Có nên chấp nhận khi bạn gái ngỏ lời yêu?
Khi viết ra những dòng tâm sự này, tôi biết sẽ có rất nhiều người cho tôi là kẻ cổ hủ, ẫu trĩ nhưng nỗi băn khoăn càng ngày càng lớn và cứ chất chứa khiến tôi vô cùng bối rối và bế tắc.
Sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng, tôi cũng gặp được người con gái mà mình mong đợi. Em kém tôi bốn tuổ.i, là một người con gái khá giỏi giang và có cá tính. Chỉ sau một năm làm việc, em đã trở thành trợ lý giám đốc của một công ty lớn. Không chỉ thông minh, em cũng rất xinh đẹp nên được rất nhiều chàng trai theo đuổi.
Em trọ cùng tôi tại một xóm trọ sinh viên. Ban đầu, chúng tôi có vẻ không hợp nhau lắm. Em là người sôi nổi còn tôi sống nội tâm. Nhưng chính sự sôi nổi ấy đã cuốn hút tôi. Tôi chủ động làm quen và tìm mọi cách để được gần em, tạo mọi cơ hội để có thể trinh phục được em. Em đón nhận sự quan tâm một cách nồng nhiệt và chân thành. Điều đó khiến tôi thấy rất hạnh phúc bởi tôi biết, em cũng rất quý mến tôi. Nhưng tôi luôn có cảm giác mình kém cỏi hơn em nên chưa bao giờ dám ngỏ lời trước bởi tôi rất sợ bị từ chối.
Ảnh minh họa
Chúng tôi quen và thân nhau như thế đã được hơn một năm mà chưa một lần tôi dám bày tỏ tình cảm ấp ủ trong trái tim mình. Hình như em cũng không vui vì điều đó. Thời gian gần đây, mỗi khi đi chơi hoặc ngồi gần nhau, chúng tôi chỉ im lặng. Có những lần, em và tôi ngồi với nhau đến hai giờ sáng mà không nói với nhau lời nào. Có lẽ cả tôi và em đều mong một điều gì đó mà không ai dám nói ra.
Video đang HOT
Trong sinh nhật tôi cách đây hai tuần, khi bạn bè đã về hết, còn lại em và tôi, em đã chủ động trao cho tôi nụ hôn đầu đời và nói “Em yêu anh! Anh có yêu em không?”
Không có bất cứ từ nào có thể nói hết được tâm trạng tôi lúc đó. Tôi như kẻ mất hồn. Niềm vui và hạnh phúc không vượt qua được sự mặc cảm bởi em chứ không phải tôi ngỏ lời yêu. Cái cảm giác mình kém cỏi và bị động trong tình yêu đã ngăn không cho tôi nói ra tình cảm thực sự chất chứa trong lòng mình. Tôi chỉ ngồi im lặng như một thằng đần. Lúc đó, đôi mắt sáng rực đầy kiêu hãnh của em bỗng ngân ngấn nước. Em chạy vụt về phòng trọ để lại tôi chế.t lặng giữa ngổn ngang những nghĩ suy nhức buốt.
Dù biết tình cảm của em đối với mình rất chân thành nhưng tôi vẫn có cảm giác hụt hẫng và đau khổ. Giá như ba từ “Anh yêu em” được thốt ra từ miệng tôi trước và được em đáp lại thì có lẽ tôi đã vô cùng hành phúc. Lời tỏ tình của em càng khiến tôi cảm thấy mình không xứng đáng với em.
Tôi có tâm sự với một số người bạn. Họ đều tỏ ra vô cùng bất ngờ vì điều đó. Có người nói với tôi rằng khi yêu mà người con gái đã chủ động thì khi trở thành vợ chồng, chắc chắn người chồng sẽ bị nép vế và chịu sự chi phối của người vợ. Có người còn nói rằng, chỉ những cô gái quá từng chải trong tình yêu mới dám ngỏ lời trước như vậy. Một cô gái ngoan, hiền, dù có yêu người con trai đến đâu đi nữa cũng không bao giờ dám ngỏ lời trước như vậy.
Sau buổi tối đáng nhớ ấy, em lại trở về với sự vô tư và nhiệt thành của mình hàng ngày. Đối với tôi, em càng chu đáo và ý tứ hơn nhưng tôi vẫn có cảm giác bất an. Trước khi viết những dòng này, tôi được biết em sắp chuyển nhà trọ. Cảm giác sắp mất em và cảm giác sợ có em cứ vần vũ trong trái tim tôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào. Liệu, một cô gái dám cầu hôn bạn trai trước có phải là một người đoàng hoàng? Dù rất yêu em nhưng tôi có nên chấp nhận lời cầu hôn đó không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có nên thú nhận với người yêu?
Khi tỉnh dậy tôi vô cùng bàng hoàng khi tôi và giám đốc trên gường với nhau. Anh ta còn ngái ngủ, nhưng cũng sững sờ không biết chuyện gì đã diễn ra, còn tôi đã hiểu rằng mình là kẻ phản bội.
Chào độc giả, hiện tôi đang mắc phải một tình huống éo le và bế tắc, đã làm cho tôi mất ăn, mất ngủ 2 tuần nay. Không biết chia sẻ cùng ai, hôm nay tôi gửi mấy dòng chia sẻ cùng độc giả, mong nhận được lời khuyên để giải quyết tình huống của mình.
