Có nên chia tay bạn gái vừa lười vừa đoảng?
Tôi bảo em lên mạng học cách nấu ăn, em cũng hăng hái lắm nhưng chỉ được vài hôm, chưa có kết quả gì đã chán nản rồi. Tôi có ý trách móc thì em dỗi, em giận, em tự ái.
Tôi xuất thân từ một gia đình không mấy khá giả, nhưng bù lại ngoại hình cũng được và học giỏi. Ra trường, tôi xin vào làm ở một công ty lớn, lương lậu khá ổn. Rồi thông qua bạn bè, tôi quen em. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một cô gái nhẹ nhàng, dịu hiền.
Tôi cũng có nhiều người theo đuổi, có những cô gái xinh đẹp, giàu có hơn em yêu tôi, nhưng tôi lại bị em “ chinh phục“. Bề ngoài chỉ là một cô gái mộc mạc, giản dị, thế mà chẳng hiểu sao tôi vẫn muốn gặp em, trò chuyện với em mỗi ngày. Thế rồi, tôi ngỏ lời yêu và em đồng ý bằng một nụ hôn ngượng ngùng lên má tôi. Tình cảm cứ lớn dần theo ngày tháng, tôi đã có ý định tính chuyện lâu dài và về gia đình em xin phép được tìm hiểu em.
Thời gian này, tôi và em gặp nhau nhiều hơn. Tôi thường xuyên đến phòng em, muốn được em nấu ăn, chăm chút từng ngày và cũng là để cả hai hiểu nhau hơn, chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống chung sau này. Nhưng chính vì thường xuyên gặp gỡ nhau như thế, tôi lại phát hiện ra rằng em vừa lười vừa đoảng, trong lòng tôi bắt đầu dấy lên nỗi lo lắng em sẽ không đảm đương được vai trò của một người vợ.
Dù là con gái nông thôn nhưng là con út trong gia đình nên em rất được chiều chuộng. Em ít khi phải nấu cơm hay làm việc nhà. Em bảo ở nhà mẹ em đều làm hết việc nội trợ nên em không phải làm gì cả. Ngay cả việc dọn nhà, giặt giũ em cũng ít khi phải làm. Thời gian đi học xa nhà em đều ăn cơm bụi chứ không nấu ăn nên không rành việc nấu nướng.
Chưa kể đến việc tôi thường xuyên phải chứng kiến cảnh phòng em bừa bộn, quần áo giày dép vứt lung tung, đồ đạc ít khi được sắp xếp cho gọn ghẽ. Lần nào bảo em dọn dẹp em cũng ậm ừ dạ dạ vâng vâng nhưng sau rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy. Quần áo có khi để cả tuần tôi vẫn thấy nguyên chỗ cũ, hình như lúc nào hết quần áo để mặc thì em mới giặt đống đồ dơ ấy. Ngay cả ăn cơm xong, em còn lười chẳng chịu dọn dẹp, rửa bát ngay mà kiếm cớ thoái thác đợi bạn cùng phòng về dọn.
Thời gian rảnh em chỉ thích đi chơi và ngủ (Ảnh minh họa, nguồn: Starlife)
Thời gian rảnh em chỉ thích đi chơi và ngủ. Nhà cửa bẩn em cũng không chịu lau dọn, tôi đã từng cáu gắt mắng em nhưng nào thì em bảo em bận, không có thời gian, nào thì em cãi “cùn”: “Quét làm gì khi ngày mai nó lại bẩn!”.
Nhiều khi nghe bạn bè kể chuyện cuối tuần người yêu đến nấu nướng đầm ấm, hạnh phúc mà tôi chạnh lòng, ngán ngẩm với người yêu của mình. Lần đầu tiên nấu ăn cho tôi, em vụng về đến nỗi đứt tay, làm tôi hốt hoảng bảo em để tôi tự nấu. Những lần tiếp theo thì em mới thú nhận là em không biết nấu ăn.
Tôi kiên trì nói em đi học nấu ăn, chỉ cho em cách nấu những món đơn giản nhưng cũng chẳng có gì tiến triển. Có hôm cơm em nấu còn sống, cá kho thì bị cháy, rán trứng chả hiểu sao có khi còn khói bốc lên ngùn ngụt làm tôi sợ phát khiếp.
Nói thật là thời đại này nam nữ bình đẳng, con trai, con gái đều như nhau. Tôi cũng giúp đỡ em nhiều nhưng càng ngày tôi càng thấy thất vọng về em. Tôi thì bận tối ngày còn em đang trong thời gian vừa nhận bằng tốt nghiệp chưa đi làm nên cũng rảnh rỗi. Nhưng em cũng không mảy may bận tâm đến việc rèn luyện nữ công gia chánh hay đi làm thêm để lo cho tương lai.
Tôi có ý trách móc thì em dỗi, em giận, em tự ái. Tôi nghĩ nếu yêu thì sẽ cưới nhưng nếu cưới một cô vợ như em thì sẽ mệt mỏi thế nào, làm sao để em lo toan được cho gia đình, con cái. Tôi biết phải làm thế nào cho hợp tình hợp lý bây giờ?
Theo VNE