị đáng sợ: "Không bao giờ, trai quê mà đòi lấy gái phố ư? Anh tưởng rằng anh mua được nhà, có được việc làm ở đất Hà Nội này mà tôi đồng ý hay sao. Anh lầm rồi! Anh về đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi".
Tất cả những nỗ lực của tôi đã không giúp tôi thuyết phục được mẹ nàng. Tôi đành phải chia tay mối tình đầu của tôi trong sự đau khổ và nuối tiếc.
Theo VNE
“Xin lỗi vì em chỉ để ‘cơi nới’!” Một dòng tin nhắn ngắn gọn, cụt lủn được gửi tới từ số máy chàng: "Xin lỗi, em chỉ để &'cơi nới'!". Nàng chờ đợi, mong mỏi, chỉ một tin nhắn thôi, đủ để khẳng định chàng mà nàng biết không giống như biết bao gã đàn ông khác (Ảnh minh họa). Nàng yêu chàng ngay từ ánh mắt đầu tiên 2 người...