Vốn là một cô gái xinh đẹp lại học hành tử tế, nên tôi cũng may mắn được khá nhiều người con trai yêu quý và theo đuổi. Nhưng phải gần hết năm thứ 2 tôi mới chính thức nhận lời yêu anh- một người học cùng trường và hơn tôi một khoá, bằng lòng chân thành, biết cách quan tâm đến người khác, anh đã làm trái tim tôi rung động.
Tình yêu của chúng tôi đẹp, lãng mạn. Tôi yêu anh và anh cũng thế, chúng tôi cũng đã không ngần ngại dâng hiến cho nhau tất cả, kể cả "chuyện ấy". Vì chưa có kinh nghiệm trong chuyện gối chăn, hơn nữa lại không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào nên tôi đã dính bầu, chúng tôi rất hoang mang, trong khi anh và tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, nên chúng tôi đã quyết định bỏ cái thai đó.
Anh vẫn quan tâm đến tôi và yêu tôi nhiều hơn trước. Anh ra trường đi làm và hai chúng tôi đã đến ở cùng nhau, sống cuộc sống như vợ chồng, vì chúng tôi tin rằng chúng tôi đủ bản lĩnh để đi đến cuối con đường. Tôi lại có bầu lần nữa khi chỉ còn học kỳ cuối là ra trường. Tôi đã rỉ tai với anh rằng "Hay chúng mình làm đám cưới". Nhưng anh từ chối vì anh bảo: "Anh mới đi làm, em lại còn một kỳ nữa mới học xong, nên bỏ đi đợi khi em ra trường, và công việc của anh cũng ổn định hơn, như thế sẽ đỡ vất hơn".
Đó là lần thứ hai chúng tôi đưa nhau đi phá. Trước khi ra về bác sĩ có dặn chúng tôi phải biết dùng biện pháp phòng tránh chứ, lần sau mà còn vỡ kế hoạch nữa thì hậu quả sẽ tồi tệ đấy, có thể dẫn đến vô sinh thứ phát...
Thời gian trôi đi và ngày tôi ra trường cũng đến, với sự nhanh nhẹn và thông minh, lại có tý sắc đẹp nên một vị giám đốc đã nhận tôi làm thư ký cho anh ta. Nghĩ đây là công việc cũng nhiều phức tạp, nhưng người yêu tôi cũng không phải đối, vì anh ấy bảo tin vào sự chín chắn và chung thủy của tôi.
Tình yêu của anh dành cho tôi vẫn như ban đầu, chúng tôi cũng đã lên kế hoạch làm đám cưới trong thời gian không xa nữa. Và để chuẩn bị cho đám cưới, anh cũng chính thức đưa tôi về ra mắt và đặt vấn đề với gia đình.
Mọi việc sẽ chẳng có gì đáng nói nếu những điều chúng tôi dự định diễn ra đúng như kế hoạch. Nhưng cái oái oăm, cái làm tôi phải khổ sở trong thời gian gần đây lại là một chuyện khác.
Trong một lần tiếp đối tác miền Nam ra để bàn về một số dự án lớn, sau buổi họp thành công, tôi cùng vị giám đốc trẻ của tôi và đối tác cùng ra nhà hàng để chúc mừng. Trong buổi nhậu tất cả chúng tôi đều uống rất nhiều, rất rất nhiều, hai ông khách say mềm, tôi và sếp mình cũng không ngoại lệ. Khi tỉnh dậy thì tôi vô cùng bàng hoàng khi tôi và giám đốc trên gường với nhau. Anh ta còn ngái ngủ, nhưng cũng sững sờ không biết chuyện gì đã diễn ra, nhưng tôi biết rằng mình là kẻ phản bội. Dùng hết sức tôi tát cho anh ta một cái thật mạnh... rồi bỏ chạy. Ngày hôm sau tôi không đi làm, vị giám đốc kia có điện thoại và nói lời xin lỗi, anh ta cũng hứa nhận hết trách nhiệm về mình cho dù hậu quả có đi đến đâu chăng nữa.
Chuyện này người yêu tôi chưa hề biết vì trước đó mấy ngày anh có lịch đi công tác xa nửa tháng. Mấy ngày sau người yêu tôi về, vẫn những cử chỉ ân cần, quan tâm tôi, quà cáp và những lời nhớ nhung âu yếm. Điều đó càng làm cho tôi hổ thẹn và bối rối, tôi phải làm sao đây, nếu lần này lại dính bầu, sẽ thúc người yêu mình làm đám cươí luôn ư?! Hay xin lỗi anh và chấp nhận làm thê thiếp cho vị giám đốc, người mà tôi không có tí tình cảm nào, nhưng có thể tôi lại đang mang trong người giọt má.u của hắn?!
Còn tìm cách giấu giếm đi phá lần nữa để đến với người mình yêu ư?! Vậy liệu lần sau tôi còn có cơ hội thực hiện thiên chức cao cả là làm mẹ không?! Kể từ ngày chuyện đó diễn ra tôi luôn sống trong sợ hãi, hoảng loạn bất an. Tôi phải làm gì đây?! Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có thể vượt qua nỗi ám ảnh sợ hãi này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên phá tan hạnh phúc của anh? Bây giờ thành đạt, anh ta bỏ đi lấy cô gái khác trẻ đẹp. Tôi rất buồn và thất vọng, nhiều người bảo cứ đến tận nơi phá cho tan tành luôn ra, trả thù 10 năm vất vả cho người khác hưởng thụ. Gần đây cô người yêu của tôi bỗng dưng thay đổi khủng khiếp quá. Đi (xe máy) với tôi...